Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 929

Dịch: Mèo Bụng Phệ

Biên: Hoangtruc


***

Ma tộc ăn thịt người cũng tương tự như Yêu tộc mà thôi.

Trong thiên hạ, không chỉ Ma tộc, Yêu tộc mà có không ít thứ cũng ăn thịt người. Chẳng hạn như vô vàn hiểm địa, pháp thuật, pháp bảo đều có thể ăn tươi nuốt sống tính mạng tu sĩ.

Sự sợ hãi của Phí Tài đối với Ma tộc khiến Từ Ngôn nhớ tới Ma ảnh ở thế giới trong bình.

Hắn yên lặng sờ lên ngực, ẩn dưới lớp áo là chiếc bình sứ nhỏ khiến Từ Ngôn có phần bất an.

Thiên Môn hầu sao có thể không biết đạo lý mang ngọc có tội. Từ Ngôn chẳng buồn để ý tới một ngàn bảy trăm linh thạch mới kiếm được, nên vẫn để chúng ở nơi ở. Nhưng chiếc bình sứ trên người mới thật sự là đồ quý.

Quý trọng tới mức nó chứa đựng vô vàn sinh linh!

Chiếc bình sứ có thể tự thành thế giới tất nhiên là một dị bảo. Với trạng thái linh lực hiện giờ của Từ Ngôn, hắn mang theo dị bảo quý trọng nhường này quả là nguy hiểm.

Từ khi biết tới sự tồn tại của Ma tộc, một cảm giác áp lực nhàn nhạt cũng theo đó mà đè nặng trong lòng Từ Ngôn.

Mà thực ra, không chỉ có Ma tộc là nguy hiểm. Hiện giờ đối với Từ Ngôn, những tu sĩ lạ mặt khác cũng nguy hiểm không kém. Chuyện cướp đoạt dị bảo cũng chỉ là chuyện thường ngày ở giới tu hành.

Tốt nhất vẫn là cất giấu đi...

Trong khi suy nghĩ, Từ Ngôn nhìn thấy cái túi da đeo bên hông Phí Tài. Túi này hình vuông, rộng hai tấc, vô cùng tinh xảo, hẳn là một loại túi trữ vật.

"Phí sư huynh có pháp khí phi kiếm? Có thể cho ta mở rộng tầm mắt được không?"

"Không thành vấn đề!"

Phí Tài nghe xong lập tức gật đầu, dùng mu bàn tay chạm vào cái túi nhỏ bên hông. Trong tay gã lập tức xuất hiện một thanh trường kiếm lóng lánh. Được chân khí thúc giục, quanh thân kiếm sáng lên hào quang.

"Kiếm tốt." Từ Ngôn khen một câu rồi giả bộ ngu ngơ hỏi: "Sao không thấy ngươi đeo nó trên lưng, lôi từ chỗ nào ra thế?"

"Tất nhiên là túi Càn Khôn rồi." Phí Tài cười hề hề, cởi cái túi da bên hông xuống đưa cho Từ Ngôn, nói: "Thực ra đây chính là túi trữ vật, chỉ là hàng hạ phẩm thôi, nói là túi Càn Khôn chẳng oách hơn sao."

Tu sĩ Luyện Khí kỳ không có linh khí. Lúc trước, Từ Ngôn vẫn không rõ vì sao Phí Tài lại có thể sử dụng được túi trữ vật, nhưng khi hắn cầm túi trữ vật trong tay thì lập tức hiểu rõ.

Túi trữ vật của Chân Võ giới khác so với của thế giới trong bình. Bất luận là kỹ thuật hay tài liệu luyện chế đều phức tạp và cao cấp hơn nhiều. Theo phán đoán của Từ Ngôn, có lẽ cái túi này được luyện bằng toàn tài liệu thượng phẩm. Mà một điểm quan trọng nhất đó là, loại túi trữ vật giá rẻ này có thể mở được bằng chân khí.

Từ Ngôn vô cùng ngạc nhiên với loại túi trữ vật này, hắn đang định mở miệng hỏi thì Phí Tài đã nói trước.

"Đừng khinh thường loại túi trữ vật cấp thấp nhất này, đây là loại túi trữ vật duy nhất mà tu sĩ Luyện Khí chúng ta có thể sử dụng để chứa pháp khí. Cho dù túi trữ vật trung phẩm, thượng phẩm chúng ta cũng không dùng được. Bởi vì từ trung phẩm trở lên, túi trữ vật phải có linh khí mới mở được.

