Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 661

Dịch: Hoangtruc

Biên: Spring_bird

"Quỷ Diện kia, dáng người có chút quen mắt."

Bước chân Hải Đại Kiềm theo câu nói đó mà dừng lại, quay đầu lại hỏi: "Ngươi từng gặp qua Quỷ Diện kia?"

"Chưa gặp qua, nhưng mà dáng người hắn tương tự như kẻ bị tông môn truy nã."

Kiều Tùng mặc khôi giáp kia có năng lực quan sát hơn người, do đó phát hiện một tia bất thường. Y từng gặp qua Từ Ngôn trong tửu quán nhỏ, cho nên bắt đầu hoài nghi thân phận thật của Quỷ Diện.

"Ngươi chắc chắn là hắn?"

Hải Đại Kiềm khẽ ngẩn người. Hóa hình Yêu linh quả thật có thần trí mở rộng, tâm trí thậm chí không kém gì Nhân tộc nhưng cũng có chút khuyết điểm, đa phần cẩu thả không được cẩn thận tinh tế như Nhân tộc. Loại khuyết điểm này thường xuyên gặp được ở đám Yêu linh hóa hình, tất nhiên ở trên người đám Đại yêu thì không thể rõ ràng được như vậy.

"Không dám cam đoan là hắn. Chẳng qua thuộc hạ cảm thấy dáng người đó rất quen mà thôi."

Kiều Tùng tương đối giảo hoạt, không nói chắc chắn mà chỉ thoáng nhắc nhở Hải Đại Kiềm là chính. Chuyện này không đáng để y mạo hiểm kết luận, bởi nếu không phải một người, y chẳng phải sẽ phải chịu trách phạt hay sao.

"Nếu quả thật là hắn, trà trộn vào Thương Hổ lâm có mục đích gì? Chẳng lẽ là vì cứu đám người Trảm Yêu Minh trở về? Nếu thật là như thế, nhất định trên đấu giá hội hắn sẽ ra tay."

Hải Đại Kiềm như có điều suy nghĩ lẩm bẩm: "Tên Thương Hưng kia quả không có đầu óc, quả thật là một con lừa cứng đầu, không nên đi gây chuyện với hắn. Chúng ta chờ xem diễn biến ở đấu giá hội là được. Nếu Quỷ Diện kia quả thật mua đi ba gia hỏa Trảm Yêu Minh, không thể nói trước Hổ Vương cốt và hai vò Bách Hoa mật của Thương Hưng sẽ phải đổi chủ. Dám cả gan chứa chấp trọng phạm truy nã của Quy Nguyên tông chúng ta, dù có giết chết trưởng lão Thương Hổ lâm thì chúng ta vẫn có lý a, hắc hắc, hắc hắc hắc hắc."

Hải Đại Kiềm cười lạnh khiến người ta phải sợ hãi, bước nhanh mà rời đi, rồi biến mất ngay phần cuối con phố dài.

Hải Đại Kiềm không có tâm tư tinh tế, nhưng gã vẫn có một bụng âm mưu đấy. Đừng nhìn Ngũ địa như gắn bó tương liên, chuyện ám đấu trong tối vẫn không thiếu đấy. Chỉ cần không dẫn xuất những Đại yêu ra tay thì Ngũ địa ngoài sáng vẫn không việc gì.

Sau khi Hải Đại Kiềm rời đi không lâu, ngay chỗ hắn đứng lúc trước chợt có một bóng dáng ảm đạm hiển hiện ra.

Mặt nạ giấy màu xanh, lưng còng, đúng là Thanh Bì ẩn nấp thân mình.

"Lại có kịch hay, lần này có lẽ sẽ rất náo nhiệt. Thành Ngũ Địa đã lâu chưa có náo nhiệt như vậy qua rồi..."

Thanh Bì nhìn không ra dung mạo, cũng nhìn không ra thần thái, chỉ có thể từ giọng nói nhỏ lộ ra vẻ tham lam cùng chờ mong.

Tại quán rượu lớn nhất thành Ngũ Địa, trong một gian nhã các náo nhiệt không thôi. Thương Hưng để ăn mừng trận thắng của mình trước Minh Phi, không tiếc tiêu phí cả đống tiền vào một bàn mỹ vị, thậm chí còn có hơn mười hũ linh tửu.

