Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 693

Dịch: Hoangtruc

Biên: Spring_bird

Muốn đối chiến với Đại yêu, không thể không có vũ khí.

Sau Trường Phong kiếm, Thanh Lân đao cũng đã vỡ vụn lúc qua sông. Ngoài vài thanh hạ phẩm phi kiếm không đáng giá ra, Từ Ngôn đã không còn vũ khí tiện tay nào cả.

Trong Thiên Cơ phủ bị chôn dưới lòng đất cách bờ sông không xa, Từ Ngôn tìm kiếm răng Giao Long trong phủ đệ, rồi bắt đầu vận chuyển Đan hỏa vùi đầu tế luyện.

Đan hỏa có lực lượng không thua gì cường giả Nguyên Anh mang lại cho Từ Ngôn rất nhiều chỗ tốt, như chuyện có thể tế luyện thành công pháp bảo.

Một miếng răng Giao Long được luyện hóa ba ngày đã có được hình thái trường đao, thân đao hẹp dài hơi ngoặt, tản ra tia sáng lạnh lẽo, nhìn qua vô cùng sắc bén. Có điều khí tức thanh đao cũng chỉ ở lưng chừng trình độ pháp khí cực phẩm mà thôi.

Từ Ngôn thu hồi Đan hỏa, nhìn chằm chằm vào thanh trường đao thô ráp, hai hàng lông mày cau chặt.

Răng Giao Long này không giả, có điều khí tức Đại yêu bên trên đã không còn bao nhiêu. Trừ phi có răng Giao Long vừa mới tách từ trong miệng nó xuống, nếu không rất khó trở thành một kiện pháp bảo chân chính được.

"Ít nhất phải hai miếng răng Giao long mới được..."

Từ Ngôn thở dài, thu hồi trường đao bán thành phẩm lại, lật tay cầm hạt Uẩn Anh đan lấy được từ trong Đan các ra.

Trong tay Thợ rèn còn có một miếng răng Giao Long, đáng tiếc người ta chỉ đổi Uẩn Anh đan. Nếu như động thủ, Từ Ngôn nắm chắc đánh chết Thợ rèn, thậm chí là đám người Trảm Yêu Minh một lúc. Thế nhưng nghĩ đến Nhân tộc cằn cỗi ở Thiên Bắc này, hắn lại lắc đầu.

Nhân tộc vốn đã bị Yêu tộc áp bách nhiều năm, vất vả lắm mới xuất hiện Trảm Yêu Minh liên kết tu sĩ lại với nhau, cũng tính là có tâm huyết. Từ Ngôn còn không ngoan độc đến mức có thể ra tay với đám người kia được.

Mặc dù hắn không quá để ý đến thiện ác, nhưng tâm địa cũng không cách nào tàn nhẫn như vậy được.

"Đổi Uẩn Anh đan cho ngươi vậy. Ít nhất còn có thể luyện chế ra một kiện pháp bảo hộ thân."

Nghĩ tới đây, Từ Ngôn không vội vã lên đường mà tìm kiếm trong đống linh thảo ở túi trữ vật của Kim Tình, dựa theo phương pháp luyện chế Uẩn Anh đan, gom góp ra hơn mười tài liệu luyện đan.

Lúc còn ở hai đại tông môn Thiên Nam, Từ Ngôn có cơ hội nhìn qua rất nhiều sách vở cực kỳ cơ mật ở cả Kim Tiền tông và Thiên Quỷ tông, vẫn còn nhớ rõ phương pháp luyện Uẩn Anh đan. Đến Thiên Bắc này nhờ cướp bóc một đám Yêu linh hóa hình, hắn đã có thêm một mớ linh thảo chất đầy ba gian phòng.

Nhớ lại cách thức luyện Uẩn Anh đan một phen, Từ Ngôn bắt đầu thử tế luyện loại Linh đan cực kỳ đắt đỏ này.

Hắn từng dày công tôi luyện Luyện khí, cho nên về luyện đan cũng có thể luyện ra đan dược bình thường không vấn đề gì. Có điều cực phẩm Uẩn Anh đan không dễ dàng luyện chế đến vậy. Hơn mười phần tài liệu hầu như bị hủy sạch sẽ hết, hắn mới luyện ra được một hạt Uẩn Anh đan nguyên vẹn.

