Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 573

Dịch: Hoangtruc

Tinh Thạch khảm nạm trên đỉnh động quật phát ra ánh sáng lập lòe như của những con đom đóm. Loại đá này rất phổ biến trong Ma La động, gần như vài bước sẽ gặp được.

Nếu như không có Tinh Thạch chiếu sáng, ngoại trừ Từ Ngôn vì có mắt trái ra thì e những người khác khó mà thích ưng được với hoàn cảnh xung quanh.

Hắn vốn không để ý loại tinh thạch thế này. Có điều lần này ngẫu nhiên phát hiện trên đỉnh đầu có một khối tinh thạch trên trần đá sắp rớt xuống, hắn mới hiếu kỳ bay đến đỉnh động, chụp lấy tinh thạch này.

Kéo một cái, tinh thạch đã vào tay.

Sau khi đáp xuống đất, Từ Ngôn vuốt vuốt tinh thạch tản ánh huỳnh quang trong tay, nhìn một chút, ánh mắt của hắn bắt đầu nổi lên một tầng nghi hoặc.

Tinh thạch tinh xảo không có gì đặc biệt, giới tu hành cũng không thiếu tài liệu dùng để chiếu sáng. Hơn nữa loại tinh thạch kiểu vậy không tính là tài liệu luyện khí, gần như vô dụng. Có điều mảnh tinh thạch này có chút khác biệt.

Tuy nói cũng không vuông vức bốn cạnh nhưng sắc sảo rõ ràng như thể được đẽo gọt qua, góc cạnh cũng không chênh lệch nhau quá nhiều.

Từ Ngôn bắt đầu nhớ lại cảnh tượng từ lúc bắt đầu đến giờ, chợt kinh hãi. Hắn nhớ rõ, tinh thạch huỳnh quang này xuất hiện trên đỉnh động quật không xê xích nhay bao nhiêu, khoảng cách bố trí rất vi diệu, cách nhau chỉ chừng hai ba trượng một khối.

Nhìn từng khối tinh thạch huỳnh quang được sắp xếp chỉnh tề trên đỉnh động, Từ Ngôn chợt liên tưởng đến vài đoạn đường ngầm trong hoàng cung. Bên trong mấy đoạn đường đó cũng đèn chong sáng choang.

"Ma La động này không phải là Hoàng cung...."

Hắn lắc đầu tự nói, rồi hàng mày lại đột nhiên nhướng cao. Hắn lại nhìn về hàng tinh thạch ánh huỳnh quang trải dài trên đỉnh động, một phần suy đoán kinh người dần dâng lên trong lòng Từ Ngôn.

Chẳng lẽ tinh thạch ánh huỳnh quang nơi đây đều do có người cố tình lưu lại hay sao?

Trừ phi có người cố ý, nếu không sao tinh thạch có thể được xếp đặt chỉnh tề như thế?

Đứng tại chỗ rất khó phát hiện ra dị tượng này, bởi tuy rằng có tinh thạch chiếu sáng, nhưng ánh sáng không chiếu tới quá xa. Chỉ khi dừng bước ngay bên dưới tinh thạch mới có thể nhìn kỹ được. Bởi vậy cho nên trưởng lão Hư Đan bình thường rất khó phát giác ra vị trí xếp đặt tinh thạch có điểm lạ, trừ phi kẻ đó cũng có thị lực hơn người.

Rất trùng hợp là mắt trái Từ Ngôn rất mạnh mẽ, dù có ở trong bóng tối cũng vẫn nhìn thấy được những nơi xa.

Tinh thạch ánh huỳnh quang này là do nhưng cường giả hai phái thăm dò Ma La động ở lần đầu tiên lưu lại, hay dó cường giả thần bí nào đó để lại?

Trong lúc Từ Ngôn âm thầm trầm ngâm, đội ngũ Kim Tiền tông đã lần lượt đi tới.

Nhìn thấy Từ Trạch đến gần, vẻ mặt Từ Ngôn cũng chuyển sang bình thường. Hắn đưa tinh thạch ánh huỳnh quang ra, thuận miệng hỏi: "Từ trưởng lão, tinh thạch này có thể luyện khí được hay không?"

Huỳnh Quang thạch, ánh sáng như đom đóm, chỉ có thể chiếu sáng, vô dụng vô dụng. Phần lớn chúng nó bị vùi trong đất, hơn nữa hình dạng không đồng nhất, lớn nhỏ khác nhau."

Từ Trạch đưa mắt nhìn qua hòn đá Từ Ngôn cầm trong tay, như thể chớp được thời cơ khoe khoang: "Nếu như là một khối Huỳnh Quang thạch cực lớn có thể luyện chế ra pháp khí đặc thù nào đó, có uy lực không lớn nhưng đủ để tản ra ánh sáng chói mắt khiến cảnh giới Hư Đan cũng khó nhìn thẳng vào được. Thế nhưng phải cần một khối ít nhất hơn một trượng, còn nhỏ thế này không có hữu dụng lắm."

Thân là trưởng lão Luyện Khí tháp, Từ Trạch rất hiểu rõ mấy tài liệu luyện khí này hơn hẳn người khác. Lúc này lão đang rung đùi đắc ý trước mặt Từ Ngôn, một bộ tư thế chỉ điểm cho vãn bối.

"Thì ra là thế, thụ giáo."

Từ Ngôn khẽ gật đầu, không hỏi thêm nữa, có điều Từ Trạch không ngại nói thêm vài câu.

