Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 835

Dịch: Hoangtruc

Nhạn Hành Thiên đã không có đường lui. Trừ phi ông ta không để ý đến Nhân tộc ở những nước khác trong Thiên Nam. Mà dù là vậy, thì chắc chắn liên minh Nhân tộc Thiên Nam vất vả lắm mới tụ tập được cũng sẽ sụp đổ.

Ngồi đây không chỉ có hai đại tông môn Kim Tiền tông và Thiên Quỷ tông, mà còn có những Nguyên Anh đến từ nước mười sáu nước Thiên Nam khác. Có những Nguyên Anh này gia nhập, Nhạn Hành Thiên mới có thể miễn cưỡng tụ tập được số lượng lên tới hơn bốn mươi vị cường giả Nguyên Anh.

Không thể không chú ý phàm nhân quốc gia khác, càng không thể để trăm yêu thu thập đủ lực lượng Huyết Sát thức tỉnh Yêu chủ dậy. Tuy rằng đến cả Thần Văn cũng không có nhiều hiểu biết về Yêu chủ nhưng từ hành động cố gắng của Yêu tộc có thể thấy đây nhất định hẳn là mối họa lớn cho Nhân tộc.

Nhạn Hành Thiên cần phải cân nhắc quá nhiều chuyện, cũng cố kỵ quá nhiều. Chuyện đã như vậy, ông ta chỉ có thể quyết định sớm khai chiến, đuổi giết Yêu tộc.

Nhìn như đuổi theo giết trăm yêu, nhưng thực ra một khi Nhân tộc chia ra, nhất định càng khó đấu lại được Yêu tộc.

Chờ đợi một lúc lâu, ngoại trừ Lý Mục thì mấy Nguyên Anh khác được phái ra ngoài cũng lục tục chạy về.

Những cường giả Nguyên Anh tìm hiểu hướng đi của Yêu tộc này mang về tin tức tương tự với Hàn Thiên Tuyết, xác nhận trăm yêu đã chia ra.

Việc này không thể chậm trễ, Nhạn Hành Thiên không chờ thêm nữa, lập tức chia làm năm đường, rời khỏi nơi thích hợp quyết chiến nhất mà đi xa, đuổi theo tung tích Đại yêu.

Từng đạo kiếm quang từ biệt viện bay ra, tản ra bốn phương tám hướng như thể từng năm con rồng kiếm đầy chói mắt trên không trung.

Ở trên một dãy núi cách biệt viện này mấy trăm dặm, Lôi Lục đang an ổn ngồi trên đồng cỏ. Trên đỉnh đầu gã có một bóng xanh râm mát không chỉ có màu sắc giống cỏ cây như đúc mà khí tức cũng không khác gì. Từ bên ngoài nhìn vào, thậm chí dùng linh thức cũng không phát hiện ra sơ hở. Nếu từ bên trong nhìn ra mới nhận thấy, cái bóng cây xanh râm mát này lại là một con Đại yêu bọ ngựa cực lớn!

Ngụy trang cực cao chính là thiên phú của Đại yêu bọ ngựa. Mượn nhờ con Đại yêu đặc thù này, đám người Lôi Lục có thể ẩn thân ngay gần chỗ hai phái chính tà mà không lo lắng bị phát hiện ra.

Trong tay cầm lấy quả cây không biết tên, Lôi Lục ẩn dưới cánh Đại yêu bọ ngựa, nhìn ánh kiếm tản mát ra bốn phía nơi chân trời. Gã cắn trái cây, cười lạnh một tiếng.

Lôi Lục đã chờ đợi ở đây vài ngày, vốn Đại yêu đi theo gã chỉ có chín, nay đã lên đến gần năm mươi tên!

Có Long Tước, Lôi Tượng, Bạch Ô, Xích Nguyên không mai và đám Kim lão đại ở trong nhóm nữa. Trừ những kẻ này chỉ còn lại đa số là những Đại yêu trong bổn tộc không có Yêu vương.

"Thủ đoạn của Lục gia, hôm nay Long Tước ta xem như tâm phục khẩu phục."

Long Tước hóa thành thân người đến cạnh Lôi Lục, ngửa đầu nhìn ánh kiếm nơi chân trời, cảm thán nói nói: "Quả nhiên bên phía Nhân tộc đã tách ra. Bọn hắn mà đi, Đại Phổ coi như trống rỗng."

