Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 898

Dịch: Hoangtruc

Cảnh tượng nhật nguyệt biến ảo tuyệt không thể dùng sức người dẫn động được. Đại yêu Nguyên Anh không được, thậm chí có là Yêu vương Thần Văn cũng không làm được.

Nếu quả thật có người dẫn động được nhật nguyệt biến ảo, e rằng chỉ có một khả năng, đó chính là thời điểm phi thăng.

"Lúc Bàng Hồng Nguyệt vừa sinh thì có dị tượng huyết nguyệt xuất hiện, ngươi chắc chắn có?"

Vương Khải cùng Hà Điền hỏi vậy, nhưng Từ Ngôn cũng không cách nào cam đoan. Bởi chỉ một mình Bàng Vạn Lý nhìn thấy huyết nguyệt, mà chỉ là thoáng qua mà thôi.

"Đứa bé gái sinh ra... Cũng không có liên quan đến phi thăng, là Bàng Vạn Lý nhìn lầm rồi chăng?"

"Có thể vậy, con gái sinh ra, người làm cha sao không nôn nóng. Trong lúc cấp bách sinh loạn, nhớ lầm ánh trăng bị nhuộm đỏ."

"E là như vậy, đến hai lão quái chúng ta còn không phi thăng được, còn ai phi thăng được kia chứ?"

"Ngôn ca nhi, có lẽ lúc trước vị nhạc phụ thái sơn kia của ngươi bị hoa mắt, chuyện huyết nguyệt không thể tin được đâu."

Hai vị Thần Văn ngươi một câu, ta một câu, nói tới mức cho rằng Bàng Vạn Lý bị hoa mắt nên mới thấy dị tượng kia, khiến cho cả Từ Ngôn cũng cho chút tin lời.

Bởi vì trăm ngàn năm qua chưa từng có người phi thăng, cho nên nhật nguyệt không thể xuất hiện dị tượng được.

"Chẳng lẽ không có tình huống nào tương tự như phi thăng, cũng có thể dẫn động nhật nguyệt biến ảo sao?"

Từ Ngôn tự nói, nhìn lên ánh trăng trên bầu trời. Ánh trăng trắng sáng, trải ánh bạc đầy đất.

"Không có, đến phi thăng mà chúng ta còn chưa thấy qua, còn chưa từng nghe qua, làm sao còn tồn tại hiện tượng cùng loại với phi thăng được." Hà Điền gắp một miếng cá lên, nhai nuốt liên tục.

"Phi thăng chỉ tồn tại ở trong truyền thuyết, đó là cơ mật lớn nhất thế gian." Vương Khải mang đầy hứng thú ăn uống, lại còn nhấp thêm một ngụm linh tửu, rung đùi đắc ý nói: "Có chuyện gì đánh đồng cùng với phi thăng đây? Thế gian này này hẳn không có rồi, trừ phi là phá giới mà đến..."

Tay cầm gọn chén rượu, miệng ngừng nhai thịt cá, hai vị Thần Văn nói qua nói lại một hồi, hai mắt lại nổi lên kinh ngạc.

"Phá giới!"

Trăm miệng một lời kinh hô lên mang theo vẻ không thể tin được. Vương Khải cùng Hà Điền sững sờ nhìn chằm chằm vào Từ Ngôn, nhất thời không nói nên lời.

Nếu như thế gian này có thiên địa kỳ quan cùng loại với phi thăng thì hẳn cũng chỉ có chân tiên ngoài thiên ngoại phá giới mà đến thôi.

"Phá giới..."

Từ Ngôn cau chặt hai hàng lông mày, ánh mắt mờ mịt lẩm bẩm: "Thật sự có phá giới mà đến sao? Chẳng lẽ thế gian này có phạm vi giới hạn sao?"

Vương Khải hồi phục lại trước, đáp: "Phi thăng chính là tu sĩ thế gian, còn phá giới mà đến chỉ có thể là chân tiên. Dù sao phi thăng và phá giới đều là truyền thuyết cả, không ai chắc chắn được có tồn tại hay không, trừ phi chúng ta có thể có thể bay lên trời được, mới có thể biết Tiên giới có tồn tại hay không."

