Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 605

Dịch: Hoangtruc

Biên: Spring_bird

Chữ viết trên vách rất ngoáy, nhưng đọc cũng dễ. Rất nhanh, Từ Ngôn đã nhìn ra được tất cả chữ viết.

Trên thạch bích viết:

"Tán tu Hư Đan Trương Thiên Tịch, hôm nay coi như phải chôn nơi đây. Không phải tu vi ta chưa đủ, mà thật sự đây là tử địa không cửa ra, chạy không thoát, rời đi không xong. Chỉ lưu lại một thanh Trường Tịch kiếm để lại cho người đến sau. Nhớ lấy, thà rằng Hư Đan diệt chứ tuyệt đối không uống nước trong suối.

"Trường Tịch kiếm?"

Đọc hết chữ viết trên vách đá, Từ Ngôn lại có chút nghi hoặc khó hiểu.

Hắn nhìn qua vài lần xung quanh thi cốt, ngoại trừ bộ xương khô màu xanh lá ra thì căn bản không có phi kiếm pháp khí gì cả.

"Thà rằng Hư Đan diệt, tuyệt đối không được uống nước trong suối...!" nhớ lại lời viết trên vách đá, thần sắc Từ Ngôn khẽ nặng nề, lẩm bẩm: "Quả nhiên nước suối có độc, Thiên Tịch lão huynh, kiếm ngươi để đâu hả? Chẳng lẽ bị quỷ cầm đi rồi sao?"

Từ Ngôn không nghĩ sẽ có người nào khác xuất hiện ở không gian kỳ dị sâu trong Thiên Hà vịnh này, cho nên chỉ thuận miệng nói một câu mà thôi. Không ngờ cái câu quỷ cầm đi mất ra khỏi miệng, bộ xương khô trước mặt bỗng nhiên lắc lư một cái.

Cọt kẹt..t..tttt.

Lộp bộp!

Tiếng xương cốt ma sát vang lên, mà cũng vì chấn động mà đầu lâu nghiêng về một bên, xương hàm rơi ra. Bộ xương khô màu xanh lá chỉ là đang nghiêng, nhưng không hiểu sao lại như đang lặng lẽ cười tà với người lạ trước mặt.

Vù!!!

Đầu lâu vừa mới lệch qua, một luồng gió lạnh không rõ từ đâu thổi tới. Cây đuốc trong tay Từ Ngôn lập lòe lúc sáng lúc tối như thể một đốm lửa ma trơi.

"Hừ!"

Tiếng kiếm rít lên, lại thêm một tiếng hừ lạnh vang lên, Trường Phong kiếm hiển hiện ra ngay sau lưng Từ Ngôn. Trong ánh kiếm chiết xạ ra một bóng lệ quỷ hình thù nam giới, hốc mắt hẹp dài, lóe lên rồi biến mất.

Choang!!!

Trường Phong kiếm mới vừa xuất hiện đã chặn ngay được một đạo khí màu xám tro âm thầm chém tới. Tiếng kim loại va chạm vang lên, một luồng tia lửa nổ tung giữa động quật đen kịt.

Trong đám khí màu xám tro kia là một thanh trường kiếm toàn thân đen xám vô thanh vô tức chém tới. Vừa rồi không phải Từ Ngôn thấy được phi kiếm đánh lén mà đã sớm cảm nhận được âm khí xuất hiện, cho nên mới dùng Trường Phong kiếm bảo vệ phía sau lưng.

Thanh âm giòn vang vẫn còn quanh quẩn trong động quật, Từ Ngôn đột nhiên đảo ngược người, tay kia vung trường đao như kiếm khí hình vành khuyên, gào thét chém ra.

Ầm!

Ánh đao hóa cùng bóng kiếm, cả Thanh Lân đao và Trường Phong kiếm cùng đồng thời xuất thủ tạo thành xu thế giao nhau, trực tiếp đối diện với trường kiếm màu xám trong bóng đêm. Sau đó, một tiếng nổ nặng nề vang lên.