Thị lực của Long Tước mạnh mẽ hơn Lôi Hầu nhất tộc nhiều, y nhìn rõ được cả ánh kiếm phát tán bốn phương tám hướng cách đấy cả mấy trăm dặm.

"Đám Nguyên Anh rời đi, kinh thành Đại Phổ cũng nên trở thành tử địa rồi, hắc hắc. Thiên Nam là nơi phồn hoa nhất, sao có thể để lại hạ thủ sau cùng được? Đương nhiên là phải ăn tươi đầu tiên mới thoải mái, ha ha ha ha!"

Nghe Lôi Lục cười lạnh, Kim lão đại cùng Xích Nguyên đằng sau liếc nhau một cái. Hai người đồng thời nhìn ra được sợ hãi cùng khiếp sợ thật sâu trong mắt đối phương.

Lôi Lục chia làm mười đường để cho đám Đại yêu tự mình chạy tới mỗi nơi khác nhau. Chẳng qua tách ra không bao lâu, trước sau đã có bốn cánh quân Đại yêu đuổi kịp nhau. Trong đó tốc độ Long Tước là nhanh nhất trong trăm yêu đấy.

Những Đại yêu này là được Lôi Lục đuổi theo rồi hội tụ tại một chỗ, được an bài tại một nơi bí ẩn chờ đợi thời cơ. Mà năm cánh quân Đại yêu kia quả thật đang thẳng hướng đi nơi khác, nhất là Lang Khiếu và Văn Mai còn một đường xông giết thẳng tới tông môn của Kim Tiền tông và Thiên Quỷ tông nữa.

Lần này kỳ thật Lôi Lục không chỉ tính kế nhiễu loạn tai mắt tu sĩ Nhân tộc mà còn thừa cơ lừa gạt năm cánh quân Đại yêu còn lại nữa.

Trăm yêu Thiên Bắc thật sự không có chuyện đồng lòng.

Trước lúc Bách Yêu yến mở ra, giữa các phe Đại yêu có rất nhiều thù mới hận cũ. Nhất là mấy người núi Linh Hồ, hoạt động khó nắm bắt, ngự kiếm mà đi, thường dùng thân người xuất hiện, căn bản không khác gì với Nhân tộc. Nếu không phải vì tộc nhân của mình thì núi Linh Hồ chưa chắc sẽ tham giá Bách Yêu yến. Loại Yêu tộc thế này trong mắt Lôi Lục là vô dụng.

Không bằng làm mồi dẫn dụ Nguyên Anh Nhân tộc rời đi.

Không chỉ có đội ngũ núi Linh Hồ, đến đội ngũ Thiên Lang cốc và Nê Địa cũng rơi vào kế của Lôi Lục. Sở dĩ gã lựa chọn những Yêu tộc có Yêu vương đứng sau lưng là vì một khi bọn hắn tổn thất vô cùng nghiêm trọng, nhất định sẽ kết thù với Nhân tộc càng sâu hơn. Mà những Yêu vương kia cũng tương tự, sẽ kết thêm thù hận càng nhiều với Thần Văn Nhân tộc.

Chỉ cần những Yêu vương khác kết thù sâu với Thần Văn Nhân tộc, Yêu vương nhà mình càng thêm thoải mái.

Lôi Lục Nhĩ của Thiên Bắc có bụng dạ khôn lường đến mức độ đáng sợ, không chỉ tính kế Nhân tộc mà cả Yêu tộc cũng rơi vào kế của gã. Xác nhận được Nhân tộc đã chia tách ra, Lôi Lục cười to.

"Chuẩn bị lên đường. Kinh thành Đại Phổ sẽ là trạm đầu tiên của chúng ta. Ta muốn trong Đại Phổ không còn người sống!"

Lôi Lục nhe răng cười, trong tay cầm lên một bức họa, ánh mắt đỏ bừng, trầm thấp rống giận: "Từ Ngôn... Quỷ Diện! Nếu như Lục gia ta đã đến, thân nhân của ngươi sẽ không ai sống sót được."

...

Thành Đông Dương, Từ Ngôn một đường cắm cúi đi, rốt cuộc sau một ngày cũng tới thành trấn cực lớn này.

Hắn còn không ẩn mình, mà âm trầm tản linh thức ra ngay trên không thành.

