Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 738

Dịch: Hoangtruc

Biên: Spring_bird

Văn Mai núi Linh Hồ ra tay hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của mọi người. Nàng không chỉ không giúp các Đại yêu khác đuổi giết Từ Ngôn mà ngược lại, còn ngăn giúp Từ Ngôn một đợt nguy cơ.

"Văn Mai, ngươi dám giúp đỡ Nhân tộc?"

Ánh mắt Lôi Lục âm trầm nhìn chằm chằm vào nữ tử đối diện, giọng điệu lạnh như băng chất vấn.

Nữ tử lắc đầu nói: "Không phải ta giúp hắn, mà là quy củ của Thánh Địa cấm giết chóc."

"Thối lắm!" Lôi Lục phẫn nộ rống lên: "Hôm nay hắn chết chắc rồi. Kẻ nào cản trở, ta sẽ giết chết kẻ đó."

Theo tiếng thét to của Lôi Lục, từng luồng uy áp Đại yêu nhao nhao bạo khởi. Nơi Từ Ngôn đứng bị hơn mười luồng uy áp Đại yêu chồng chất tập trung, ép đến mức khiến bả vai hắn trầm xuống.

Một mình Văn Mai không thể ngăn được sát ý từ trăm Đại yêu, coi như tình cảnh Từ Ngôn hôm nay có thể nói là thập tử vô sinh.

Cọt kẹt..t..tttt.

Vù!

Cánh cửa bị đẩy ra, theo đó là một cơn gió lướt tới như thể tạo thành những gợn sóng trong không khí. Có điều cơn gió này tuy rất nhẹ, lại có thể thổi tan toàn bộ uy áp của cả đám Đại yêu.

Đỉnh núi trống rỗng, ngoại trừ gian nhà gỗ thấp bé ra thì không còn gì khác cả. Lúc này, có một bà lão nhỏ gầy đi ra từ bên trong gian phòng liêu xiêu cổ quái kia.

Bà lão có mái tóc bạc phủ tới eo, mặt mũi hiền lành, đôi mắt không nhỏ, có không ít nếp nhăn, nhìn qua không khác gì một lão thái thái nơi thế gian đang chống một đoạn gậy rễ cây chậm rãi đi tới.

Lão phụ xuất hiện, sát ý của đám Đại yêu lập tức biến thành cung kính, thậm chí đến cả huynh đệ Lôi Tượng ngang tàng hay Bạch Ô tàn nhẫn đều khẽ cúi đầu. Trên người lão phụ không hề có uy áp, càng không có chút khí tức cường giả nhưng vẫn đủ khiến cả trăm yêu nơi đây khuất phục.

"Phong bà bà."

Dù là Đại yêu đến từ nơi nào thì lúc này đều khom người chào, miệng hô Phong bà bà cả. Lôi Lục không dám lãnh đạm, hung hăng trừng mắt nhìn Từ Ngôn rồi đi tới cạnh lão phụ, khom người bái kiến.

"Đuổi giết nghịch tặc Nhân tộc, đã quấy rầy Phong bà bà thanh tu rồi. Lôi Lục xin bồi tội với người."

Thi lễ xong xuôi, Lôi Lục đứng lên nói: "Bắt được nghịch tặc Nhân tộc này chúng ta sẽ xuống núi ngay, mong rằng Phong bà bà thứ lỗi."

Dứt lời, Lôi Lục đi về phía Từ Ngôn, hai tay bùng lên ánh sét. Nhưng tích tắc sau, Lôi Lục dù cố đến mấy cũng vẫn cách xa Từ Ngôn đến ba trượng, mặt mày nhe răng trợn mắt, gầm nhẹ liên tục nhưng không cách nào bước tới gần thêm được nữa.

Trong mắt trái của Từ Ngôn, có một luồng gió mát đang quấn lấy Lôi Lục khiến gã không cách nào nhích lại gần mình được. Mà khởi nguồn của luồng gió mát kia, chính là ở chỗ vị Phong bà bà kia.

