Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 666

Dịch: Hoangtruc

Biên: Spring_bird

"Ngàn vạn lần chớ trêu chọc ta, chọc tới ta, các ngươi sẽ biến thành nghèo kiết xác..."

Dưới đáy lòng âm thầm nói nhỏ, Từ Ngôn không chút biểu hiện khác lạ, quan sát đến kết quả lần đấu giá này.

Từ khi tu sĩ mặt nạ giấy mở miệng, âm thanh tăng giá cứ vậy biến mất. Biết đó là người Quỷ Nhãn tông, lần này Quỷ Nhãn tông ra giá, nhất định là Thanh Bì âm thầm sai khiến.

"Thanh Bì, ngươi muốn mai rùa Đại yêu thì cứ nói thẳng."

Trên tầng hai truyền đến một tiếng hừ lạnh, ngay sau đó lại có người lên tiếng.

"Đến Đông gia của Đấu giá hội cũng ra tay, xem ra mai rùa Đại yêu này quả thật không tầm thường."

"Thứ mà thành chủ Thanh Bì nhìn trúng sao có thể là phàm vật."

"Thanh Bì, ngươi còn Bích Anh loa hay không, ta ra một vạn linh thạch mua một cái."

Dám nói chuyện ngang hàng với chủ nhân đấu giá hội cũng chỉ có thể là yêu linh hóa hình, tu sĩ Trúc Cơ bình thường còn không dám kêu tên Thanh Bì, ít nhất còn kèm thêm hai từ đại nhân vào nữa.

Biết rõ là các yêu linh hóa hình khác trêu chọc, Thanh Bì ẩn từ một nơi bí mật gần đó không để ý tới, cũng không hiện thân ra.

"Hai vạn linh thạch, còn thêm hai Bích Anh loa, ít nhất có giá hai vạn năm ngàn linh thạch. Còn ai tăng giá nữa?"

Tu sĩ chủ trì đấu giá cao giọng hô. Trong đại sảnh im ắng một lúc lâu.

"Kim trưởng lão, giá cả thế này đã thỏa mãn rồi chứ? Nếu như thoả mãn, lập tức thành giao."

Tu sĩ trên đài cao tập tức chuyển hướng qua phía Ma Huyết quật, cao giọng hỏi.

"Nếu như thành chủ Thanh Bì đã xem trọng mảnh mai rùa nay, Kim Tình ta cũng không dám không đồng ý, bán cho Quỷ Nhãn tông các ngươi vậy."

Một khi chủ nhân mai rùa đồng ý, cuộc giao dịch lần này coi như hoàn thành. Những người khác không xuất ra thứ gì tốt hơn, chỉ đành trơ mắt nhìn mai rùa được mua đi.

"Ta ra một quả Linh Lung quả!"

Kiện vật phẩm đấu giá cuối cùng sắp thành giao, đột nhiên xuất hiện chuyển hướng. Một câu Linh Lung quả như sấm sét chấn nhiếp tất cả mọi người.

Người nói không ai khác, là Thương Hưng.

Nghe xong Linh Lung quả, Từ Ngôn cũng khẽ ngẩn người. Chỉ thấy vị trưởng lão Thương Hổ Lâm này lắc lư đầu nhìn một câu nói của mình chấn nhiếp tất cả mọi người mà đầy đắc ý.

"Thương Hưng, ngươi có Linh Lung quả?"

Giọng nói của Kim Tình rõ ràng trở nên cấp bách, lên tiếng chất vấn. Vẻ mặt những yêu linh hóa hình khác cũng biến hóa khác nhau, cùng nhìn chằm chằm vào Thương Hưng.

"Hiện tại không có, trước mắt thiếu nợ. Sau này đợi lúc Thần Mộc hạp khai chiến, lão tử nhất định đoạt một quả đem về!"

Thương Hưng trả lời khiến đám yêu linh hóa hình kia tức giận đến nhao nhao quát mắng um lên. Trong đó Minh Phi mắng nhiều nhất. Dù sao gã thua Bách Hoa mật, đang nghẹn lấy một bụng uất ức kia mà.

"Đợi ngươi có Linh Lung quả rồi hãy nói."

Kim Tình rõ ràng thất vọng không thôi, không để ý tới Thương Hưng nữa. Lần thịnh hội đấu giá này cứ vậy tới đây chấm dứt.