Thanh kiếm màu xám tro bị văng tung tóe thật xa, thân kiếm đầy vết nứt, dưới chuôi kiếm còn mơ hồ nhìn thấy hai chữ "Trường Tịch".

"Xem ra ngươi không muốn tặng Trường Tịch kiếm cho người a, Thiên Tịch lão huynh."

Từ Ngôn vòng ngược Thanh Lân đao về, mắt nhìn hắc ám nơi xa, lạnh giọng nói. Theo tiếng hắn vang lên, một con mãnh quỷ bất định trôi nổi trong bóng đêm hiển hiện.

Đánh lén không phải là là người sống mà là một lệ quỷ trên trán có sừng. Mắt trái Từ Ngôn có thể nhìn ra nó rõ ràng, chẳng qua trước đó con lệ quỷ này ẩn nấp quá sâu, hắn chưa từng phát hiện ra. Chẳng qua một khi đối phương đã ra tay tức thì sẽ bị tinh văn trong mắt trái lưu chuyển khóa kín.

"Hắc... Hắc... Hắc..."

Trong đồng tử lệ quỷ lóng lánh ánh xanh lục kỳ quái, tiếng cười quỷ dị âm trầm kéo dài thành từng tràng, bóng lệ quỷ vừa lóe lên đã biến mất không thấy tung tích.

Nhìn thấy lệ quỷ biến mất, hàng mày Từ Ngôn lập tức nhướng lên.

Đỉnh đầu mọc sừng nói rõ ác quỷ này đã có thực lực đáng sợ. Từ Ngôn đã nhìn qua hầu hết đám Quỷ vật, phàm là đỉnh đầu mọc sừng dài đều có lực lượng tương tự với Yêu linh, cũng là tương đương với cường giả thực lực Hư Đan.

Mãnh quỷ chân chính!

"Thật là chỗ tốt, không chỉ có sông, còn có ác quỷ..."

Cọt kẹt..t..tttt, cọt kẹt..t..tttt

Hòa cùng tiếng lẩm bẩm của Từ Ngôn là tiếng nứt của thanh Trường Tịch kiếm sắp vỡ vụn vang lên. Bên cạnh trường kiếm là con ác quỷ mọc một sừng hiển hiện.

"Thật lâu... Không có người đến..."

Lệ quỷ phát ra giọng nói khàn khàn mà âm trầm.

"Đi theo làm bạn với ta đi."

Tiếng gào rú cất cao, hòa cùng không cam lòng và phẫn nộ... Trương Thiên Tịch táng thân nơi đây không chỉ biến thành lệ quỷ mà còn cầm theo cả thanh pháp khí phi kiếm cắm bên cạnh thi thể y lúc sống. Khí tức kiếm kia màu xám tro nhìn qua có vẻ là pháp khí thượng phẩm, chẳng qua đã bị quỷ khí ăn mòn không thể sử dụng được nữa.

"Làm bạn với ngươi?" Từ Ngôn cười lạnh một tiếng, hoành kiếm quát: "Ngươi có đủ bản sự mới được!"

Ô!!!

Lệ quỷ gào thét trôi nổi bất định, Trường Tịch kiếm hóa thành khí tức màu xám tro lại một lần nữa nhanh như chớp kéo tới.

Từ Ngôn vẩy nhẹ ngón tay, miệng quát nhẹ một chữ "Đi", Trường Phong kiếm lơ lửng bên cạnh hóa thành một đạo cầu vồng chui vào hắc ám.

Tiếng kiếm leng keng nổ vang, trong bóng tối không ngừng tung tóe ánh lửa, hai thanh trường kiếm quần chiến cùng nhau.

Từ Ngôn lạnh lùng nhìn tràng chiến đấu trong bóng tối, ánh mắt vô cùng lạnh lùng. Mắt trái của hắn chỉ có thể nhìn thấy Trường Tịch kiếm màu xám mà không phát hiện ra tông tích của lệ quỷ.