"Quỷ Diện huynh đệ, lần này ngươi lập được công lớn rồi. Nào nào nào... Chúng ta không say không nghỉ!"

Thương Hưng giơ bát to lên, uống một hơi cạn sạch, cảm thấy uống vậy chưa đã bèn trực tiếp ôm lấy bình rượu ực ực mấy ngụm liền. Gã lau miệng, hà một hơi khoái chí.

Từ Ngôn chỉ uống một chén, thủy chung không nói một lời, đầy vẻ yên tĩnh. Những thủ hạ khác của Thương Hưng lại liên tục vỗ mông ngựa, trong đó hai Hư Đan Nhân tộc cũng cung kính nhìn về phía Từ Ngôn đầy hâm mộ.

Hư Đan Nhân tộc càng cường đại thì có địa vị trong đám thủ hạ của Yêu linh hóa hình càng cao. Điểm này ở nơi nào trong Ngũ địa cũng như vậy cả. Chẳng qua cần có một điều kiện tiên quyết, đó là nhất định phải nghe lời mới được.

"Lo lắng về thù lao của ngươi?" Thương Hưng quét mắt nhìn Từ Ngôn hỏi: "Thương Hổ lâm chưa bao giờ bạc đãi người một nhà, không tin ngươi hỏi bọn hắn."

"Đúng là như thế, trong Ngũ địa thì Thương Hổ lâm chúng ta đối đãi với tu sĩ Hư Đan thịnh tình nhất." lão tu sĩ Hư Đan già nua thủ hạ của Thương Hưng vội vàng mở miệng phụ họa.

"Không chỉ không bạc đãi mà còn ra sức nâng đỡ Nhân tộc, ta đột phá từ Trúc Cơ lên đến Hư Đan cũng là nhờ Thương Hổ lâm dốc lực tài bồi." tu sĩ Hư Đan vừa mới đột phá không lâu còn lại cũng lên tiếng nói.

Hư Đan Nhân tộc dựa thế Yêu linh đã không có cao ngạo của tu hành giả, ngoại trừ công phu thúc ngựa thì đã không còn có cốt khí gì nữa. Từ Ngôn không nói gì, chẳng qua chỉ thở dài trong lòng.

Cường nhân Hư Đan như vậy thì có khác gì nô lệ đâu...

"Cầm lấy, đây là ba ngàn linh thạch, tránh cho ngươi khỏi mất tập trung."

Thương Hưng nhìn ra đối phương rất không vui vẻ, cho nên vung tay lên vứt ra linh thạch thắng được từ Minh Phi đưa cho hắn.

"Về đến Thương Hổ lâm sẽ đưa nốt năm ngàn linh thạch còn lại, không thiếu một khối. Chút linh thạch đó không nên lo lắng làm gì. Quỷ Diện à, thân là tu sĩ Hư Đan, ánh mắt cũng nên nhìn xa một chút mới được."

Thương Hưng miệng phun mùi rượu nói lí lẽ: "với những tu sĩ Hư Đan thực lực mạnh mẽ như ngươi nên đặt tâm tư đột phá lên Nguyên Anh. Chờ ngươi đến Thương Hổ lâm, ta sẽ báo lên Hổ Vương đại nhân cho ngươi vài thứ tốt. Nếu là thật sự có thể kết thành Nguyên Anh, hắc hắc, địa vị ngươi ở Thương Hổ lâm chính là dưới một người, trên vạn người. Đến lúc đó ngay cả ta cũng phải gọi ngươi một tiếng đại nhân."

"Đa tạ ý tốt của trưởng lão."

Từ Ngôn nhận lấy linh thạch, ánh mắt đầy vui sướng, thỉnh thoảng cúi đầu kiểm số lượng linh thạch. Động tác đầy keo kiệt này khiến Thương Hưng xem thường trong lòng không thôi.

Chưa từng thấy qua ba ngàn linh thạch... Xem ra quả thật là gia hỏa mới ra đời.

Ngoài xem thường, Thương Hưng đã không còn đề phòng tên bộ hạ mới thu này nữa, chỉ cười lớn uống linh tửu. Chỉ cần Từ Ngôn đến Thương Hổ lâm, như vậy càng không quẫy nổi nửa điểm sóng vỗ, đến lúc đó Thương Hưng có rất nhiều thời gian thuần phục hắn trở thành trợ thủ của gã.

