Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 601

Dịch: Hoangtruc

Biên: Spring_bird

Từ Ngôn do dự là vì chuyện sinh tử của Sở Linh Nhi. Mà nghi vấn nổi lên trong lòng hắn đã định trước không thể giải đáp được.

Bởi vì sự việc kế tiếp đã hoàn toàn nằm ngoài dự đoán.

Một tiếng nổ vang, cự viên lông trắng mãnh liệt lao tới đã ngăn chặn trước cánh cổng ánh sáng, mà quái ngư Đại yêu nối gót theo sau đã há to miệng cắn thẳng tới Từ Ngôn.

Cửa ra bị chặn, Từ Ngôn không có đường lui, chỉ đành dốc toàn lực thi triển Xuất Quỷ Nhập Thần mới thoát được thêm một mạng nữa.

Lúc hắn hiện thân đã ở ngay cạnh Sở Linh Nhi, có điều hắn cũng không kịp oán trách tiểu công chúa tùy hứng mà một phát nắm tay Sở Linh Nhi, quát: "Đi mau!"

Sở Linh Nhi đã sợ đến choáng váng. Nàng mới Trúc Cơ mà thôi, đã từng gặp qua dị thú Đại yêu kinh khủng đâu, chưa kể tới hai con nữa.

Nữ hài không nói một lời, mặc cho Từ Ngôn nắm lấy, lảo đảo chạy tới cánh cổng ánh sáng nơi xa. Lúc này quái nhân thiết giáp đứng cạnh Sở Linh Nhi cũng hành động. Gã một bước bước ra, mặt đất thoáng run rẩy, rồi chặn được cự viên lông trắng theo sát phía sau.

Không chỉ có cự viên lông trắng bị ngăn trở, con quái ngư dữ tợn kia cũng bị thiết giáp thần bí còn lại ngăn cản. Quái ngư Đại yêu dốc sức liều mạng cắn xuống, lại không cách nào cắn đứt bộ thiết giáp phù hợp kia.

Hai người mặc thiết giáp thần bí xuất hiện tạo cho Từ Ngôn thời cơ khó có được. Hắn không chạy về phía cửa ra thứ hai, mà kiên quyết mang theo Sở Linh Nhi phóng tới cánh cổng ánh sáng thứ nhất phía xa.

Từ Ngôn vẫn luôn nghi hoặc chuyện không rõ làm sao Bí cảnh xuất hiện hai cửa ra, mà người sắt xuất hiện bên Sở Linh Nhi càng khiến Từ Ngôn muôn phần nghi hoặc, chẳng qua hắn không có thời gian nhìn kỹ.

Trong hoàn cảnh tuyệt hiểm này, Từ Ngôn vẫn bảo trì tỉnh táo như trước.

Cửa ra thứ hai xuất hiện khiến hắn cảm thấy cổ quái, nếu không vì mang Sở Linh Nhi đi thì hắn cũng không đơn giản đi mạo hiểm.

Ai biết cánh cổng ánh sáng xuất hiện ở phía sau mình rốt cuộc có phải cửa ra hay không? Tốt nhất cứ theo chân người khác chạy ra bằng cánh cửa đầu tiên vẫn chắc ăn hơn.

Hai Đại yêu đã bị thiết giáp thần bí ngăn trở, Từ Ngôn bèn bỏ hồ lô tím vào túi trữ vật lại. Có điều hắn chỉ mới chạy ra vài bước, bên người đã vang lên một tiếng hò hét quen thuộc.

"Ngôn ca nhi! Đi bên này a!"

Một tiếng vù trầm đục từ bên cạnh truyền đến, Từ Ngôn quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy không rõ Vương Bát Chỉ đã xuất hiện ở đáy cốc từ lúc nào, hơn nữa còn thay hắn chặn lấy một con quái ngư yêu linh lặng yên không một tiếng động tới gần.

Tuy nói quái ngư kia không phải là Đại yêu, nhưng cũng đạt tới trình độ yêu linh, lại ở cách Từ Ngôn không đến một trượng. Nếu không phải Vương Bát Chỉ giúp, e rằng Từ Ngôn và Sở Linh Nhi đã gặp phải trọng thương.