"Theo ta thấy trên trời chưa chắc có Tiên giới, bằng không vì sao chưa từng có người phi thăng thành công qua." Hà Điền hừ một tiếng, trong đầu buồn bực tiếp lời.

"Nhất định có Tiên giới, nếu không..." Vương Khải cúi đầu, tuy lời còn chưa dứt nhưng Từ Ngôn có thể đoán được thâm ý nửa câu sau.

Nhất định có Tiên giới, nếu không tu hành giả chỉ có thể biến thành trò cười!

Thành tiên, phi thăng, vĩnh hằng bất diệt, đó chính là cảnh giới cao nhất mà tu hành giả truy tìm. Nếu có người nói cho bọn họ biết tu luyện tới cuối cùng căn bản không cách nào thành tiên, chỉ có thể chết già, e rằng sẽ làm cho giới tu hành hoàn toàn rung chuyển mất.

Tu sĩ khắp thiên hạ này truy cầu cả đời, bôn ba đến ngàn vạn năm cũng chỉ vì một đường thành tiên.

Trong sân, trước cái tô to, ba vị cường giả đỉnh phong giới nhân gian cứ như vậy trầm mặc không nói, chỉ chìm đắm vào tâm sự của riêng mình.

"Địa Kiếm, là cái gì?"

Đêm đã khuya, Từ Ngôn chợt nói ra thêm một vấn đề nữa. Nghe xong, hai người kia không khỏi giật mình.

"Địa Kiếm? Chưa từng nghe nói qua."

"Phi kiếm dưới lòng đất? Tên người hay địa danh?"

Thấy hai vị Thần Văn đầy khó hiểu, Từ Ngôn bèn thả Thiên Quỷ ra, nói: "Lúc một tia thần hồn cuối cùng của Thiên Quỷ tiêu tán có nói ra hai chữ Địa Kiếm, có lẽ nó đến từ địa phương kỳ quái đó, cũng có lẽ là thiên ngoại."

"Ngươi mang nó luyện hồn rồi hả?"

"Cơ bản không thể nào luyện hồn được Thiên Quỷ. Chúng ta đã thử qua nhiều năm, lại chưa từng thành công. Ngôn ca nhi làm sao làm được?"

Vương Khải cùng Hà Điền trợn tròn mắt nhìn Từ Ngôn, muốn xem xem rốt cuộc thì thanh niên trước mặt có những điểm gì khác biệt với mình, tiếc rằng nhìn hồi lâu cũng không thấy có gì bất thường cả.

Ngoại trừ Nguyên Anh có tim, ngoại trừ thực lực mạnh mẽ, Từ Ngôn không khác tu sĩ bình thường chút nào.

"Thiên Quỷ thất biến luyện hóa ra, có gì khó hay sao?" Từ Ngôn có chút bất đắc dĩ, sao chuyện Thần Văn không thể làm được, hắn lại có thể đơn giản làm xong.

Dù là Mộc độc hay là luyện hồn Thiên Quỷ, Từ Ngôn dần thể hiện ra quá nhiều điểm khác thường.

"Chúng ta không luyện được, Thiên Môn hầu lợi hại!" Hà Điền giơ ngón tay cái lên khen.

"Thiên Quỷ chỉ nói hai từ Địa Kiếm? Không nói gì khác?" Vương Khải không cam lòng hỏi thêm.

"Chỉ có hai từ Địa Kiếm, có lẽ lai lịch của Thiên Quỷ có liên quan tới Địa Kiếm này." Từ Ngôn trầm giọng đáp.

"Địa Kiếm..." Vương Khải cùng Hà Điền bắt đầu trầm ngâm, vắt hết óc suy nghĩ cũng không ra Địa Kiếm đại biểu cho cái gì.

"Được rồi, mặc kệ nó đến từ đâu, coi như Thiên Quỷ đến từ thiên ngoại đi vậy." Vương Khải khoát tay một cái nói: "Ngôn ca nhi, để chúng ta xem Nguyên Anh thể của ngươi coi nào."

Từ Ngôn gật gật đầu, thu liễm tâm thần, Nguyên Anh bên trong Tử Phủ trợn mắt, trực tiếp thoát ra ngoài bên ngoài cơ thể, lơ lửng giữa không trung.

