Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 583

Dịch: Hoangtruc

Tiếp nhận túi trữ vật, Từ Ngôn có chút kinh ngạc.

Mảnh gỗ nhìn như mục nát kia, hắn nhìn còn không có hứng chứ đừng nói tới chuyện luyện chế Võ Thần đạn gì đó. Đó là bảo bối trong mắt Khâu Hàn Lễ, nhưng Từ Ngôn nhìn vào ngoại trừ đổi chút ít linh thạch thì căn bản chẳng có tác dụng gì cả.

"Cái này..."

Cầm lấy tất cả thu hoạch của Khâu Hàn Lễ hai ngày qua, Từ Ngôn vốn định nói không cần thế này. Có điều chưa để hắn nói thêm, lão giả bên kia đã nổi giận.

"Vừa rồi ai nói nhân tâm như quỷ, tham niệm không giới hạn hả?" Khâu Hàn Lễ trừng mắt quát: "Chuyến này Lão hủ cũng góp nhặt bảo bối trị giá mấy ngàn linh thạch rồi, toàn bộ cho ngươi rồi còn chưa đủ sao? Vậy thiếu nợ ngươi một phần nhân tình nữa đi, lão hủ cũng không cần tấm mặt mo này, coi như lão hủ thiếu nợ ngươi một phần nhân tình được chưa? Một phần không đủ thì hai phần vậy!"

"Được, được, được, ngài bớt giận, ta không lấy Thiên Trọng mộc."

Từ Ngôn vội nói. Một khi Khâu Hàn Lễ quật cường lên, đến Khương Đại Xuyên cũng dám mắng kia mà.

"Nói vậy còn được, hặc hặc!"

Khâu Hàn Lễ cười lớn một tiếng, không để ý tới Từ Ngôn nữa mà dốc sức liều mạng vứt đoạn Thiên Trọng mộc kia vào trong túi trữ vật. Bởi vì quá nặng mà lão mệt đến ngất ngư.

Thiên Trọng mộc trong mắt Từ Ngôn chẳng qua là gân gà, nhưng nhìn thấy Khâu Hàn Lễ như nhặt được trân bảo khiến hắn chỉ có thể cười khổ lắc đầu.

Khâu Hàn Lễ thu thập lấy bảo bối, còn Từ Ngôn cũng không nhàn rỗi. Hắn nhảy khỏi hố lớn, bắt đầu ở thu thập túi trữ vật của đám đệ tử Tự Linh đường xung quanh còn sót lại mà không bị Thần Võ đạn tàn phá, lựa ra được mười mấy cái nguyên vẹn. Còn túi trữ vật của vị trưởng lão trên con quạ kia đã sớm bị hắn lấy rồi. Tính ra hành trình Ma La động lần này, kỳ thật hắn thu hoạch tương đối khá.

Bởi vì hắn chính tà đều giết...

Không bao lâu, Từ Ngôn thu hồi sạch sẽ túi trữ vật rồi trở lại hố lớn, lại phát hiện Khâu Hàn Lễ vẫn ngồi xổm dưới đó.

Chỉ là mảnh gỗ nặng ngàn cân mà thôi, kéo lên không mất công thế chứ... Từ Ngôn nghi hoặc thả người nhảy xuống cạnh Khâu Hàn Lễ. Không đợi hỏi thắm, ánh mắt hắn đã chuyển sang trân trối.

Sau đó, một già một trẻ ngồi xổm không lên tiếng dưới đáy hố kia, ngẩn người nhìn chằm chằm dị vật trước mắt.

Trước mặt hai người là một thứ như nham thạch có hình bán nguyệt to gần một trượng, ở giữa là một khe hở rất đều. Nhìn kỹ lại, đó đúng là một vỏ sò rất to lớn!

Vỏ sò vùi sâu dưới lòng đất lại khiến Từ Ngôn kinh ngạc không thôi.

Thế sự xoay vần, hay chính xác là chuyện thế gian biến hóa cực lớn, không ai chân chính nhìn thấy biển lớn hóa nương dâu, thế nhưng vỏ sò cực lớn bên trong hạp cốc khiến Từ Ngôn đầy bần thần.

