Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 997

Dịch: Mèo Bụng Phệ

***

Tiếng quát của Vương Chiêu đánh thức những người khác. Họ vừa nhìn thấy mấy con Tuyết Hổ đang nằm sấp trước mặt Từ Ngôn thì đều hô lên kinh hãi.

Mặc dù chúng chỉ là hổ kéo xe thôi, nhưng mãnh hổ thì vẫn biết cắn người, đâu có thể coi như loài trâu ngựa tầm thường.

"Từ sư huynh, cẩn thận với mấy con cọp này đấy!"

Phí Tài không chờ những người khác mà vọt lên đầu tiên, đá ngay vào đầu một con Tuyết Hổ. Con hổ bị đá chỉ ngao một tiếng mà không dám cắn trả.

"Cái giống hổ gì thế này, khí phách chúa sơn lâm đâu cả rồi, ăn đòn mà không đánh lại à." Phí Tài gãi đầu, cười khà khà nói: "Thì ra là một đám hổ đần, bảo sao không cắn ai bao giờ."

Từ Ngôn bình yên vô sự, Tuyết Hổ lại chẳng cắn người. Hai điều này khiến Phí Tài khẳng định rằng mấy con cọp này ngoan hiền không khác gì ngựa.

Gã không sợ, nhưng hai gã đệ tử ngoại môn của phái Kim Ngọc thì bị dọa đến tỉnh người.

Hai gã run rẩy, nhìn miếng bông dưới chân, rồi lại nhìn Từ Ngôn đang bị mấy con hổ vây quanh. Rồi phịch phịch một tiếng, cả hai quỳ rạp xuống, cất tiếng xin tiền bối thứ tội.

Phí Tài bị cử chỉ của hai gã đánh xe làm cho mù mờ. Lúc này thì Vương Chiêu đã kịp hiểu ra, cô vận dụng linh khí tóm lấy một con Tuyết Hổ, quan sát kỹ càng mắt của nó.

"Đồng tử hơi ửng hồng, những Yêu vật này đã khôi phục hung tính!"

Nét mặt Vương Chiêu đanh lại, cô quay sang hỏi gã đánh xe: "Vì sao hung tính của Tuyết Hổ lại khôi phục, không phải các ngươi đã thuần phục đám súc sinh này rồi sao?"

"Đúng là đã thuần phục rồi, chúng tôi không nói dối đâu. Bằng không môn phái sẽ không để mấy tên đệ tử Luyện Khí tầng một như chúng ta đánh xe."

"Bẩm báo tiền bối, thực ra Tuyết Hổ chính là Tuyết Phong Hổ. Tông môn bắt loài thú này để kéo xe, nhưng bởi chúng có số lượng quá nhiều, hơn nữa cảnh giới của chúng ta lại quá thấp nên không thể thu chúng làm linh thú. Bởi vậy, tông môn áp thế thần hồn, khiến chúng trở nên đần độn, ngu dốt."

"Chỉ cần trông chừng Tuyết Phong Hổ cần thận thì không có nguy hiểm gì lớn. Nhưng chúng có một đặc tính là không chịu được tiếng gào thét của cuồng phong. Một khi nghe thấy tiếng gió rít gào, hung tính của chúng sẽ trỗi dậy."

"Vì vậy trước khi đi, chúng tôi đã nhét vào tai chúng một miếng bông đặc chế, để phong bế thính giác của chúng."

"Miếng bông được làm ra từ vải bông Tuyết Tống miên đặc biệt, vô cùng dẻo dai. Thứ bông này gặp nóng thì nở, mỗi khi Tuyết Phong Hổ chạy, lỗ tai sẽ luôn luôn nóng, nên miếng bông mới không bị rơi ra."

"Chúng ta gặp bão tuyết, bị kẹt trong hang. Qua thời gian dài khiến miếng bông dễ bị rơi. Lại thêm chúng ta mệt quá nên không canh chừng cẩn thận đám súc sinh này. Các tiền bối thứ tội, thứ tội."

Hai gã đệ tử ngoại môn phái Kim Ngọc, mỗi người một câu, nhanh chóng nói rõ nguyên nhân.

Nếu như không có bão tuyết, đám Tuyết Phong Hổ sẽ không cắn người. Bởi trận tuyết này quá lớn, cộng thêm hai gã đánh xe buồn ngủ sơ ý, mới phát sinh tình huống ngoài ý muốn này.

Sau khi biết được chân tướng, Vương Chiêu dở khóc dở cười, chỉ cảnh cáo hai gã một trận rồi thôi luôn.

Chỉ là sáu con Yêu vật mà thôi. Bất kỳ một đệ tử nào ở đây của đảo Lâm Uyên đều có thể dễ dàng xử lý chúng. Dù sao đám Tuyết Phong Hổ còn chưa đạt tới trình độ Yêu thú thì vẫn chưa lọt vào mắt những tu sĩ Trúc Cơ.

Tuy Yêu vật nhỏ yếu, nhưng Từ Ngôn không cần nhúc nhích cũng có thể khuất phục mãnh hổ. Việc này khiến cho Vương Chiêu có phần kinh hãi.

"Từ sư huynh, huynh làm thế nào khuất phục đám cọp này thế. Mắt chúng đã đỏ ngầu, hung tính nổi lên, sao không dám làm gì huynh?" Phí Tài vô cùng ngạc nhiên, cất giọng dò hỏi.

"Bởi vì ta còn hung ác hơn chúng." Từ Ngôn chỉ vào mắt mình, nửa đùa nửa thật đáp: "Trừng mắt lườm chúng, chỉ cần ngươi nghĩ rằng mình thật là hung ác, là có thể dùng ánh mắt khiến Yêu vật kinh sợ."