Uống cạn sạch hơn mười vò linh tửu, hao tốn trên trăm linh thạch, một đoàn người mới rời khỏi quán rượu.

Lúc này trời đã tối rồi, đấu giá hội nổi danh nhất thành Ngũ Địa sắp bắt đầu.

"Chúng ta đi! Nhìn xem đấu giá hội lần này có thể gặp được thứ tốt gì hay không. Nghe nói đám chuột ở Ma Huyết quật bên kia tìm được một cái mai rùa Đại yêu, không biết có thể chế tạo thành một cái áo giáp cực phẩm hay không đây."

Thương Hưng nghênh ngang mang đám thủ hạ nhân mã đi thẳng tới một tòa phòng lớn hình tròn trong tòa thành. Phòng lớn hình tròn này chính là nơi cử hành đấu giá hội.

Từ Ngôn đi theo sau lưng Thương Hưng, nghe nói tới mai rùa Đại yêu, ánh mắt lập tức khẽ động.

Cua xanh nhỏ ăn rêu mai rùa mới nhanh lớn, nếu là mai rùa Đại yêu chắc hẳn đám con cua sẽ còn lớn nhanh hơn nhiều nữa.

Không bao lâu, cả đoàn đã tới phòng đấu giá.

Bên ngoài có hộ vệ canh gác. Mỗi người muốn tham dự đấu giá hội cần giao nộp một khối linh thạch, trưởng lão Thương Hổ lâm Thương Hưng này cũng không ngoại lệ. Vì vậy, gã đành hùng hổ đưa ra linh thạch.

"Hóa ra là Thương trưởng lão, mời vào bên trong, mời vào, chỗ của ngài vẫn còn giữ nguyên đấy."

Một quản sự phòng đấu giá ra đón, rất biết điều đi trước dẫn đường. Với những trưởng lão nổi danh thành Ngũ địa như Thương Hưng này, cơ bản hàng tháng đều đấu giá hội, cho nên vị trí đều có sẵn không ai dám tranh giành.

Đấu giá hội thành Ngũ Địa mỗi tháng một lần cực kỳ nổi danh, lúc này đã tấp nập đầy người, gian phòng lớn hầu như chật kín chỗ.

Thương Hưng không ngồi ở đại sảnh mà đi thẳng lên lầu hai. Vị quản sự kia dẫn đường đi thẳng tới một phòng trên tầng hai, nhìn từ phòng có thể thấy toàn cảnh bên ngoài đại sảnh.

Ngồi ở cửa sổ, Thương Hưng từ trên cao nhìn xuống, quét mắt nhìn đám tu sĩ nhân tộc trong đại sảnh, khinh thường hừ mũi: "Địa vị là cái gì, địa vị chính là từ trên cao nhìn xuống, chính là giẫm trên đầu người khác. Không có thực lực thì không có địa vị gì, cũng chẳng có cái rắm gì ở Ngũ địa này cả."

Gã không chỉ lẩm bẩm, mà là nói cho Từ Ngôn nghe đấy.

"Lần sau đến đấu giá hội, Quỷ Diện, gian phòng này sẽ là phòng của riêng ngươi." Thương Hưng đắc ý ngoảnh mặt lại, cao ngạo nói.

Dưới ánh mắt tự cho là đúng của đối phương, Từ Ngôn gật đầu nói cảm tạ, đầu khẽ cúi xuống như thể đã khuất phục thế lớn của Thương Hổ lâm, cam nguyện đi theo Thương Hưng.

Thương Hưng càng thêm đắc ý, phân phó người hầu ngoài cửa phòng đấu giá tranh thủ dâng trà.

Từ Ngôn quả thật đang cúi đầu, nhưng không phải vì khuất phục, mà là không để cho Thương Hưng nhìn thấy nụ cười lạnh trên khóe miệng của hắn.

"Không chỉ có phòng này của ta, mà qua đấu giá hội này, mạng của ngươi cũng là của ta..."

Nụ cười lạnh nơi khóe miệng biến mất, Từ Ngôn nói thầm một câu, chờ đợi đấu giá hội bắt đầu.

Hắn có chút mong đợi, chờ mong tốt nhất Thương Hưng mua nhiều đồ tốt lên một chút. Có như vậy hắn mới thu hoạch được nhiều hơn.
Bình Luận (0)
Comment