Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 552

Dịch: Hoangtruc

Đám đệ tử khu nhà ăn này nghỉ ngơi trong mấy gian phòng lớn, còn mười mấy người này đang vây quanh cái bàn hô to gọi nhỏ, trên bàn là một bình Linh tửu có giá trị hai khối linh thạch.

Từng khối linh thạch trở thành tiền cược được ném lên bàn, xu hướng cược một cân và chín lạng tương đương nhau. Lúc này cả đám đang chờ tới lúc cân bình rượu này.

"Cân tới rồi, đều tới đây xem nào, bình này không tới hai cân, ta uống hết bình này."

Gia hỏa cược nửa khối linh thạch kéo tay áo, cầm lấy đòn cân, cả người đầy mùi vị của nhà cái đổ phường.

Loảng xoảng, kẹt...

Cửa lớn bị người đẩy ra, Từ Ngôn bước tới. Nhìn thấy vị trưởng lão đặc thù này tiến vào, đám đầu bếp khác đều cả kinh cúi đầu khom người, duy chỉ có nét mặt gia hỏa cầm đòn cân đối diện đầy mờ mịt.

"Vương Bát Chỉ!"

Từ Ngôn liếc nhìn gia hỏa đối diện, lên tiếng kinh hô. Kẻ kia không tính là người lạ gì, mà là đầu lĩnh hộ viện Mai Hương lâu, Vương Bát Chỉ.

"Ngôn ca nhi!"

Vương Bát Chỉ dụi dụi con mắt, nhìn thấy là Từ Ngôn bèn ném cả đòn cân, xông tới tóm lấy tay áo Từ Ngôn không buông.

"Ngôn ca nhi à, có thể gặp được ngươi rồi. Ta tới Kim Tiền tông này đã hơn ba tháng, ngươi xem mới kiếm được nửa khối linh thạch a, vốn ta còn mang theo mấy trăm lượng bạc kia mà, ai nghĩ vào tông môn thành ra lại không xài được a!"

Kéo Vương Bát Chỉ còn đang thao thao nói, Từ Ngôn bước đi ra ngoài cửa.

Đến một nơi không người, Từ Ngôn nghi hoặc hỏi thăm: "Vương bát ca, làm sao ngươi tới Kim Tiền Tông được hả?"

Nhìn thấy Vương Bát Chỉ trong nhà ăn của Thiên Hải lâu khiến Từ Ngôn phải giật mình. Tuy nói không phải trong tông môn không có phàm nhân, thế nhưng loại đầu lĩnh hộ viện hèn mọn bỉ ổi không chịu nổi như Vương Bát Chỉ sao có thể tiến vào tông môn tu hành được cơ chứ?

"Ta đến Trúc Cơ cảnh a."

Vương Bát Chỉ dương dương đắc ý đề cập đến tu vi của mình, lắc lắc đầu nói: "Mấy năm này ta siêng năng tu luyện ở Mai Hương lâu, cho nên đầu năm vừa rồi đã phá vỡ được mạch thứ ba. Nếu nói ra, quả thực ta đây phúc khí ngập trời. Nửa năm trước, có một vị khách quý đến Mai Hương lâu, đó mới gọi là vung tiền như rác a, xuất ra chỉ toàn vàng lá. Căn bản là người ta không mang theo bạc, mà cũng may mắt ta sắc bén, nhìn ra chân thân của vị đại gia kia, tận lực nịnh nọt cả buổi, còn chen cả vào bên cạnh Thanh La. Rốt cuộc đã được ban thưởng, Ngôn ca nhi ngươi đoán thử coi là gì, một hạt Trúc Cơ Đan đó!"

Vừa kể lại vận khí kinh người của mình, Vương Bát Chỉ thần thần bí bí hỏi: "Không nghĩ ra phải không? Hắc hắc, Vương Bát Chỉ ta cũng có ngày chuyển vận. Ngôn ca nhi ngươi lại đoán xem, vị đại gia kia đến tột cùng là ai?"