"Thật hay đùa!" Phí Tài kinh hãi nói: "Mắt thôi mà dọa được Yêu vật á, thế chẳng phải có thể dùng mắt giết người à?"

"Có thể lắm, còn phải xem mắt của ngươi lớn thế nào nữa." Từ Ngôn đáp.

"Không phải ánh mắt hung ác à, liên quan gì mà lớn với chả bé?" Phí Tài thắc mắc.

"Mắt ngươi phải đủ lớn mới có thể dùng mí mắt kẹp chết người ta chứ. Không thì làm sao mà giết người bằng mắt được."

Lời giải thích của Từ Ngôn khiến đám đệ tử đảo Lâm Uyên cười phá lên, Vương Chiêu cũng lắc đầu cười. Ngay sau đó, cả đám bâu vào trêu chọc Phí Tài.

Gã tuy là kẻ tham ăn, hay ngủ, nhưng tính tính lại rất tốt, da mặt thì dày cộp. Nên vài câu châm chích cũng chỉ như gãi ngứa cho gã.

Việc vừa rồi cũng chẳng nguy hiểm gì.

Thấy Tuyết Phong Hổ đã bị trấn áp, hai gã đánh xe vội vàng nhặt mấy miếng bông trên mặt đất, đoạn nhét vào lỗ tai bầy hổ một lần nữa.

Nếu chẳng may Tuyết Phong Hổ cắn người, cả hai sẽ khó thoát tội. Người có thể ngồi trên Phi Hổ Xa thì đều là tu sĩ cả, bọn họ bị thương vẫn có thể bỏ qua cho hai người. Nhưng khi trở về tông môn, cả hai sẽ bị phạt nặng.

Từ Ngôn không trách tội hai gã đánh xe, thậm chí một lời cảnh cáo, dọa nạt cũng không, khiến hai gã cảm kích lắm lắm.

Sau khi trải qua chuyện vừa rồi, hai gã đánh xe đã thân thiết với đệ tử đảo Lâm Uyên hơn một chút. Gió tuyết bên ngoài cũng nhỏ dần, có lẽ tới bình minh là có thể tiếp tục hành trình.

"Chư vị tiền bối thật tốt quá, phải người khác nhẹ thì đánh chửi, nặng thì quỵt luôn tiền xe ấy chứ."

"Đúng, đúng vậy, nếu chư vị tiền bội chỉ định ghé qua thành Kính Tuyết, thì nhất định nên lưu lại vài ngày. Bởi vì sắp tới tết Phong Tuyết rồi, phần thưởng trong tết Phong Tuyết rất phong phú. Nếu như có khả năng điêu khắc tài ba, thì càng không nên bỏ qua cơ hội này."

"Tết Phong Tuyết mỗi năm một lần là ngày lễ long trọng nhất ở Tuyết quốc chúng ta. Khi đó, khắp nơi trong thành đều có những tượng băng. Quốc chủ còn đích thân ban thưởng nữa."

"Nếu may mắn đoạt hạng nhất, sẽ được ban thưởng Tuyết quả, quý giá khôn cùng, giá trị còn cao hơn cả Linh đan thượng phẩm nữa!"

Hai gã đánh xe cảm kích sự khoan dung của đám người Vương Chiêu, bèn mang chuyện tết Phong Tuyết của Tuyết quốc ra kể.

Tết Phong Tuyết là ngày lễ quan nhất trong năm của Tuyết quốc được cả nước hân hoan, chào đón. Mà điêu khắc tượng băng chính là hình thức chào đón ngày lễ này.

Vào tết Phong Tuyết, phố lớn, ngõ nhỏ trong Tuyết thành ngập tràn tượng băng. Tượng băng còn được trang trí bằng đèn lồng, khiến cảnh tượng ban đêm càng lấp lánh, huyền ảo, thể hiện rõ nét đặc trưng của vùng đất này.

Tạc tượng không chỉ để bày suông. Trong tết Phong Tuyết còn có một cuộc thi tạc tượng băng. Người tạc được bức tượng băng đẹp nhất, có hồn nhất sẽ được thưởng một quả Tuyết quả.

Đây là đặc sản chỉ có ở Tuyết quốc, là quả của Tuyết thụ trong hoàng cung Tuyết quốc. Nó chứa lực lượng cực hàn tự nhiên, là tài liệu hiếm có để luyện chế linh đan cực phẩm, có giá trị cao hơn cả linh đan thượng phẩm.

Nghe được lời của hai gã thanh niên, đám người Vương Chiêu đều tấm tác khen lạ. Phong tục của Tây Châu Vực quả là khác xa đảo Lâm Uyên.

"Chúng ta cũng dự tết Phong Tuyết đi! Giá trị của Tuyết quả chắc chắn không nhỏ đâu. Nếu mà lấy được là giàu to rồi!"

Phí Tài nói như chém đinh chặt sắt: "Chỉ là tạc tượng băng thôi mà, hồi bé ta thích đắp tượng bùn nhất đấy. Vớ vẩn lại đoạt hạng nhất ấy chứ."

"Quên cái tượng bùn của ngươi đi, của người ta là tượng băng đấy."

"Bùn của Phí Tài sao có thể so với bình thường được. Không khéo nhất thật ấy chứ. Nhất từ dưới lên, ha ha ha."

"Ai nói đấy! Ít nhất ta cũng phải về nhì từ dưới lên. Không tin cứ chờ xem!"

Khi mấy người Phí Tài cười đùa, nét mặt của Từ Ngôn vẫn bình thản như ban đầu. Nhưng vừa nghe thấy công hiệu của Tuyết quả, trong lòng của hắn đã khẽ động
Bình Luận (0)
Comment