Bị yêu linh đánh lén không phải là chuyện nhỏ.

Lúc này Vương Bát Chỉ vô cùng thê thảm, phần bụng bị quái ngư cắn một lỗ máu cực sâu, toàn bộ người như bị lìa ra làm hai phần, miệng vết thương ùng ục máu tươi. Gã vẫn gắt gao giữ chặt con quái ngư không để nó phóng tới Từ Ngôn.

"Không có thời gian, đi lối gần hơn đi!"

Vương bát chỉ kêu rên một tiếng, hai mắt dần dần vô thần nhưng vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào cánh cổng ánh sáng thứ hai như thể không cam lòng, miệng mũi phun máu, tử trạng vô cùng thê thảm.

"Vương Bát ca!"

Coi như Từ Ngôn có là người tỉnh táo thì cũng bị cái chết của Vương Bát Chỉ làm cho đảo loạn.

Từng màn chuyện cũ như ảo giác lưu chuyển trong óc. Lần đầu hắn gặp tên tiểu lâu la Quỷ Vương môn là ở Phong Đô thành; hình như lúc đó gã đang ngồi xổm trước cổng chính Mai Hương lâu, thao thao bất tuyệt nói với Từ Ngôn.

"Ngôn ca nhi, ngươi cái gì cũng tốt, có điều mở miệng ra là không tốt lắm."

Trong hồi ức của Từ Ngôn, Vương bát chỉ đang ngồi xổm ở cửa ra vào cắn hạt dưa, tay quyệt miệng nói: "Làm gì có chuyện gọi người khác là Vương Bát hả? Chẳng qua ta coi ngươi là huynh đệ, là người khác gọi như vậy, lão tử đã sớm một quyền chào hỏi rồi."

"Thấy không, cái ngón út này là bằng chứng hồi đó Bát ca ta đánh người năm đó, cứng rắn ngạnh kháng mà đứt đấy!"

...

Từng đoạn trí nhớ ngắn lưu chuyển trong đầu bị thi thể chậm rãi ngã xuống làm cho bừng tỉnh. Tuy rằng không là huynh đệ gì cả, nhưng trong lòng Từ Ngôn thì Vương Bát Chỉ vẫn luôn là bằng hữu của hắn.

Chỉ vì ngăn cản yêu linh đánh lén thay mình, Vương Bát Chỉ phải chết thảm ở nơi này. Nhất thời trong lòng Từ Ngôn dâng lên một nỗi niềm khổ sở.

Hắn bước trở lại kéo lấy Sở Linh Nhi. Từ Ngôn thay đổi ý định, phóng tới cánh cổng ánh sáng gần mình nhất.

Vương Bát Chỉ nói không sai, đường ra gần nhất mới là đường sống. Bởi vì toàn bộ cái sơn cốc này đầy rẫy Yêu thú, hắn còn bị hai con Đại yêu cuốn lấy một lúc, đã tụt lại khá xa so với đám trưởng lão Hư Đan khác. Khó có khả năng bình an không việc gì lao ra được bên ngoài cốc.

Vốn hắn cách không xa cửa ra kia, cho nên lúc hắn quyết định quay trở lại, khoảng cách nhanh chóng rút ngắn lại. Đến khi sắp tới cửa ra, lại có năm con Bạch Chưởng viên trình độ yêu linh chắn ngang trước mặt.

Từ Ngôn có thể đánh chết hai con yêu linh, thế nhưng tình huống hôm nay lại khác. Hắn còn muốn mang theo Sở Linh Nhi chạy trốn, có người vướng víu bên cạnh, hắn không cách nào độn pháp được.

Từ Ngôn run tay tế Trường Phong kiếm ra, Thanh Lân đao theo sát phía sau. Đao kiếm ra tay, đánh bay hai con Bạch Chưởng viên yêu linh ra hai bên, con thứ ba bị Từ Ngôn toàn lực thúc giục ra một ngọn lửa lớn cản lại. Hai con cự viên còn lại đồng thời gào thét, bốn móng vuốt chạm đất, ầm ầm vọt tới.