Nguyên Anh nhỏ nhắn nhưng ngưng tụ như thực chất, ánh mắt sáng ngời lập lòe, trên ngực còn nghe được tiếng tim đập nhỏ đầy một vẻ huyền bí.

"Chân Anh..."

Hai vị Thần Văn mang theo đấy hâm mộ, Nguyên Anh như thế cường đại hơn Nguyên Anh thể được Thần Văn bao bọc của bọn họ nhiều lắm.

"Ngôn ca nhi, ngươi ước lượng xem, Nguyên Anh thể này có thể đối chiến được với Yêu vương hay không?"

Vương Khải nhìn một lúc lâu, mới nghiêm mặt hỏi ra một vấn đề cổ quái.

Tâm thần Từ Ngôn nhập vào trong Nguyên Anh còn đang lơ lửng trên không trung. Lúc này hắn chợt trầm ngâm một lúc, rồi bàn tay nhỏ bé kia khẽ huơ huơ. Nguyên Anh thể thi triển ra một đạo pháp thuật cuồng phong.

Gió mây xoay vần giữa không trung, tiếng rít truyền khắp hải đảo. Đến mặt nước xung quanh hải đảo cũng bị chấn động tạo thành từng gợn sóng. Sóng nước theo gió lốc cuốn lên tạo thành màn mưa bao phủ khắp hải đảo.

Cảm nhận được lực lượng pháp thuật mạnh mẽ như vậy, Vương Khải khẽ gật đầu, lại lắc đầu, vẻ mặt biển đổi liên tục.

Từ Ngôn tản ra pháp thuật, đưa Nguyên Anh quy về bản thể, trợn mắt trầm giọng nói: "Chỉ bằng Nguyên Anh có lẽ không cách nào đánh bại Yêu vương."

Thử nghiệm lực lượng của Nguyên Anh một phen, Từ Ngôn đưa ra kết luận. Đó chính là với lực lượng Nguyên Anh đơn thuần chưa đủ để đánh nhau với Thần Văn hoặc Yêu vương.

"Không giống nhau, không giống vậy..." Vương Khải thì thầm cả nửa ngày, sau đó nhìn về phía Thiên Quỷ nói: "Ngôn ca nhi, ngươi cũng đã biết trước kia lúc chúng ta gặp tên Thiên Quỷ này, hắn có thể ác đấu cùng lúc với hai Thần Văn mà không bại. Nếu như hắn không bị tiêu hao hết linh lực thì chúng ta khó mà bắt được Thiên Quỷ."

"Không sai, Thiên Quỷ bị nhốt nhiều năm như vậy, lực lượng đã bị tiêu tán hơn phân nửa. Dù là vậy, hiện tại hắn vẫn có thể đơn giản giết chết Đại yêu." Hà Điền chợt nhớ tới gì đó, nói: "Nói như thế, có lẽ thực lực Nguyên Anh thể của Thiên Quỷ còn cao hơn Nguyên Anh thể của Ngôn ca nhi."

"Bản thể Thiên Quỷ không phải là ở cảnh giới Nguyên Anh..." Từ Ngôn nghe được hàm nghĩa trong lời hai vị Thần Văn, kinh ngạc nói: "Hắn ở cảnh giới Nguyên Anh chân chính, hoặc là cao hơn?"

"Hẳn là như thế." Vương Khải trầm ngâm sơ qua, nói: "Phía trên Giả Anh là Thần Văn, như vậy, phía trên cảnh giới Chân Anh là cái gì đây?"

"Lai lịch Thiên Quỷ vô cùng khả nghi." Hà Điền nói: " Thiên Quỷ này cũng là phá giới mà đến."

"Chân tiên không nên có Nguyên Anh, nếu không Ngôn ca nhi cũng sẽ thành tiên rồi." Vương Khải đang lẩm bẩm, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía vòm trời, một tia khiếp sợ xuất hiện nơi đáy mắt lão. Lão thấp giọng hô lên: "Nếu như là phá giới mà đến, là cảnh giới phía trên Nguyên Anh, vậy chẳng lẽ thiên ngoại kia không phải là Tiên giới!"
Bình Luận (0)
Comment