Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 771

Dịch: VoMenh

Biên: Spring_bird

Mất gần trăm năm nuôi dưỡng nhưng vẫn chưa trở thành Yêu vật, cơ bản chẳng có cách nào để tăng sản lượng loại Bích Anh loa này.

Từ Ngôn lấy một con Bích Anh loa ra, dùng linh lực moi thịt ốc, nhanh chóng nuốt vào, vừa nhai vừa nói: "Khá giống hương vị thịt cua, ngươi muốn thử không?"

Thấy hắn ăn sống Bích Anh loa, đáy mắt Kim lão đại lóe lên một vẻ kiêng kị; lão lắc đầu, khoát tay, nói mình không đói bụng.

Tích cóp của Quỷ Nhãn vô cùng phong phú, tuy nhiên cho dù là bao nhiêu loại tài liệu luyện khí hay là linh thảo, Bích Anh loa này vẫn là trân quý nhất.

Vẫn tưởng rằng nhân loại không thể nào ăn sống, nhưng hiện tại, Kim lão đại đã có thể mở rộng tầm mắt khi chứng kiến Từ Ngôn nuốt sống một con.

Nhìn lên những lá cây màu đen trên nhành Bạch Phong, Từ Ngôn cũng chẳng cần những mảnh lá vô dụng này. Phiến lá sạm thành màu đen là do Bích Anh loa gây ra, chúng gặm ăn loài thực vật này làm chúng khô chết dần dần.

Vơ vét sạch sành sanh cả Quỹ Nhãn tông, lúc này Từ Ngôn mới chịu rời khỏi hang động trong lòng đất.

Song hành cùng Kim lão đại đến gần cửa động, một tên trưởng lão Trảm Yêu minh đang đứng đấy, trông thấy Từ Ngôn tiến đến liền cung kính cúi đầu chào hỏi, miệng tôn xưng Minh chủ.

Gặp nhân thủ Trảm Yêu Minh tại Quỷ Nhãn tông cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Với thủ đoạn của Phí lão, tiến đánh vào tông môn Yêu tộc hẳn phải dẫn theo khá nhiều trưởng lão Trảm Yêu Minh.

"Bảo Phí lão đến Sa Hồ một chuyến, bọn Yêu linh thằn lằn kia hẳn là còn cất giấu vài món bảo bối tại đó, chúng ta đừng để lãng phí, phải tịch thu cho bằng hết."

"Tuân lệnh, thuộc hạ đi gọi Phí lão ngay."

Thấy tên Kim lão đại đang đứng bên cạnh Từ Ngôn, vị trưởng lão này dấm dứ, muốn mở lời nhưng lại ngậm miệng ngay lập tức.

Từ Ngôn cũng không lên tiếng, chẳng giải thích gì nhiều. Hắn cũng chỉ là Minh Chủ trên danh nghĩa, hắn muốn làm gì thì làm, không cần báo cáo lại Trảm Yêu minh.

Từ Ngôn điều khiển pháp bảo bay lên cao, rời khỏi Sa Hồ; Kim lão đại bất đắc dĩ phải đạp chân đứng lên pháo bảo, cùng đi theo hắn.

Kim lão đại vốn dĩ chẳng phải khách nhân được mời mọc gì, chính là đang bị uy hiếp, không dám chống cự tìm đường thoát thân.

Khi pháp bảo lượn trên trời cao, lúc này, Từ Ngôn lấy hai khối linh thạch ra rồi ngồi xuống khôi phục linh lực. Hành động của hắn làm Kim lão đại giận run người.

Hiện tại, Kim lão đại đã rõ, bộ dáng bình tĩnh trước đó chỉ là giả bộ, Quỷ Diện đã sớm tiêu hao phần lớn linh lực rồi!

Nếu là lúc khác, dù Kim lão đại không phải đối thủ của hắn nhưng cũng có thể chạy trốn; nhưng giờ đã leo lên pháp bảo của hắn ta, chỉ cần Từ Ngôn động tâm một cái, thanh pháp bảo dưới chân này sẽ gọt hắn một nhát nha.

Lòng dạ của lão chuột già này thâm sâu hơn nhiều so với những tên Đại yêu khác ở thành Ngũ Địa, biết rõ là mình bị đùa bỡn nhưng cố nén giận; y bắt chước Từ Ngôn ngồi xuống xếp bằng, im lặng không nói tiếng nào.

Lão ta là một người thông minh, biết tính toán từng bước khi rơi vào nguy hiểm. Ít nhất, trước khi tìm ra cơ hội có thể giết chết Quỷ Diện thành công, lão ta chắc chắn sẽ không trở mặt.