Phí Tài nhơn nhơn đắc ý tiếp tục giải thích: "Hơn ba trăm khối linh thạch hạ phẩm đấy, để mua được cái túi này ta phải dành dụm linh thạch trong hai năm trời!"

"Ngươi mua cái túi này ở đâu vậy." Từ Ngôn trả túi trữ vật lại cho đối phương.

"Pháp Khí điện có bán, khi về ta sẽ dẫn ngươi đi một chuyến." Phí Tài hâm mộ nói: "Ngày hôm qua, Từ sư huynh đã tỏ rõ oai phong ở phường thị, chẳng những giải độc giúp ta mà còn khiến đám người đảo Bát Lan bẽ mặt. Đã thế không dưng sư huynh còn kiếm được ngàn khối linh thạch, một ngày mà kiếm được tới một ngàn linh thạch. Về sau Từ sư huynh nhớ dạy ta nhá, để ta kiếm chác thêm chút ít linh thạch, hề hề."

Hai người vừa từ tốn trò chuyện vừa đi tới đại điện nơi trưởng lão Kim Đan trông coi, chịu trách nhiệm ghi danh cho đệ tử mới.

Đi cùng một đoạn đường, Từ Ngôn đã biết được rất nhiều nơi trên đảo Lâm Uyên. Ví dụ như Pháp Khí điện bán pháp khí; Đan Dược phường bán đan dược, linh thảo; Kiếm Pháp các lưu trữ các loại kiếm pháp; còn có Phù Lục điện chuyên luyện chế các loại bùa chú. Thoạt nghe thì cơ cấu cũng tương tự với Kim Tiền tông.

Nhưng đảo Lâm Uyên không có nơi phân bổ nhiệm vụ. Không phải đệ tử không có nhiệm vụ mà việc này được giao cho đệ tử Trúc Cơ chuyên môn phụ trách. Đệ tử Trúc Cơ có quyền lực lớn lao này chính là đại sư tỷ Vương Chiêu.

Là con gái đảo chủ kiêm đại sư tỷ, các nhiệm vụ được Vương Chiêu phân công không có đệ tử nào ý kiến gì. Phần lớn đệ tử đều gắng sức hoàn thành.

"Vương sư huynh, lại phải nhờ cậy ngươi rồi, khà khà."

Phí Tài cửa nhẹ đường quen mà tiến vào đại điện. Gã chắp tay chào một tu sĩ Trúc Cơ cảnh, cười ha hả nói:

"Đảo Lâm Uyên chúng ta có thêm đệ tử mới, đại sư tỷ đích thân dặn dò ta dẫn hắn tới ghi danh, Vương sư huynh nhọc lòng rồi."

Đệ tử Trúc Cơ lớn tuổi liếc nhìn Phí Tài, y hừ một tiếng rồi nhìn Từ Ngôn nói: "Từ Ngôn hả, xuất thân thành Lâm Uyên, tuổi tác thì miễn đi. Nhìn người chắc chỉ tầm hai mươi, ta đã ghi chép vào hồ sơ rồi, ngươi tới lưu lại dấu vết thân phận là xong. Từ nay về sau, ngươi chính là đệ tử của đảo Lâm Uyên ta.

Nói xong, người đệ tử lớn tuổi đem một danh sách đẩy tới, bên cạnh đặt một nghiên mực lớn chừng bàn tay, trong đó không phải mực nước mà là một thứ trông như bùn xám.

"Thì ra đại sư tỷ đã dặn dò từ trước rồi, vẫn là đại sư tỷ của chúng ta làm việc dứt khoát." Phí Tài một mặt ra sức tâng bốc đại sư tỷ, mặt khác hướng dẫn Từ Ngôn: "Lưu lại dấu vết thân phận là dấu tay đấy, đơn giản."

Phí Tài không nói thì Từ Ngôn cũng rõ. Hắn không nhiều lời, lập tức dí tay xuống thứ như bùn xám, rồi ấn lên trên danh sách. Trên đó đã ghi sẵn tên của hắn, xem ra vị đệ tử trước mặt đã đợi từ trước rồi.

