Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 596

Dịch: Hoangtruc

Biên: Spring_bird

"Rốt cuộc thì ngươi là ai?"

Trong lòng Từ Ngôn thầm vang lên một tiếng quát hỏi vô cùng nghi hoặc. Hắn biết rõ đối phương không nghe thấy vì bản thân đã biến mất trong trung tâm thung lũng rồi. Đến khi xuất hiện lại, hắn đã ở trong một không gian kỳ dị khác.

Bí cảnh Dược Viên, bảo địa chân chính ở Ma La động. Thế nhưng bảo địa này lại có cảnh tượng kinh người.

Bên phải hắn là cỏ dại cao cỡ nửa người, bên trái là mặt đất trụi lủi, phía trước là một đoạn cầu kiều bắc ngang, sau lưng là vực sâu vạn trượng.

Ngẩng đầu nhìn, trên bầu trời xuất hiện từng mảng bụi cỏ, mọc cao thấp không đều. Ngoài ra còn có một vài cây cối mọc nghiêng, rễ cây chui vào hư vô, tán cây như bị cắt mất một nửa.

Một phiến không gian hỗn loạn!

"Dược Viên... Sao lại biến thành thế này?"

Khâu Hàn Lễ cách Từ Ngôn không xa. Lão đang đứng trên đoạn cầu kiều, vô cùng khiếp sợ nhìn cảnh tượng bị tàn phá thành từng mảnh nhỏ chung quanh, kinh ngạc lẩm bẩm.

"Dược Viên đáng lẽ nên thế nào?" Từ Ngôn cẩn thận nhảy lên trên cầu, hỏi: "Chẳng lẽ chúng ta tới lộn chỗ?"

"Không sai, nơi này quả thật là Dược Viên, ngươi xem."

Khâu Hàn Lễ nói xong chỉ qua đám cây cỏ quái dị có màu lam giữa không trung, nói: "Đó là Lam Xà thảo, là tài liệu thông thường dùng để luyện chế Linh đan. Phàm những nơi xuất hiện Lam Xà thảo, tất sẽ có một viên Tử Quan Anh. Lam Xà thảo không coi là kỳ lạ quý hiếm, Tử Quan Anh lại là dược liệu quý báu có thể luyện chế Linh đan thượng phẩm, một viên ít nhất cũng có giá hai ngàn linh thạch trở lên."

Vừa mới vào đã phát hiện ra linh thảo, cho nên Khâu Hàn Lễ mới kết luận nơi này chính là Dược Viên. Đáng tiếc viên Tử Quan Anh trong mảnh Lam Xà thảo kia đã bị người ta lấy đi, chỉ còn lại bụi cỏ màu tím mà thôi.

"Trường Sinh mộc, Duyên Thọ đan!"

"Của ta, ngươi đi chết đi!"

Xa xa bỗng nhiên truyền đến tiếng quát, Khâu Hàn Lễ và Từ Ngôn đồng thời nhìn lại. Ngay giữa mấy gốc đại thụ nơi không trung kia có hai bóng người đang giao thủ.

Khoảng cách quá xa, lại có cây cối che khuất nên Khâu Hàn Lễ không nhìn rõ lắm. Thế nhưng nghe được ba chữ Duyên Thọ đan, thần sắc Khâu Hàn Lễ lập tức biến đổi, hai mắt ngưng tụ, trong mắt tràn ngập lên một tầng sáng trắng. Lão đã trực tiếp vận dụng Tiên Mi quỷ nhãn.

Thậm chí Từ Ngôn còn nhìn thấy một đầu trâu rừng luyện hồn bị Khâu Hàn Lễ thúc giục đi ra, phóng tới nơi đang có đánh nhau.

Trưởng lão Thiên Quỷ tông vận dụng Tiên Mi quỷ nhãn cũng không tính là hiếm có.

Từ Ngôn chỉ khẽ nheo mắt, dùng mắt trái nhìn qua liền thấy cảnh đánh nhau đằng kia rõ mồn một.