Từ Ngôn bình thản liếc mắt nhìn Vương Bát Chỉ đầy một vẻ đắc chí, đáp: "Hoàng đế Đại Phổ, Sở Tuyên?"

Ự...c một tiếng, đầu Vương Bát Chỉ đang lúc lắc chợt khựng lại, thiếu chút bị trật khớp.

"Làm sao ngươi biết! Có phải gần đây tu vi Ngôn ca nhi tăng quá nhanh, có thể tính toán trước được rồi hả?"

Vương Bát Chỉ vô cùng khiếp sợ kể tiếp: "Chính là Hoàng đế bệ hạ, ta nhìn thấy bên hông hắn đeo long ngọc a!"

Từ Ngôn cũng không biết phải nhận xét vận khí Vương Bát Chỉ thế nào nữa.

Mai Hương lâu vô cùng nổi danh, vào đến tai Hoàng đế cũng không tính là ngoài ý. Về phần vị Hoàng đế Sở Tuyên đến cả quốc sư còn tin tưởng nhiều năm kia, thì chuyện cải trang xuất cung đi dạo thanh lâu cũng thật sự là quá bình thường.

Có điều ban thưởng Vương Bát Chỉ không phải coi trọng tên đầu lĩnh hộ viện này mà là Vương Bát Chỉ quá vướng víu, còn dám chen cả vào cạnh Thanh La kia mà.

"Dạo này Tam tỷ khỏe chứ?" Từ Ngôn nhíu mày hỏi. Thân là Hoàng đế, tiện tay ban thuởng Trúc Cơ Đan không có gì lạ, Vương Bát Chỉ tới được Kim Tiền tông coi như vận khí tốt vậy.

"Bà chủ rất khỏe a, cả ngày trang điểm xinh đẹp, càng lúc càng trẻ ra." Vương Bát Chỉ cười hắc hắc nói: "Lần này đến tông môn, bà chủ dặn đi dặn lại, bảo ta phải mua chút ít đan dược bảo trì dung nhan cho nàng. Ta đến đại điện giao dịch nghe ngóng vài lần, có điều Dưỡng Nhan đan rẻ nhất cũng phải ba mươi linh thạch một hạt, ăn vào đảm bảo dung nhan ba năm không đổi. Coi như một năm mười khối linh thạch a, ta làm sao mua được chứ? Coi như không cần đề cập đến Trú Nhan đan hơn một ngàn linh thạch rồi."

Nghe Vương Bát Chỉ lải nhải, Từ Ngôn không khỏi cảm khái.

Tu hành giả cũng sẽ già, trừ phi là cường giả Nguyên Anh có thể vĩnh viễn bảo trụ dung mạo, còn không thì dù là trưởng lão Hư Đan cũng sẽ theo thời gian mà trở nên già nua. Muốn bảo trụ dung nhan chỉ có thể dùng đan dược chống đỡ.

Đúng như Vương Bát Chỉ nói, Dưỡng Nhan đan ba mươi linh thạch một hạt có thể bảo vệ dung nhan ba năm không thay đổi, còn nếu như ăn vào Trú Nhan đan giá trị hơn một ngàn linh thạch mới bảo trụ dung nhan vĩnh viễn được.

Hôm nay Từ Ngôn mới hơn hai mươi, còn rất trẻ, có điều Mai Tam Nương đã sớm qua ngưỡng hơn ba mươi. Đã là nữ nhân, ai lại không muốn dung nhan vĩnh viễn được bảo trụ, đừng nói là phàm nhân mà tại giới tu hành thì Dưỡng Nhan đan cũng là một trong những đan dược được bán chạy nhất. Hầu như cung không đủ cầu.

"Không cần ngươi đi tìm Dưỡng Nhan đan nữa, ta sẽ trở về ghé thăm Tam tỷ, tiện thể mang cho nàng một hạt Trú Nhan đan luôn vậy!"