"Xong rồi, Từ sư đệ, sau này chúng ta chính là người một nhà."

Vị đệ tử họ Vương thu hồi danh sách, ánh mắt y dừng lại ở dòng tu vi, cầm bút hỏi: "Hiện tại tu vi của ngươi là Luyện Khí tầng mấy. Đệ tử mới phần nhiều đều là Luyện Khí tầng thứ nhất, không thiếu người ngay cả tầng thứ nhất cũng chưa tới. Nếu như chưa biết, ta có thể xem xét giúp đệ."

Họ Vương vốn tưởng đối phương cùng lắm chỉ là tu sĩ Luyện Khí tầng thứ nhất, thậm chí còn không có tí tu vi nào. Không ngờ Phí Tài ở bên cạnh đã lanh mồm lanh miệng nói: "Vương sư huynh, Từ Ngôn là Luyện Khí đỉnh phong đấy. Khéo chẳng lâu nữa là có thể Trúc Cơ đại thành rồi.”

"Trúc Cơ đại thành sao?" Đệ tử họ Vương bỗng nhiên sửng sốt, khi ngẩng đẩu ánh mắt có phần thận trọng nói: "Ngươi tu luyện thế nào mà đã là Luyện Khí đỉnh phong? Nói rõ cho ta."

"Trong nhà ta có cất một khẩu quyết tâm pháp, vốn tưởng chỉ là đồ vô dụng, chỉ xem nó như những công pháp giúp tập luyện cho cường gân mạnh cốt mà thôi. Không nghĩ rằng có thể tu tới Luyện Khí kỳ." Từ Ngôn bình tĩnh đáp, ánh mắt chân thành bình tĩnh, không hề lảng tránh.

"Yên tâm đi Vương sư huynh! Từ Ngôn là người sinh ra ở đảo Lâm Uyên, lại có đại sư tỷ tiến cử, còn có thể là người ngoài sao?" Phí Tài biết Vương sư huynh lo lắng điều gì, nói tiếp: "Vương sư huynh chắc cũng nghe nói ngày hôm qua đảo Bát Lan đã ăn một vố đau chứ. Hề hề, nếu như ta không ăn phải cỏ độc, gã Kỳ Dần sao có thể quẳng đi tám trăm linh thạch được."

"Thiếu chút nữa là toi đời, thằng nhãi người đừng có huênh hoang nữa." Đệ tử họ Vương cảm thấy nhẹ nhõm. Thực ra hắn lo lắng vì gã đệ tử mới có tu vi như Từ Ngôn. Nhưng nghĩ tới đại sư tỷ là con gái đảo chủ bèn không nghi ngờ nữa.

Sau khi ghi chép danh sách xong xuôi, họ Vương nhăn nhó nói: "Vốn mỗi đệ tử mới gia nhập đều được phát một món pháp khí hạ phẩm để hộ thân, có điều trưởng lão của chúng ta còn chưa quay về..."

Việc phát pháp khí không cần tới trưởng lão Kim Đan chủ trì, đệ tử Trúc Cơ đã có thể xử lý được rồi. Nhưng việc này vẫn cần cái gật đầu của trưởng lão Kim Đan. Cho dù là pháp khí cấp thấp, chẳng đáng bao nhiêu linh thạch thì vẫn là tài nguyên của môn phái, không thể tùy tiện cho tặng.

Do dự một lát, đệ tử họ Vương mới nói: "Thế này đi, ta dẫn ngươi đi chọn pháp khí trước, chắc các trưởng lão sắp về rồi."

Từ Ngôn theo chân y tới nơi cất giữ các loại hạ phẩm pháp khí. Hắn giả vờ nhìn ngắm kỹ càng, cuối cùng tiện tay nhặt lên một thanh trường đao có vẻ ngoài hết sức tầm thường nhưng khá nặng. Cả đống hạ phẩm pháp khí trong căn phòng này còn chẳng cắt được hai ngón tay của hắn, có hay không với hắn cũng chẳng quan trọng.

Vì không để làm người khác chú ý, Từ Ngôn vẫn nhận lấy một món pháp khí hạ phẩm. Khi vừa mới trở lại đại điện, không trung bên ngoài bỗng vang lên những tiếng xé gió.
Bình Luận (0)
Comment