Ánh đao lóe lên, Thanh Lân đao thăm dò vào vỏ sò. Rặc rặc một tiếng, vỏ sò cực lớn bị cạy mở.

Trong vỏ sò đã không còn thịt sò, càng không có trân châu, chỉ rỗng tuếch, mặt trong trải rộng từng vòng đường vân cổ quái cực lớn.

"Loại sò này có sinh tồn trên đất liền được ko?" Từ Ngôn nghi hoặc tự hỏi.

"Không thể, trừ phi đạt tới cảnh giới Đại yêu." Khâu Hàn Lễ lắc đầu đáp.

"Gia hỏa này là Đại yêu?" Từ Ngôn lại hỏi.

"Chỉ là vỏ sò lớn hơn bình thường, không đạt tới Yêu vật nữa." Khâu Hàn Lễ sờ lên đường vân bên mặt trong vỏ sò đáp.

"Làm sao nó bò vào trong hạp cốc này được?" Từ Ngôn muôn phần khó hiểu.

"Ai biết được, thế gian kỳ văn dị sự đầy rẫy, hạp cốc có vỏ sò có gì lạ chứ?" Khâu Hàn Lễ đứng dậy nói: "Nếu như đường vân nhiều gấp đôi may ra đạt tới trình độ tài liệu luyện khí, ít như vậy chỉ là vỏ sò vô dụng mà thôi."

Thật vất vả lắm mới nhìn thấy vỏ sò lớn như vậy, lại là thứ vô dụng khiến Khâu Hàn Lễ có chút tiếc nuối lẩm bẩm: "Thịt vỏ sò lớn thế này có thể là tài liệu cần thiết cho một loại kỳ đan tên là Bối nguyên đan, thượng phẩm có thể gia tăng trình độ ngưng thực của Hư Đan. Nếu thịt sò vẫn còn mới tính là thứ tốt, đáng tiếc chỉ còn cái vỏ trống trơn."

Khâu Hàn Lễ có chút tiếc nuối nói, Từ Ngôn nghe được, ánh mắt khẽ động.

Từ Ngôn biết rõ loại thượng phẩm Linh đan Bối nguyên đan kia, có thể nói là một loại đan dược bán chạy nhất cảnh giới Hư Đan, giá trị đắt đỏ, ăn vào Bối nguyên đan không những gia tăng tu vi cảnh giới Hư Đan mà còn có kỳ hiệu ngưng thực Hư Đan. Mà Hư Đan càng ngưng thực, tương lai đột phá Nguyên Anh sẽ có tỷ lệ thành công cao hơn.

Từ dược hiệu Bối nguyên đan, Từ Ngôn nhớ tới Kim Đan cổ quái của mình. Vừa vặn gặp được Khâu Hàn Lễ, không bằng hắn thừa cơ nghe ngóng một phen.

"Khâu trưởng lão, rốt cuộc thì Hư Đan có thể ngưng thực đến mức nào?" Từ Ngôn lên tiếng hỏi.

"Cũng không có mức độ cụ thể, Hư Đan lão hủ đạt tới bán ngưng, tức là hơi mờ mờ. Dưới tình huống bình thường, nếu như Hư Đan ngưng thực vượt qua bảy phần thì tiến giai lên Nguyên Anh nắm chắc tỷ lệ chừng bảy phần. Mà mức ngưng thực bảy phần kia chính là yêu cầu thấp nhất để đột phá lên Nguyên Anh. Nếu Hư Đan hoàn toàn trở thành thật thể mới gọi là Hư Đan đại thành!"

Giảng giải về cơ mật Hư Đan cảnh một phen, Khâu Hàn Lễ trầm giọng nói: "Có lẽ Hư Đan của quỷ sứ đứng đầu đã ngưng thực hoàn toàn, cho nên ngươi phải nhớ kỹ, không đến ngưng thực tới bảy phần không được phép phá cảnh. Cảnh giới Nguyên Anh không thể so với Hư Đan được, một khi tiến giai thất bại không chỉ gặp phải cắn trả rất lớn, mà tâm cảnh còn sẽ xuất hiện vết rách, tỷ lệ đột phá lần thứ hai cũng vì thế mà thấp hơn."