"Vậy không gì tốt hơn rồi, Trú Nhan đan..." Bỗng nhiên Vương Bát Chỉ kêu lên: "Trú Nhan đan! Hơn một ngàn linh thạch a. Ngôn ca nhi có nhiều tiền như vậy sao? Có thể phân cho ta vài khối linh thạch hay không, đúng rồi, nghe nói ngươi được Thái Thượng trưởng lão thu làm môn hạ. Thái Thượng trưởng lão như thế nào a?"

"Thái Thượng trưởng lão..."

Từ Ngôn thở dài, lúc ấy bóng dáng Thái Thượng trưởng lão quá nhanh, có dùng nhãn lực cũng chỉ nhìn thấy bóng dáng mờ ảo, lại còn là bóng lưng. Rốt cuộc bộ dáng Thái Thượng trưởng lão là thế nào hắn cũng không rõ nữa.

"Là một lão già họm hẹm." Từ Ngôn tức giận nói.

"Không phải chứ? Tu vi cao như vậy, chẳng lẽ không thể là bậc tiên nhân anh tuấn tiêu sái hay sao?" Vương Bát Chỉ hồ nghi nói.

Thấy đối phương suy đoán vậy, Từ Ngôn chợt tức giận đến bật cười, nói: "Đã thành Thái Thượng trưởng lão rồi, làm sao có thể anh tuấn tiêu sái được? Ta xem có lẽ không khác ngươi cho lắm, một lão gia hỏa hèn mọn bỉ ổi lại đầy giảo hoạt."

Vương Bát Chỉ nghe được có chút không tự nhiên, gãi gãi đầu nói: "Ngôn ca nhi nói quá rồi, ta không muốn làm Thái Thượng gì cả, làm trưởng lão là thỏa mãn lắm rồi."

"Người đến Hư Đan là thành trưởng lão thôi." Từ Ngôn nói một câu, lấy một trăm linh thạch trong túi trữ vật ra, nói: "Biết rõ ngươi không giữ được tiền tài, linh thạch kiếm không dễ, mua lấy một kiện pháp khí tiện tay phòng thân đi. Dù sao ta và ngươi từng quen biết nhau, cho ngươi chút linh thạch này vậy."

"Tạ thập thất gia ban thưởng!"

Vương Bát Chỉ thèm thuồng nhìn linh thạch, hai mắt sáng ngời, thuận miệng nói ra danh xưng Thập Thất gia lúc còn ở Quỷ Vương môn.

"Đúng rồi, Mập Cửu thế nào?"

Từ Ngôn không để ý chuyện Vương Bát Chỉ không kín mồm mép được, nghe tới xưng hô thập thất gia, hắn chợt nhớ tới tên đầu bếp béo Mập Cửu kia.

"Mập Cửu rời khỏi Bàng gia, quay về Tề Quốc rồi.."

Nhắc đến bạn tốt của mình, Vương Bát Chỉ ngưng trọng nói: "Dù sao hắn cũng là người của Tề Quốc, Ngôn ca nhi không có ở đó, ta lại rời đi, Mập Cửu cô độc tại Bàng gia không ổn a. Hơn nữa Bàng Vạn Lý đã không còn là gia chủ, Mập Cửu sẽ không được chào đón, hắn quay về Tề Quốc cũng tốt, có lẽ còn có chút cơ duyên tiến vào giới tu hành."

"Mập Cửu cũng phá vỡ mạch môn rồi hả?" Từ Ngôn nghe được lại nghi hoặc, hắn còn không biết tên đầu bếp béo kia có công phu đấy.

"Đúng vậy a, còn sớm hơn ta nửa năm đấy. Năm đó lúc hắn làm đầu bếp ở Quỷ Vương môn đã là võ giả Nhị Mạch rồi, lúc đó ta mới là võ giả nhất mạch, Ngôn ca nhi không biết sao?"

Vương Bát Chỉ hồ nghi nhìn Từ Ngôn. Từ Ngôn mang theo Mập Cửu từ Quỷ Vương môn đến Bàng gia, mà đến thân thủ thủ hạ thế nào còn không biết, người làm chủ tử như vậy có chút không đáng tin cậy a.
Bình Luận (0)
Comment