Bảy ngày trời luyện đan khiến cho Từ Ngôn cạn kiệt sạch sức lực, cũng may là cuối cùng hắn cũng đã luyện chế được ra được một hạt Uẩn Anh đan.

"Không có tiền thì không thể luyện đan được a..."

Cảm khái một câu, Từ Ngôn đứng dậy rời khỏi Thiên Cơ phủ. Để luyện ra một hạt Uẩn Anh đan này, lượng tài liệu hắn hao phí có lẽ cộng lại cũng không thua kém mười vạn linh thạch.

Giữ lại một hạt Uẩn Anh đan dùng để đột phá Nguyên Anh cho mình sau này, Từ Ngôn mang hạt còn lại chạy tới tổng bộ Trảm Yêu Minh.

Hạp cốc không người, đại thụ cao ngất, tổng bộ Trảm Yêu Minh không chỉ cơ mật mà còn hoang vu, không thấy tăm hơi chim thú.

Nếu là nơi có đủ loại Yêu vật mà nói, không chừng sẽ có Yêu tộc nhất mạch nào đó biết được hạp cốc cơ mật này. Cho nên trong phạm vi hơn mười dặm quanh nơi đặt tổng bộ Trảm Yêu Minh đã định trước là không có loài trùng thú nào.

Lần này đến hạp cốc, Từ Ngôn trực tiếp mở ra pháp trận ẩn nấp trên đại thụ, bước vào trong hốc cây.

Từ khi Thiên Cơ phủ bị Từ Ngôn mang đi, Trảm Yêu Minh lại kiến tạo ra phòng ốc bên trong đại thụ này. Cũng may đại thụ khá lớn, bên trong có dạng như bảo tháp, vách trong vỏ cây còn có cầu thang xoắn nối thẳng lên ngọn cây.

Đám đệ tử Trảm Yêu Minh còn đang bận rộn ngay tầng dưới cùng của thụ ốc (*thụ ốc: nhà trên cây/ nhà trong hốc cây), vừa nhìn thấy đột nhiên có người ngoài tiến đến không khỏi giật mình kinh ngạc. Mặt mũi cả đám đệ tử Trúc Cơ này đều biến sắc, nhao nhao giơ đao vung kiếm lên.

"Minh chủ!"

Tiếng nói thanh thúy cất lên, rồi nữ hài Tiểu Linh Đang vui mừng chạy đến nghênh đón. Đám đệ tử còn lại mới nhận ra người đến hóa ra là minh chủ đại nhân đã rời đi nhiều năm trước, bèn lập tức rối rít thi lễ, vẻ mặt đầy cuồng nhiệt sùng bái.

Cuộc chiến Thành Ngũ Địa, Từ Ngôn một mình giết chết hơn mười Yêu linh đã sớm được tất cả đệ tử Trảm Yêu Minh biết đến. Tuy rằng bọn họ không biết tôn tính đại danh vị Minh chủ thần bí này thế nào, nhưng danh hiệu Quỷ Diện thì toàn bộ đệ tử đều biết đến.

Quy củ của Trảm Yêu Minh, dù trưởng lão hay Minh chủ, hoặc cả đệ tử bình thường đều giấu đi tên thật, chỉ dùng tên hiệu xưng hô.

"Phí lão và Thợ rèn đâu?" Từ Ngôn nhìn thấy Tiểu Linh Đang bèn gật đầu hỏi.

"Trên ngọn cây, Minh chủ đi theo ta."

Tiểu Linh Đang vô cùng mừng rỡ, đi trước dẫn đường. Không lâu sau, hai người đã tới bên ngoài một gian nhà gỗ cơ mật trong tán cây.

Bên trong hốc cây cao nhất là một gian nhà gỗ thò ra khỏi thân cây, một nửa gian thì ẩn trong tán cây, từ bên ngoài không cách nào nhìn ra được. Thế nhưng ở đây có thể nhìn từ trên cao bao quát xuống toàn bộ hạp cốc.

Lúc này Phí Minh Viễn đang trao đổi gì đó với Thợ rèn trong gian nhà gỗ, vừa thấy Từ Ngôn đến, hai người lập tức đứng dậy đón chào.

"Cung nghênh Minh chủ trở về."

"Minh chủ vẫn khỏe chứ?"