Hai bên đánh nhau đều có tuổi tác không nhỏ, một bên là phu nhân già nua, bên kia là lão già áo lục. Hơn nữa Từ Ngôn đều biết cả hai người bọn họ. Đó là Bàng Phi Yến và Phương Hoành Lợi, chấp sự trưởng lão Thiên Quỷ tông.

Nhìn thấy hai người, Từ Ngôn cũng nhìn thấy vật khiến hai người kia phải tranh đoạt nhau.

Một viên đan dược có hình hồ lô treo ngay giữa đám rễ cây, như thể rễ cây này kết xuất ra trái cây. Hồ lô lớn chừng ngón tay, sáng óng ánh, nhìn không tầm thường.

"Duyên Thọ đan mọc ra từ rễ cây hả?"

Từ Ngôn nghi ngờ hỏi. Khâu Hàn Lễ bên cạnh hắn tức thì gật đầu trả lời: "Đúng là như thế, Duyên Thọ đan được xưng tụng là đan dược kỳ dị nhất giới tu hành, chỉ xuất hiện trong bí cảnh Ma La động, không người luyện chế ra được, càng không ai biết rõ xuất xứ chân chính của loại kỳ đan kéo dài tuổi thọ này. Cho nên mọi người chỉ đành cho rằng đó là dị bảo Tiên gia còn sót lại.”

"Nếu là bảo bối, thì đoạt lấy rồi hãy nói."

Từ Ngôn lạnh lùng nói. Duyên Thọ đan mang đến mười năm thọ nguyên với hắn không có tác dụng gì, chẳng qua hắn nhìn ra tình cảnh Bàng Phi Yến không tốt cho lắm.

Dù sao Phương Hoành Lợi cũng là trưởng lão chấp sự, lại nắm giữ lấy một phần tài nguyên khổng lồ của Thiên Quỷ tông. Mà thu hoạch hàng năm của Tề Quốc cũng góp một phần trong đó.

Chỗ tốt lấy được từ trong đống tài nguyên mà Tề Quốc giao cho tông môn hàng năm mới là mối ngon của trưởng lão chấp sự. Cho nên không quỷ sứ bình thường nào so được với thân gia của Phương Hoành Lợi. Pháp khí trên người ông ta nhiều vô số kể, một khi gặp được Bàng Phi Yến có cảnh giới tương đương thì lập tức sẽ đạp đối phương xuống hạ phong.

Từ Ngôn đang muốn xuất thủ thì đã bị Khâu Hàn Lễ ngăn lại.

"Không ổn, khoảng cách quá xa, không cách nào kết luận được vị trí chính xác của Duyên Thọ đan. Đừng thấy hai người kia giao thủ không xa, thế nhưng cách chúng ta cũng cả trăm dặm đấy."

Khâu Hàn Lễ trầm giọng nói: "Đừng quên, không gian nơi đây đã vỡ tan, thị giác sẽ có cách biệt lớn với khoảng cách thật sự."

Khâu Hàn Lễ nhíu chặt hai hàng lông mày, nhìn kỹ bốn phía một chút, nói: "Nơi nào có không gian tan vỡ đều cực kỳ nguy hiểm, ngàn vạn lần phải cẩn thận."

Từ Ngôn không phải là kẻ lỗ mãng, lịch duyệt của Khâu Hàn Lễ cao hơn hắn không biết bao nhiêu. Cho nên nghe xong hắn bèn khẽ gật đầu, cùng đối phương cẩn thận đi qua xuống cầu kiều, hướng thẳng về phía xa. Hắn cũng không nhìn qua chỗ Bàng Phi Yến và Phương Hoành Lợi đánh nhau nữa.

Hai người đi qua một khu vực đầy những đống cát đen, tiến về phía trước. Chiến trường tranh đoạt Duyên Thọ đan phía xa xa bắt đầu mơ hồ quỷ dị, rồi dần dần biến mất không thấy gì nữa.