Yêu tộc Kim Ma thử không có oán thù quá lớn đối với Từ Ngôn. Trong cuộc truy sát Từ Ngôn tại Thần Mộc hạp, Kim lão đại cũng là kẻ đuổi theo cuối cùng, chỉ đứng bên ngoài xem náo nhiệt, không hề ra tay. Thật ra thì cũng chả có phần cho lão ta xuất thủ, vì ở đó có nhiều Đại yêu vô cùng mạnh mẽ, lão ta còn chưa đủ trình.

Thất Long sơn cách Sa Hồ rất xa, mất gần mười ngày mới bay đến.

Cả rặng núi có phong cảnh đẹp như tranh vẽ, bảy ngọn núi dài, hẹp kéo dài miên miên bất tận; từ xa trông lại, tựa như bảy con rồng đang nằm uốn quanh.

Đặt chân dưới một ngọn núi xanh, Từ Ngôn ngắm nghía bốn phía, gật đầu khen: "Quả nhiên phong cảnh tuyệt đẹp, xem ra Kim lão đại cũng là một người tao nhã."

Gọi đối phương là "người", lời Từ Ngôn nói không chứa bất kỳ tia sát ý nào.

"Cao tuổi rồi, nên ta chọn địa phương yên tĩnh một chút, phong cảnh thì phải xinh đẹp nữa."

Kim lão đại vừa nói chuyện vừa phất tay, một màn sáng lóe lên; trận pháp dưới chân núi dù không mạnh lắm nhưng cũng đủ để che giấu cả khu vực này.

Nhìn màn sáng đang dần khép kín, Từ Ngôn kiễng chân bước vào bên trong.

Qua khỏi pháp trận, một khu chợ náo nhiệt xuất hiện trước mặt hắn, tựa như một thị trấn nhỏ; khách bộ hành tới lui tấp nập, trong đó xen lẫn một vài tên chuột lớn lông vàng có hình thể khổng lồ.

Địa bàn Ma Huyết quật của Kim Ma thử thì ra lại là một cái trấn nhỏ chứ không phải là hang động trong lòng núi làm Từ Ngôn hơi bỡ ngỡ.

"Ma Huyết quật chân chính nằm trong lòng núi, là do Thử vương đời trước tạo dựng nên. Lão phu lại không thích hang động âm u nên thành lập khu thành trấn này, có lẽ là ta cũng muốn hướng tới cuộc sống mang hơi hướng như của Nhân tộc."

Kim lão đại vừa đi vừa cảm thán, giọng nói rất tự nhiên, chẳng biết là y đang nói thật hay lừa dối.

Không những chỉ riêng tu sĩ mà Từ Ngôn có thể trông thấy khá nhiều phàm nhân đang qua lại, có lẽ là gia quyến của bọn họ. Nơi đây lại có nét giống với nơi cư trú của Nhân tộc hơn là hang ổ của các thế lực Yêu tộc kia.

Một ngôi đền lớn được xây ở cuối con đường; trước cửa có hai con Yêu linh cự thử đang nằm sấp canh giữ.

Từ Ngôn vừa đến gần thì hai tên yêu thú đó liền ngẩng đầu lên cảnh giác; hai mắt của nó lóe sáng lên rồi vội vàng nằm sấp xuống ngay tức khắc, miệng rên rỉ run sợ.

Bọn thử tộc này vừa trông thấy đã lập tức nhận ra hơi thở của Kim lão đại, thấy chủ nhân của mình quay về liền bày tỏ lòng tôn kính ra mặt.

"Xin mời".

Kim lão đại vừa lên tiếng mời vừa mở cửa dẫn Từ Ngôn vào trong.

Tại khách sảnh, Từ Ngôn không hề khách sáo mà ngồi ngay vào vị trí chủ tọa; một hạt châu đỏ thẫm bỗng nhiên xuất hiện trên tay hắn, bên trong hạt châu là những sợi tơ máu đong đưa qua lại.

"Chính là dùng vật này để thu thập Huyết sát khí tức à? Biết bao năm rồi, hẳn là tích cóp khá nhiều phải không?"

Từ Ngôn đang hỏi đến Huyết sát chi lực bên trong viên ngọc này; đây là vật phẩm nằm tận dưới đáy túi trữ vật của tên Quỷ Nhãn kia.

"Đây chính là Huyết Sát châu, dùng để thu thập Huyết Sát khí tức. Quỷ Nhãn tông có nhiệm vụ gìn giữ vật này, sau đó sẽ trao tay cho Lôi Lục."

Kim lão đại không cần nói nguồn gốc của Huyết Sát khí tức đến từ đâu thì Từ Ngôn vốn dĩ cũng biết rõ. Những luồng khí Huyết Sát bên trong viên ngọc này chắc chắn chỉ có thể đến từ những vụ thảm sát người phàm do bọn Yêu tộc gây nên.

"Nếu nói vậy, chẳng phải Lôi Lục là tên đứng đầu của Bách yêu hay sao?" Từ Ngôn cười lạnh.