Đi ra khỏi phòng đấu giá, Thương Hưng mang theo một đám người ngựa trực tiếp đã đi ra khỏi thành Ngũ Địa. Với gã mà nói, không mua được thứ tốt không có vấn đề gì, vì đã có hai vò Bách Hoa mật, không uổng công chuyến này. Chủ yếu nhất, gã còn có thêm tên Quỷ Diện có chút cương quyết bướng bỉnh kia nữa.

Nói là chạy về Thương Hổ Lâm để giao nốt cho Từ Ngôn số linh thạch còn lại, thực tế dụng ý của gã là định đem Từ Ngôn vây ở Thương Hổ Lâm.

Đã đến nơi ở của gã, lại có Đại yêu tọa trấn, không sợ một tên Hư Đan chạy thoát. Một khi Từ Ngôn không chạy thoát, Thương Hưng gã có rất nhiều cách thu phục trở thành tay chân đắc lực cho mình.

Đối phó với Hư Đan Nhân tộc, yêu linh hóa hình như Thương Hưng có kinh nghiệm mười phần. Trên đường đi, gã hào hứng bừng bừng giảng giải về chỗ tốt ở Thương Hổ Lâm, lại càng lớn tiếng hứa hẹn cho Từ Ngôn một vị trí không ai bằng. Theo như lời gã, đến Thương Hổ Lâm, ngoại trừ yêu linh hóa hình thì tất cả phó trưởng lão Hư Đan đều phải nghe lệnh Từ Ngôn cả.

Một Hư Đan nhân tộc có thể có địa vị như yêu linh hóa hình trong thế lực Yêu tộc ngũ địa khổng lồ là loại chuyện không dễ gì thấy được.

"Thương Hưng ta chưa bao giờ nói khoác qua. Hổ Vương đại nhân là người mạnh nhất Hổ tộc ta, có thể so với cường giả Nguyên Anh Nhân tộc. Có Hổ Vương đại nhân che chở, Thương Hổ Lâm sẽ hưng thịnh qua nhiều thế hệ. Nếu ngươi có thể tiến giai Nguyên Anh, tất sẽ thành phụ tá đắc lực cho Hổ Vương. Đến lúc đó đám yêu linh hóa hình chúng ta nhìn thấy ngươi còn phải xưng hô một tiếng đại nhân."

Thương Hưng thao thao bất tuyệt lôi kéo Từ Ngôn. Có điều cái câu không nói khoác kia rõ ràng quá thối rồi, bởi vì trước đây không lâu tại trong phòng đấu giá, gã vẫn còn không biết ngượng miệng mà nói mua thiếu Linh Lung quả để đổi mai rùa Đại yêu kia mà.

Từ Ngôn thừa hiểu Thương Hưng khẩu phật tâm xà, chẳng qua biểu hiện ra ngoài vẫn là gật đầu như cũ, thậm chí trong ánh mắt mang theo vài phần mới lạ cùng mong chờ.

Ánh mắt mới lạ không phải vì chuyện Thương Hổ Lâm trong miệng Thương Hưng, mà vì cỗ xe mà mình đang ngồi.

Thương Hổ Lâm có mấy trăm người, cùng ngồi một loại cỗ xe có bộ dáng quái dị thế này cả. Cỗ xe này không khác xe ngựa, có thùng xe cao lớn, chẳng qua không phải là ngựa kéo xe mà là một loại tê giác đầu mọc một sừng.

Tê giác cực lớn kéo xe, cứ hai con một cỗ, chạy ầm ầm trên mặt đất, tốc độ cực nhanh, lại rất bền bỉ, mạnh mẽ hơn ngựa nhiều. So ra không kém thiên lý bảo mã bao nhiêu cả.

Loại tê giác này tuyệt không phải là phàm vậy, mà là Yêu vật chân chính!

Dùng Yêu vật tê giác kéo xe, có thể thấy được địa vị của yêu linh hóa hình tại Yêu tộc!

"Thịt trâu, lâu rồi ta chưa được ăn, yêu vật họ nhà trâu có lẽ mùi vị không tệ đâu..."