Khâu Hàn Lễ nói không sai, đây chẳng qua là hình chiếu của phiến không gian vỡ tan mà thôi, căn bản không phải chiến trường chân chính. Chân thân của Bàng Phi Yến và Phương Hoành Lợi cũng không phải ở đây.

Rời khỏi khu vực đống cát đen, bước chân Từ Ngôn đặt lên một bụi cỏ cứng rắn.

Tiểu thảo cao ba tấc, giẫm không ngã, đạp không oằn lại, như thể bị đóng băng thế nhưng lại không có cảm giác băng lạnh.

Bãi cỏ trước mắt không tính quá lớn, chỉ dài vài chục trượng. Thế nhưng khi Từ Ngôn vừa bước vào bãi cỏ này, ánh mắt đã đầy lạnh lùng.

Bên kia bãi cỏ là một bóng người cao lớn đeo mặt nạ màu đen, trong tay cầm theo một thanh trường kiếm đen kịt.

Tạch...!

Bóng người mặc giáp đen kia bước ra, đạp vỡ một đám cỏ quái dị, phóng nhanh về phía Từ Ngôn.

Đối phương khẽ động, Từ Ngôn cũng đưa chân bước ra một bước. Chẳng qua là cây cỏ quái dị dưới chân hắn không chút sứt mẻ, đừng nói vỡ vụn, mà không có lấy một ngọn cỏ ngoặt lại.

Bóng dáng Khương Đại Xuyên như thể Ma Thần lao tới, hai mắt phía sau tấm mặt nạ lạnh lùng. Mà Từ Ngôn cũng tương tự, ánh mắt lạnh lùng như thể đóng băng được cả kim loại. Gặp mặt tại nơi đây, đã định trước giữa hai người sẽ có một cuộc ác đấu động trời.

Khoảng cách mười trượng không lớn, bước chân hai người đều trầm ổn như đúc. Phía sau, Khâu Hàn Lễ có chút kinh ngạc, chẳng qua lão nhanh chóng bình tĩnh lại.

Nhìn như ác chiến chuẩn bị xảy ra, thế nhưng đó chỉ là hình chiếu gặp nhau mà thôi.

Gặp mặt trong trung tâm bãi cỏ, không có kiếm quang, cũng không có đao ảnh, chỉ có hai cặp mặt mắt lạnh như băng va chạm nhau.

Không ai nói gì, thân ảnh đụng vào nhau sau một khắc lại phân ra, đi thẳng hướng ra sau đối phương.

Không gian vỡ tan tạo thành hình chiếu! Ngay từ khi từ đối phương cất bước thì Từ Ngôn cũng đã nhận ra rồi.

Cây cỏ trong bãi cỏ quái dị này cực kỳ cứng rắn, coi như tu vi Khương Đại Xuyên có cao hơn cũng không vượt quá cảnh giới Hư Đan. Từ Ngôn không giẫm ngoặt cây cỏ được, đối phương cũng không giẫm ngoặt được mới đúng. Cho nên bãi cỏ mà Khương Đại Xuyên giẫm nát nhất định không phải là ở nơi này.

Từ Ngôn và Khâu Hàn Lễ đi qua bãi cỏ, đến một ngọn đồi nhỏ. Không đợi hai người bước đi thêm, thì dưới chân bỗng nhiên chấn động. Đồng thời còn có một tràng tiếng kêu như quạ đêm xuất hiện.

"Không xong!"

Thần sắc Khâu Hàn Lễ biến đổi, vội vàng lùi về phía sau, lên tiếng cảnh báo: "Nhanh lui về!"

Động tác của Từ Ngôn nhanh hơn, gần như Khâu Hàn Lễ vừa lên tiếng đã lập tức lùi về phía sau. Tốc độ hai người cực nhanh, sau đó mấy hơi thở đã tới chân đồi. Lúc này bốn phía ngọn đồi đột nhiên dâng lên khói đen như một cột trụ, phóng thẳng lên trời. Trong mấy trăm cột trụ đó là vô số con quái điểu lông đen, như thể gió lốc đánh tới phía chân đồi.
Bình Luận (0)
Comment