"Đại loại là vậy! Tại Thiên Bắc này, không quá nhiều Đại yêu có thể trở thành đối thủ của lão ta. Trong khi đó, Cửu U giản lại có Yêu vương tọa trấn."

"Rồi lúc nào mới đi Thiên Nam?" Từ Ngôn đã biết còn cố hỏi.

"Một năm sau, hoặc có lẽ sớm hơn. Miễn sao là giết sạch Nhân tộc Thiên Bắc."

"Thế có cần giao viên Huyết Sát châu này cho Lôi Lục sớm hơn không?" Từ Ngôn lại hỏi.

"Cứ hai năm giao một lần. Ngũ Địa bọn ta đã đưa trước một viên rồi, đây là viên thứ hai. Khí huyết sát trong viên này kém hẳn so với viên đầu tiên kia."

Kim lão đại nói lời này là thật. Huyết tế tại thành Ngũ Địa bị Từ Ngôn phá hỏng, phàm nhân chết rất nhiều nhưng Yêu tộc lại chịu thương vong nhiều hơn.

Từ Ngôn khẽ nhíu mày, nói: "Ngươi cũng đi Thiên Nam sao?"

"Bách Yêu yến chắc chắn phải xuất hiện tại Thiên Nam, do đó Bách yêu bắt buộc phải tiến về phương Nam, chuyện này không ai có thể thay đổi. Dù lão phu không muốn tàn sát phàm nhân, nhưng vì truyền thừa của Yêu tộc bọn ta, ta nhất định phải ra tay."

"Ngươi không sợ những vị cao thủ Thần Văn ở trời Nam ư?"

"Tập hợp lực lượng của Bách yêu thì một vị Thần Văn cường giả cũng chưa chắc có thể tru diệt được bọn ta. Bên cạnh đó, cấp Thần Văn sẽ không nhúng tay vào trận quyết giữa Nguyên Anh và Đại yêu. Đây là hiệp định từ xưa của cường giả hai bên Nhân tộc và Yêu tộc. Nếu muốn ngăn cản Bách yêu yến, trừ khi Thiên Nam có đến hàng trăm vị Nguyên Anh."

"Là do Thiên Bắc các ngươi có nhiều Yêu vương hơn, nên ngay cả Thần Văn cường giả cũng không dám ra tay hạ sát bọn Đại yêu các ngươi ư?" Giọng nói của Từ Ngôn bỗng chốc vô cùng lạnh lùng.

"Thật ra giữa Nhân - Yêu hai tộc cũng chẳng có gì khác nhau cả, chỉ là kẻ mạnh thì làm vua mà thôi. Thiên Nam đánh không lại Thiên Bắc, đây chính là sự thật." Giọng nói của Kim lão đại rất bình tĩnh, có lẽ Nhân tộc không nghĩ ra, nhưng đặt ở Yêu tộc có phân chia đẳng cấp cực kỳ rõ ràng thì lại chẳng cần phải chất vấn đến.

Kẻ yếu tránh kẻ mạnh - đây chính là đạo lý sinh tồn của Yêu tộc, cũng tương tự với Nhân tộc mà thôi.

Từ Ngôn hừ lạnh một tiếng, ánh mắt âm trầm.

Bách yêu tiến Nam, nếu Vương Bát Chỉ và Mập Cửu vì e dè Yêu vương Thiên Bắc mà ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ với lực lượng Nguyên Anh của hai tông môn lớn kia chắc chắn đánh không lại.

Hàng trăm tu sĩ Kim Đan cũng khó mà kháng cự nổi trước một vị Nguyên Anh, nhưng một vị cường giả Thần Văn lại chưa chắc tiêu diệt thành công một trăm kẻ ở đẳng cấp Nguyên Anh. Dù cảnh giới Thần Văn hiện còn khá lạ lẫm với Từ Ngôn, nhưng hắn đã từng gặp qua Yêu vương chân chính.

Dựa vào suy đoán của bản thân, Từ Ngôn nhận định một vị Thần Văn hoặc Yêu vương chắc chắn khó có thể dùng một chiêu để giết hàng loạt trăm tên Nguyên Anh hoặc Đại yêu.

Nghĩ đến hai vị Thần Văn ở Thiên Nam bị bọn Yêu vương kia đè ép, một cảm giác ức chế thoáng xuất hiện bên trong tâm tưởng của Từ Ngôn.

Cộp cộp cộp...

Tiếng bước chân của cô nương dâng trà xinh đẹp vang lên đi cùng với một âm thanh ngọt ngào: "Gia gia, tên Quỷ Diện kia có phải là..."

Chưa kịp nói ra hai từ "đã chết" thì giọng nói ấy bỗng dưng im bặt; Kim Tình vừa thấy Quỷ Diện đang ngồi ngay ngắn trong phòng thì đột nhiên run rẩy, suýt nữa làm đổ bình trà đang bưng trên tay.
Bình Luận (0)
Comment