Từ Ngôn mang theo ánh mắt mới lạ, một mực nhìn chằm chằm vào Yêu thú tê giác kéo xe, trong lòng nghĩ tới nồi thịt trâu hầm. Thương Hưng còn tưởng rằng đối phương chưa từng nhìn thấy loại Yêu vật này qua, vung tay lên hứa hẹn rằng đến Thương Hổ Lâm sẽ cấp cho hắn hơn mười con tê giác này.

"Mùi vị thịt hổ... có lẽ ngon hơn không ít..."

Từ Ngôn vội vàng đứng dậy ôm quyền, ánh mắt kinh hỉ tạ ơn. Hiện tại hắn đã không muốn nồi thịt trâu hầm nữa, mà trong lòng đã chuyển sang hình ảnh nồi thịt hổ hầm rồi.

Thương Hổ Lâm cách thành Ngũ Địa vạn dặm, tuy rằng Yêu thú tê giác có tốc độ cực nhanh, nhưng đến Thương Hổ Lâm cũng phải mất mấy ngày. Trong xe, Thương Hưng lấy Linh tửu ra, phân phó thủ hạ làm chút món nhắm, gã muốn cùng Quỷ Diện không say không nghỉ.

Cũng không lâu lắm, đoàn xe đã đi cách Ngũ Địa hơn trăm dặm. Tính toán khoảng cách, ánh mắt Từ Ngôn bắt đầu trở nên lạnh lẽo xuống.

Âm thanh đinh đinh đang đang vẫn luôn vang lên trong cỗ xe không ngừng, ba người Trảm Yêu Minh bị trói gô lại ném ở một góc bị xóc nảy theo bánh xe, chuông lục lạc buộc trên tóc của Tiểu Linh Đang theo đó mà lúc lắc rung ring.

"Đinh đinh đang đang cái cmn, muốn chết hả!"

Nghe cái âm thanh này đến cả nửa ngày trời, Thương Hưng đã sớm không chịu nổi. Gã rót xong một chén linh tửu, đi nhanh đến cạnh đám người Bình thúc.

Bộp!

Gã thò tay nắm Tiểu Linh Đang lên, ánh mắt lạnh như băng nói: "Lưu lại hai tên Hư Đan nuốt vào đủ rồi, nha đầu kia quá ồn, để ả đi trước một bước không việc gì đâu!"

Hừ lạnh một tiếng, Thương Hưng định vận dụng man lực bóp chết một người. Nữ hài sợ tới mức mặt mày biến sắc, ánh mắt muôn phần tuyệt vọng.

"Nghiệt súc!"

Bình thúc giãy giụa lấy cắn đứt dây thừng buộc trong miệng, mắng chửi: "Bọn yêu quái các ngươi sẽ chết không yên lành đâu!"

"Vậy cứ thử xem ai chết trước, hắc hắc, vừa vặn không có gì nhắm rượu, hay dùng Hư Đan hai gia hỏa các ngươi vậy. Quỷ Diện, chúng ta mỗi người một cái, nuốt lấy Hư Đan bọn chúng!"

Thương Hưng cuồng tiếu muốn xé nát Tiểu Linh Đang, rồi sau đó cùng Từ Ngôn chia nhau ăn Hư Đan của hai tu sĩ Hư Đan Trảm Yêu Minh.

Đang lúc Thương Hưng sắp động thủ, Từ Ngôn cũng sắp ra tay. Trong chiếc xe này chỉ có Thương Hưng và hai tên thủ hạ Hư Đan, cục diện lấy một địch ba này Từ Ngôn nắm chắc mười phần.

Đã rời khỏi thành Ngũ Địa, tránh được ánh mắt Yêu linh ngũ địa, Từ Ngôn tuyệt đối nắm chắc biến con Yêu linh Thương Hổ Thương Hưng này thành một nồi thịt hổ hầm.

Ầm!

Trong tích tắc ngàn cân treo sợi tóc, bên ngoài truyền đến một tiếng trầm đục. Một cỗ xe ngựa đi trước nhất của hàng ngũ bị một đạo pháp thuật mạnh mẽ đánh phá thành mảnh vỡ. Cùng lúc đó, trong rừng rậm phía bên kia con đường, trên một trăm bóng người bay ra. Người cầm đầu đúng là Minh chủ Trảm Yêu Minh, Phí Minh Viễn.
Bình Luận (0)
Comment