Ánh mắt Từ Ngôn khẽ động, lướt qua Lôi Lục rồi rơi xuống người lão phụ. Hắn khẽ thấp giọng thì thầm một tiếng.

"Thỏ..."

Trong mắt trái của Từ Ngôn, lão phụ kia có hai cái tai thỏ, con mắt đục ngầu có bốn vòng huyết luân chuyển động.

Một Yêu vương loài thỏ!

Trách không được núi Thạch Đầu được xưng là Thánh Địa, quả nhiên là nơi nghỉ chân của Yêu vương. Từ Ngôn lại không hề nghĩ tới điều này. Chẳng qua hiện nay hắn đã không có đường lui lại rồi, chưa kể cử động của vị Phong bà bà có chút khác lạ.

Lão phụ không trợ giúp đám Đại yêu đuổi bắt Từ Ngôn, mà là đang khốn trụ Lôi Lục lại.

"Phong bà bà, đây là ý gì?"

Lôi Lục miễn cưỡng chống cự luồng gió mát, quay đầu lại chất vấn đối phương.

"Núi Thạch Đầu cấm giết chóc, đây là quy củ do lão thân định ra."

Phong bà bà ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lôi Lục cao lớn, rồi lại đưa mắt vòng qua đám Đại yêu đủ hình thù khác nhau kia, ôn hòa nói: "Ngàn năm rồi, phần quy củ này còn chưa từng có ai phạm qua. Đám tiểu tử các ngươi cũng không được."

"Hắn là Nhân tộc!"

Lôi Lục gầm lên giận dữ, ánh sét trên người càng thêm chói mắt, nổi lên từng tràng tí tách. Luồng gió mát giam cầm lấy gã đang bắt đầu bị bóp méo.

Bành một tiếng, như thể lao lồng bị vỡ nát. Lôi Lục dùng toàn lực cuối cùng cũng đã phá vỡ được trói buộc, chẳng qua gã không dám làm gì khác mà chỉ đứng nguyên chỗ cũ.

"Quy củ của Thánh Địa, Yêu tộc Thiên Bắc đương nhiên phải tuân thủ." Lúc này Văn Mai đã đi tới chỗ lão phụ, cúi thấp người thi lễ: "Quấy rầy Phong bà bà, là chúng ta không đúng."

"Hắn là nhân tộc!" Lôi Lục không để ý đến lời Văn Mai, ánh mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Phong bà bà, lại lần nữa lên tiếng nói.

"Người và Yêu đều là sinh linh trong là thiên hạ. Lôi Lục, chẳng lẽ ngươi dám làm hỏng quy củ của Thánh Địa?" Sắc mặt Văn Mai trầm xuống, quay người hỏi.

"Hắn là Nhân tộc!!!" Lôi Lục chợt quát lên: "Cho nên hôm nay hắn phải chết! Nếu không Yêu vương Cửu U giản ta sẽ đích thân đến núi Thạch Đầu này hỏi han Phong bà bà một câu, có phải Phong Thố nhất tộc che chở cho nhân loại hay không!"

Đối mặt với Yêu vương già nua, Lôi Lục không dám quá mức ngang ngược. Gã bèn lấy Yêu vương nhà mình ra, nếu như Phong bà bà không buông người, Yêu vương lôi hầu Cửu U giản sẽ đích thân tới núi Thạch Đầu bắt người rồi.

Ngay từ khi vừa ra đời, trời sinh Yêu tộc và Nhân tộc đã phải đối đầu nhau, điểm này không có gì đáng nói.

Tu sĩ Nhân tộc Thiên Nam bắt Yêu tộc luyện đan luyện khí, Yêu tộc Thiên Bắc thì dùng Nhân tộc làm nô. Cục diện cứ thế giằng co hơn một ngàn năm chưa bao giờ thay đổi.

"Hắn đã giết vô số Yêu linh, được xưng là Quỷ Diện, là đại địch Yêu tộc Thiên Bắc ta."

"Hắn còn là Minh chủ Trảm Yêu Minh, lấy trảm yêu làm vinh quang, loại người này nếu như không giết thì chẳng phải là Yêu tộc ta vô năng sao?"