Đối mặt với hai người cười cười lấy lòng nhưng bên trong lại không cười, Từ Ngôn tức giận hừ một tiếng: "Bớt lôi kéo tình cảm đi, ta không phải là Minh chủ của các ngươi."

Phí lão cùng Thợ rèn lúng túng liếc nhìn nhau, rồi thì liên tục cười khổ. Phí lão thì càng liên tục xin lỗi, bày ra tư thái thập phần thấp kém, còn Thợ rèn chỉ có thể lắc đầu không nói thêm gì cả.

Một vị Hư Đan đỉnh phong thống lĩnh hơn một ngàn môn nhân có thể làm được thế này, không chỉ nói Phí Minh Viễn co được dãn được, mà phải nói là lòng dạ người này đã đến mức vinh nhục không sờn rồi. Đến Thợ rèn cũng thua xa vài bậc.

Dù sớm nhìn ra tâm cơ Phí lão rất sâu, Từ Ngôn cũng không nuốt nổi bộ dạng này của lão, bèn đi thẳng vào vấn đề: "Thợ rèn, ta đến đổi miếng răng Giao Long kia của ngươi, đổi xong thì đi."

Dứt lời, một hạt Uẩn Anh đan được ném ra ngoài.

Tiếp được đan dược, Thợ rèn lập tức kinh ngạc. Ông ta cẩn thận kiểm tra một lúc lâu, mới vui mừng nói: "Quả nhiên là Uẩn Anh đan! Chẳng lẽ Minh chủ tự mình luyện chế ra? Loại kỳ đan này chỉ có cường giả Nguyên Anh mới tế luyện..."

Nói tới đây, Thợ rèn cùng Phí lão đều hồ nghi nhìn chằm chằm vào Từ Ngôn. Nhìn hồi lâu, bọn họ cũng không nhìn ra Từ Ngôn đạt tới Nguyên Anh.

"Ngẫu nhiên có được, ta không thể nào luyện chế ra được, không cần nhìn đâu. Ta còn cách Nguyên Anh xa lắm, nếu không cũng không đổi cho ngươi."

Ngồi xuống bàn, Từ Ngôn đưa mắt nhìn ra hạp cốc tĩnh mịch ngoài cửa sổ, nói: "Cảnh sắc không tệ. Gần đây hình như Trảm Yêu Minh không có động tĩnh gì lớn."

"Hai năm qua Ngũ địa đề phòng, các lộ đại thành đều đang truy nã Quỷ Diện. Trảm Yêu Minh chúng ta muốn ra tay cũng phải cẩn thận. Đây đều là công lao của Minh chủ cả, có thể giúp môn nhân nghỉ ngơi lấy lại sức một phen."

Phí lão cười hắc hắc nói, ngồi xuống đối diện Từ Ngôn. Thợ rèn tức thì đầy thoải mái lấy răng Giao Long ra.

Quét mắt nhìn răng Giao Long, Từ Ngôn cất vào Thiên Cơ phủ, rồi nói: "Ngũ địa đều đang truy nã ta? Động tĩnh năm đó không lớn như vậy chứ, chẳng lẽ là nhờ có Phí lão ở sau lưng trợ giúp?"

"Oan uổng a Minh chủ, ta chỉ là nói qua chuyện Minh chủ uy vũ bất phàm với đám tu sĩ Nhân tộc một chút, chỉ là nhằm chiêu nạp thêm chút ít môn nhân đệ tử chống lại Yêu tộc mà thôi. Về phần lai lịch xuất thân của Minh chủ, lão phu không tiết lộ lấy nửa điểm ra ngoài."

Phí Minh Viễn liên tục khoát tay, thanh minh mình chưa bao giờ tiết lộ qua thân phận Từ Ngôn, nhìn như đầy oan uổng, thiếu chút nữa đã khiến Từ Ngôn phải nổi trận lôi đình.

Đến Phí Minh Viễn lão cũng không rõ xuất thân lai lịch của Từ Ngôn thì làm sao mà tiết lộ ra ngoài được...

Gia hỏa cáo già!

Từ Ngôn thầm mắng một câu. Hắn đứng dậy định cáo từ thì lại bị Phí Minh Viễn nói thêm một câu lôi kéo trở lại.
Bình Luận (0)
Comment