Từ khi đạt tới Kim Đan hậu kỳ, linh thức hắn đã trở nên cường đại gấp đôi, thừa sức bao phủ đại thành này. Dù là phàm nhân trong thành đang đi đường hay bận rộn làm việc đều bị đông cứng lại, không cách nào nhúc nhích được.

Theo linh thức tiến đến, còn có cả uy áp của cường giả!

Cẩn thận tìm tòi một lúc lâu, hàng mày của Từ Ngôn nhanh chóng cau chặt lại.

Trong thành Đông Dương không có khí tức của tu hành giả nào chứ đừng nói là của nương tử Bàng Hồng Nguyệt hắn. Toàn bộ thành trì cực lớn này chỉ toàn là phàm nhân cả.

Hai cánh khẽ vẫy, cả người hắn cứ vậy biến mất ngay trên không trung. Lúc hắn xuất hiện lại, đã ở một cánh rừng hoang ngoại thành.

Linh thức hắn vẫn phát ra bao phủ phương viên trăm dặm, thế nhưng tìm kiếm bốn phương tám hướng bên ngoài thành Đông Dương cả nửa ngày vẫn không có chút manh mối.

Nội thành không có dấu vết đánh nhau của tu hành giả, nếu như Bàng Hồng Nguyệt bị đánh lén, coi như nàng ở cảnh giới Hư Đan thì có bị thương vẫn có sức trở tay chứ? Tu sĩ Hư Đan ác chiến không thể có chuyện không để lại chút dấu vết được.

Ốc xá trong thành vẫn hoàn hảo không tổn hao gì lại khiến Từ Ngôn thêm phần khó hiểu.

Chẳng lẽ tu sĩ Hư Đan cuối cùng của Hứa gia còn chưa ra tay?

Hay là Bàng Hồng Nguyệt đã đi khỏi thành Đông Dương rồi?

Trong lòng lo lắng nhưng ánh mắt Từ Ngôn vẫn ổn trọng. Hắn bắt đầu phỏng đoán xem bước tiếp theo Bàng Hồng Nguyệt sẽ đi đến đâu.

Đoạn đường này Từ Ngôn chạy thẳng từ tông môn đến, nếu như Bàng Hồng Nguyệt có trở về thì đã chạm mặt nhau rồi. Cho nên có lẽ Bàng Hồng Nguyệt không lập tức về tông môn, như vậy chỉ có một nơi có khả năng nhất.

"Kinh thành..."

Lẩm bẩm hai từ kinh thành, Từ Ngôn định lập tức chạy đi. Thế nhưng chỉ thoáng chốc, ánh mắt hắn khẽ giật giật.

Trên một bụi cỏ dại, Từ Ngôn nhặt được một cọng lông màu đen, như thể cọng lông trên người dã thú, sờ vào rất cứng rắn. Cọng lông này tuyệt đối không phải của hổ báo mà hẳn là của heo rừng hay yêu thú mới phải.

Hắn cẩn thận dùng linh thức cảm giác một lúc, rồi ra sức miết nhưng cọng lông vẫn không vỡ ra, chỉ cong queo giống như mũi châm.

"Tiểu Hắc!"

Lông heo cong ngoặt đầu quái dị đặc thù thế này chỉ có ở Tiểu Hắc.

Khi còn bé Từ Ngôn hay ở trong chuồng heo của đạo quán nên thường nhìn thấy mấy cọng lông như vậy. Hắn cũng vuốt vuốt qua nhiều lần. Lông heo Tiểu Hắc khác với lông heo rừng khác, đến đao chém cũng không đứt, chỉ có thể miết cong lại mà thôi.

Xác định là cọng lông trên người Tiểu Hắc, Từ Ngôn càng thêm nghi hoặc khó hiểu.

"Chẳng lẽ Hồng Nguyệt mang theo Tiểu Hắc?"

Từ Ngôn lẩm bẩm, chợt ngẩng đầu. Nếu như từ thành Đông Dương nhìn tới, thì nơi phát hiện cọng lông heo này quả đúng là nhắm thẳng tới kinh thành!

Hắn không do dự nữa mà thúc giục độn pháp, biến mất ngay trong cánh rừng hoang. Cùng lúc đó, kiếm quang hai phái chính tà cũng đã tiêu tán nơi chân trời. Lôi Lục cười lạnh vung tay lên, năm mươi Đại yêu nhao nhao bay lên trời, mang theo khí thế hung sát đến thẳng kinh sư trọng địa của Đại Phổ.
Bình Luận (0)
Comment