"Tuy nói Huỳnh Quang thạch luyện chế thành pháp khí có uy lực không lớn nhưng có công hiệu bất ngờ. Ngươi nghĩ mà xem, chỉ cần lật tay tế ra một kiện pháp khí, người khác không nhìn ra hình thù gì, mắt lại như mù mất không phải là vô địch hay sao? Thế nào, có muốn lão phu hỗ trợ luyện chế vài món cho hay không? Không đắt, năm ngàn linh thạch một kiện, bốn ngàn cũng được. Ấy, Từ trưởng lão đừng đi vội, ba ngàn linh thạch cũng có thể thương lượng được!"

Từ Ngôn không để ý Từ Trạch nữa mà nắm Huỳnh Quang thạch trong tay lên, nói: "Ta đi trước, các ngươi cách ta chừng trăm trượng. Lấy tảng đá này làm dấu, nếu như ta dừng lại, các ngươi chớ đi tiếp."

Dứt lời, Từ Ngôn cất bước đi trước.

Có Huỳnh Quang thạch dùng để làm mốc, trưởng lão tu vi Hư Đan như Từ Trạch dễ dàng nhìn ra ở khoảng cách trăm trượng. Từ Ngôn làm vậy cũng là nhằm đảm bảo người của Tiền tông và Thiên Quỷ tông không đáng giết lẫn nhau.

Hắn bước nhanh đi, sau khi cách xa khỏi đám người, sắc mặt hắn cũng bắt đầu trở nên cổ quái.

Tất cả Huỳnh Quang thạch trong Ma La động đều có cùng hình thù, hơn nữa độ lớn cũng tương đương nhau!

Nhớ tới kỳ hạn ba ngày cửa động sẽ đóng lại, Từ Ngôn càng không hiểu ra sao.

Nếu như không có hạn chế thời gian, may ra hai phái chính tà còn nhìn tỉ mỉ xung quanh, sẽ lưu ý đến chuyện Huỳnh Quang thạch dùng để chiếu sáng có điểm lạ. Thế nhưng chỉ có ba ngày, không ai ăn no rỗi việc cố ý nhìn ngó chuyện bài trí trong Ma La động cả.

Chẳng lẽ Ma La động là hiểm địa do kẻ nào đó cố ý lập ra?

Tuy nói trong lòng nghi hoặc, lại nghe đến truyền thuyết Ma La động chính là động phủ của Tiên lưu lại, thế nhưng hắn cũng chỉ nghi hoặc mà không quá quan tâm đến chuyện này.

Nếu quả thật là động phủ Tiên Nhân thì chỉ cần dùng chút ít Huỳnh Quang thạch chiếu sáng là được rồi, đâu nhất thiết phải khảm kín cả lối đi thế này?

Cho dù có Tiên Nhân hẳn kẻ đó phải nhàm chán cực độ, ưa thích đi tản bộ trong động phủ mình.

Mang theo tâm tư oán thầm Tiên gia kia, Từ Ngôn bước nhanh, xuyên qua biển cát và bãi đá. Thỉnh thoảng hắn lại dừng bước quan sát chung quanh, xem xét dấu chân và vài vết tích môn nhân Thiên Quỷ tông lưu lại.

Từ Ngôn suy đoán có lẽ đi theo sau tà phái sẽ không nguy hiểm gì, quả nhiên đã qua hơn hai canh giờ vẫn một mực bình yên vô sự.

Trong lúc đó hắn còn nhìn thấy một vài cạm bẫy chôn sâu trong đất cát và không ít Yêu vật hình thù khác nhau. Hắn còn nhìn thấy một bộ thi thể Cự thú mãnh hổ đã bị róc sạch huyết nhục, chỉ còn lại một bộ khung xương cực lớn, nhìn qua đủ thấy đó là yêu linh.

Có tay chân miễn phí đi trước mở đường, Từ Ngôn đầy nhẹ nhõm thoải mái. Đi được chừng nửa ngày đường, hắn mới nhìn thấy bóng dáng đội ngũ tà phái nơi xa.

Phía xa hẳn đang có đánh giết, cách xa như vậy vẫn còn nghe tiếng nổ vang, dưới chân truyền đến cảm giác mặt đất rung chuyển. Xem ra trận chiến vô cùng kịch liệt.

Từ Ngôn nhảy lên một tảng đá lớn, chăm chú nhìn qua. Dựa vào thị lực mắt trái, hắn thấy được một màn kinh người.

Nơi phần cuối bãi đá, có một cửa ra vào rất lớn, có điều lại có hai Cự Nhân đứng chặn ngang trước cửa.

Cự Nhân kia không phải con người, cũng không phải Yêu thú mà là người cát từ cát ngưng tụ mà thành. Nó cao tới ba trượng, hai tay nhấc theo một tảng đá lớn. Mỗi lần tảng đá tung lên, thì cả mặt đất cũng rung chuyển theo.

Phần cuối bãi đá xuất hiện hai người cát cổ quái này, xem như cửa vào bị triệt để phong kín.

"Đây là Pháp thuật hay là cấm chế?"

Nhìn người cát nơi xa, Từ Ngôn cau mày lẩm bẩm.

Quái vật trình độ như vậy đủ vượt trội hơn cả cường giả Hư Đan, lại làm từ cát nên không thể giết chết được. Có điều hai tảng đá kia tới mấy ngàn cân, bị đập vào thì đến thân thể Hư Đan cũng phải thành thịt nát.
Bình Luận (0)
Comment