Tứ hồn hổ báo sài lang bị tế ra, hai hồn một con mới miễn cưỡng ngăn cản hai con cự viên cuối cùng này. Thừa cơ hội khó có được này, Từ Ngôn lập tức mang theo tiểu công chúa phi thân nhảy vọt qua.

Vừa mới lao ra khỏi vòng vây của năm con Bạch Chưởng viên, trước mặt Từ Ngôn bỗng nhiên có một bóng đen phóng tới. Một con Bạch Chưởng viên vẫn luôn ẩn nấp núp trong bóng tối đã chớp thời cơ gào thét đánh tới.

Trường Phong kiếm và Thanh Lân đao đã xuất động, luyện hồn cũng được vận dụng, cho nên ngoại trừ Sơn Hà pháo ra thì lúc này Từ Ngôn không còn thủ đoạn nào tiếp tục ngăn cản yêu linh cả.

Sơn Hà pháo không kịp nhen nhóm, tốc độ của yêu linh cự viên lại cực nhanh, Từ Ngôn lại không thể bỏ rơi Sở Linh Nhi để dùng độn pháp chạy đi, tình thế đã lâm vào tuyệt hiểm.

Bộp!

Tiếng móng vuốt đập trúng con mồi vang lên, rồi một tiếng kêu rên truyền khắp sơn cốc.

"A!!! Thái Bảo gia, đi mau!"

Từ Ngôn không bị yêu linh Bạch Chưởng viên chộp trúng, mà là một thân hình mập mạp đánh tới. Mình thấy Mập Cửu thay mình ngăn cản tình huống tuyệt hiểm kia, sắc mặt Từ Ngôn lại lần nữa đại biến.

"Mập Cửu!"

Sau Vương Bát Chỉ, đầu bếp béo của Quỷ Vương môn cũng nhận phải kích sát thảm liệt. Hai vị cố nhân liên tiếp bỏ mình khiến cho Từ Ngôn đầy bi thương, cũng đầy nổi giận.

Tham niệm đúng là hại chết người. Nếu sớm rời khỏi Ma La động thì hà tất rơi vào kết cục táng thân thế này?

Từ Ngôn không kịp nghĩ nhiều, thừa dịp Mập Cửu ngăn chặn được yêu linh, vội thu đao hồi kiếm lại, kéo Sở Linh Nhi vọt tới cánh cổng ánh sáng.

Rặc rặc! Rặc rặc!

Tiếng răng táp qua truyền từ đỉnh đầu xuống. Lúc Từ Ngôn xông vào cánh cổng ánh sáng, một con quái ngư dữ tợn xuất hiện ngay trên đỉnh đầu hắn.

Yêu linh quái ngư với hai vòng huyết luân xuất hiện rất đột ngột, như thể bị người ở phía trên ném xuống đang miệng rộng cắn tới.

Két tttt

Miệng cá cắn vào thân người, máu tươi bắn tung toé, có điều trên người Từ Ngôn không có vết thương, còn Sở Linh Nhi lại bị máu bắn đầy người.

"Ngôn ca nhi! Đi mau a!"

Bên rìa cánh cổng ánh sáng, cổ của Vương bát chỉ đã bị cắn đứt. Chính là tên đệ tử Trúc Cơ nhỏ bé khiến người người khinh bỉ này đã thay Từ Ngôn đã ngăn được lại một nguy cơ sinh tử nữa.

Lúc này Từ Ngôn đã không còn thời gian để đau thương, ngay khi Vương bát chỉ thều thào rồi tắt thở mất, hắn đã cùng với Sở Linh Nhi xông vào cánh cổng ánh sáng, biến mất khỏi đáy cốc đầy rẫy cự tuyệt hiểm này.

Qua cánh cổng ánh sáng này, bọn hắn như đi vào một màn mưa băng hàn thấu xương. Cái rét lạnh đến Hư Đan cũng khó mà chống cự lại, rơi xuống người Từ Ngôn như biến thành một cơn phẫn nộ vô hình.

Từ Ngôn không biết bản thân đang ở nơi nào, chỉ mãnh liệt ngẩng đầu lên, tức giận mắng to: "Tên khốn kiếp Vương Bát Chỉ nhà ngươi, làm sao ngươi chết hai lần được hả?"
Bình Luận (0)
Comment