"Đến Đại yêu còn không bắt được hắn, nếu để hắn thoát, Thiên Bắc tất phải đại loạn."

Có mấy Đại yêu đồng loạt tiến đến, có khuyên nhủ, có nói rõ lợi và hại, có cáo trạng hành vi phạm tội của Từ Ngôn.

"Hắn là một tên trộm cắp, không chỉ cướp bóc của Yêu linh mà còn đánh cắp đồ trân quý của Thương Hổ lâm ta. Mong rằng Phong bà bà làm chủ, giao người này cho Thương Hổ lâm ta xử trí!"

Thương Mộc không đuổi kịp Từ Ngôn, rơi vào đường cùng đành phải mở miệng khẩn cầu với Phong bà bà. Lão không nói mình mất thứ gì cả. Nếu để đám Đại yêu kia biết trên người có Từ Ngôn có di cốt Yêu vương, e là cục diện càng thêm bất lợi cho Thương Mộc hơn.

"Lão Thương Mộc nói không sai!"

Xa xa, Xích Nguyên vất vả lắm mới nhặt mai rùa bản thể của mình về lại, đeo sau lưng rồi vội vã chạy tới, chỉ vào Từ Ngôn bắt đầu mắng chửi: "Gia hỏa này vô cùng âm hiểm! Chiếm mai rùa của ta, còn đoạt mất hang bảo tàng, thiếu chút nữa linh nhãn cũng bị hắn nẫng mất. Loại tai họa này không thể lưu lại. Một khi lưu hắn lại, chúng ta sẽ không ai có được một ngày yên lành!"

Dù sao Linh Lung quả cực phẩm đã tới tay, mai rùa cũng đã nhặt được trở về, Xích Nguyên không còn gì kiêng sợ nữa mà nói ra toàn bộ nội tình của Từ Ngôn. Đám Đại yêu khác càng nghe càng thấy kinh sợ, ánh mắt nhìn về phía Từ Ngôn càng thêm lạnh lùng. Chỉ có Phong bà bà nghe xong, vẫn cười ha ha không ngừng.

"Hắn bất hảo đến vậy sao? Nên giáo huấn kĩ càng lại một phen." Phong bà bà gật đầu nói: "Đã như vậy, để hắn lưu lại trên núi cao này, lão thân trông nom vài năm là được rồi."

Một câu lưu lại trên núi cao khiến Lôi Lục nghe được mà trợn mắt há hốc mồm, đám Đại yêu khác cũng trợn tròn hai mắt, đến cả Văn Mai cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Núi Thạch Đầu hoàn toàn chính xác cấm giết chóc, nhưng mà Phong bà bà quanh năm sống một mình trên núi, cho tới giờ còn chưa ai được ở lại nơi Thánh Địa này. Nói là Thánh Địa, kỳ thật đây chính là nơi Phong bà bà tu hành mà thôi. Đây là lần đầu tiên Thánh Địa lưu người lại, hơn nữa còn là lưu lại một Nhân tộc.

"Hắn là tu sĩ Nhân tộc đến từ Thiên Nam. Phong bà bà, chẳng lẽ người không chú ý đến Yêu tộc chúng ta, còn muốn che chở cho một tên Nhân tộc Thiên Nam?"

Giọng điệu Lôi Lục mang đầy vẻ chất vấn. Gã đã là Đại yêu đỉnh phong, cách Yêu vương không xa. Thực ra Cửu U giản thường ngày hành xử bá đạo, trong mắt vị Yêu vương Cửu U giản kia chưa chắc đã kiêng kị núi Thạch Đầu này.

"Nhân tộc, hắn thật sự là nhân tộc sao?"

Phong bà bà vẫn đầy ôn hòa như trước, đưa mắt nhìn xuống người Từ Ngôn, nói: "Văn Mai, ngươi đến nói một chút xem, rút cuộc hắn là Nhân tộc hay là Yêu tộc đây?"
Bình Luận (0)
Comment