Khâu Hàn Lễ không giấu giếm Từ Ngôn điều gì, giảng giải một phen lại phát hiện Từ Ngôn có chút không tập trung.

"Đó là toàn bộ kinh nghiệm của Lão hủ, cũng là chân tướng của Hư Đan cảnh. Ngươi nghe như gió thoảng bên tai vậy, đến lúc thua thiệt là do ngươi đó." Khâu Hàn Lễ giận dỗi nói.

"Thế gian có Kim Đan hay không vậy?"

Từ Ngôn nghe ra đối phương có ý dặn dò mình, hắn cũng không coi như gió thoảng bên tai, chỉ là đang nghi hoặc về viên Kim Đan cổ quái của mình. Lúc này hắn bèn lẩm bẩm tự nói một câu.

Nghe xong hai chữ Kim Đan, vẻ mặt Khâu Hàn Lễ vốn còn đang giận dỗi chợt biến đổi.

"Kim Đan..."

Lão giả dường như si mê, thì thào tự nói: "Đan là giả, kim là cực, Kim Đan là một loại truyền thuyết. Nghe nói là cực hạn cảnh giới Hư Đan sẽ ngưng tụ ra được Kim Đan chân chính. Kim Đan sinh, thiên hạ kinh, không chỉ là thiên đại tạo hóa mà còn có khả năng động trời, số mệnh nghịch thiên!"

Khâu Hàn Lễ siết chặt hai nắm tay, vẻ mặt càng đầy cổ quái, si ngốc tự nói: "Giới Tu hành chưa bao giờ xuất hiện qua Kim Đan, mà truyền thuyết về kim đan chẳng qua là suy đoán của các cường giả. Thật cũng muốn gặp được người nào ngưng ra Kim Đan a, tốt nhất đoạt được một viên Kim Đan, nhìn xem bên trong Kim Đan cất giấu cơ mật động trời gì đây!"

"Truyền thuyết đều là giả cả thôi, trưởng lão suy nghĩ nhiều rồi!"

Sắc mặt Từ Ngôn trắng bệch, vội vàng an ủi. Khâu Hàn Lễ lại chìm vào si mê, không phải si mê luyện khí mà là si mê luyện chế Kim Đan.

Từ Ngôn vốn không muốn cơ mật về Kim Đan của mình truyền ra bên ngoài, vừa nhìn bộ dáng Khâu Hàn Lễ như thế hắn càng quyết định chủ ý đó. Trừ phi mình bị giết, nếu không tuyệt đối không thể hiện ra dị tượng Kim Đan được.

Từ Ngôn không sợ chuyện gì cả, chỉ sợ bị một đám người bảo thủ bắt lại trở thành dụng cụ nghiên cứu không ngưng nghỉ mà thôi.

Đang nói chuyện, xa xa bỗng vang lên một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa, đồng thời có ánh lửa tia chớp xuất hiện, đồng thời theo đó là một vòi rồng màu đen phóng lên trời.

Khâu Hàn Lễ nhìn về phía truyền ra tiếng nổ mạnh kia, vẻ mặt lập tức ngưng trọng.

"Quỷ Vương phong hiện, đại chiến bắt đầu, đó là tín hiệu của quỷ sứ triệu tập tất cả tông môn trưởng lão..."

Khâu Hàn Lễ cau chặt hàng mày, trầm giọng nói: "Sắp tới ngày cuối cùng rồi, hai phái chính tà đã giao thủ, bí cảnh sắp mở ra, là một cuộc long tranh hổ đấu a."

"Lão hủ đi trước đây, đi chung với loại gia hỏa chính tà ăn sạch như ngươi không an toàn chút nào. Từ Ngôn, tự bảo trọng đấy!"

Lưu lại một câu nói móc đầy ý dặn dò, Khâu Hàn Lễ cứ vậy rời đi, chạy tới nơi hội tụ của đám trưởng lão Thiên Quỷ tông.

Từ Ngôn cũng biết thân phận mình không thích hợp đứng chung một chỗ với đám trưởng lão tà phái. Dù sao trước khi bí cảnh mở ra vẫn phải trải qua một phen ác chiến nơi lối vào, song phương chính tà có đánh nhau sứt đầu mẻ trán với hắn cũng không vấn đề gì.
Bình Luận (0)
Comment