Lúc này Từ Ngôn cách con suối không quá xa, hơn nữa còn đưa lưng về phía dòng suối. Trong lúc thanh trường kiếm quần chiến, mặt nước suối sau lưng Từ Ngôn chợt nổi lên ánh sáng mờ, đồng thời tản ra con sóng nước.

Từ Ngôn động, thế nhưng là bóng lưng của hắn bên trong suối nước lại quỷ dị xoay người qua, bóng Từ Ngôn trong nước sông nở nụ cười, khóe miệng vui vẻ đầy âm tà không tả được.

Bóng người chắc chắn không thể tự động đậy, nhất là bóng lưng, càng sẽ không tự quay người. Màn quỷ dị thế kia chắc chắn đủ hù chết vài người nhát gan yếu bóng vía.

Bóng dáng trong nước là của Từ Ngôn thật, nhưng dung mạo lại không phải là Từ Ngôn mà là một người trung niên. Người này mũi thẳng mặt vuông, nhìn qua tướng mạo chính trực, chẳng qua trên đầu lại mọc một cái sừng lộ đầy vẻ âm trầm.

"Rào rào!!!

Bọt nước tung tóe, cái bóng trong nước đột nhiên vùng ra khỏi mặt nước. Hóa ra lệ quỷ kia không ẩn thân trong bóng tối nơi động quật này, mà ẩn nấp ngay trong dòng nước suối.

"Xuất quỷ nhập thần..."

Tiếng nước sau lưng vừa vang lên, Từ Ngôn đã sớm bắt pháp quyết, miệng lẩm bẩm. Sau một khắc, cả người hắn nhạt đi, một kích của lệ quỷ từ trong nước lao ra vồ hụt mất.

Lệ quỷ vốn tưởng rằng đã chụp được con mồi, khóe miệng nhe răng cười đâm xuyên qua bóng dáng Từ Ngôn chuyển sang kinh ngạc. Nó ngẩng đầu, cách đỉnh đầu nó ba trượng là một bóng người hết sức trẻ tuổi đang cười lạnh nhìn nó.

"Thật có lỗi, ngươi đã mọc sừng rồi, không cách nào siêu độ, chỉ có thể triệt để hủy diệt!"

Từ Ngôn khẽ nói, rồi đột nhiên trừng mắt trái lên. Ánh sáng lưu chuyển trong đó tản mát ra một khí tức kỳ dị, lập tức tạo thành một tấm lưới lớn bao phủ lấy lệ quỷ.

Tiếng gầm gừ thê lương lại hung tàn của lệ quỷ truyền ra, hốc mắt hẹp dài của ác quỷ phủ kín một màu đỏ tươi. Có điều nó đã bị khí tức lao ra trong mắt đối thủ giam cầm lại.

"Tán!!!"

Một chữ thốt ra, tinh văn trong mắt trái Từ Ngôn ngừng lưu chuyển chốc lát. Sau đó một khí tức cuồng bạo có thể xé rách bất kì âm quỷ nào lao ra, ác quỷ đang bị giam cầm chỉ có thể phát ra một tiếng gào rú không cam lòng rồi bị nghiền nát văng tung tóe, tản ra một cỗ Âm khí tinh thuần tràn ngập oán niệm.

Aaaa!

Vừa xé rách lệ quỷ xong, mắt phải Từ Ngôn bỗng đầy vẻ kinh hãi.

Mắt trái đột nhiên truyền đến một lực hút, thu toàn bộ quỷ khí tinh thuần từ lệ quỷ bị tán vỡ vào trong hốc mắt.

Từ Ngôn còn tưởng đánh chết đối phương là được, thật không nghĩ tới mắt trái còn thu nạp Âm khí đối phương. Tình thế quá bất ngờ khiến hắn không kịp đề phòng, chỉ thấy mắt trái nổi lên một cơn đau buốt nhức.

Từ Ngôn mãnh liệt che mắt trái, thống khổ oằn người.

Rất nhanh, cơn đau buốt kia đã biến mất, Âm khí tinh thuần cứ như vậy dung nhập vào sâu trong đáy mắt, không còn phát hiện ra được.
Bình Luận (0)
Comment