Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 521

Dịch: Hoangtruc

Giằng co trong hẻm nhỏ chỉ vẻn vẹn chốc lát đã chấm dứt.

Tráng hán cầm đòn gánh bị chém chết, nữ nhân vũ mị cũng biến thành một cái xác, chỉ còn lại văn sĩ đang run rẩy quỳ mọp một bên, tay cầm hai túi trữ vật lấy trên hai thi thể kia giao cho Từ Ngôn.

"Các người là ai, sao lại ra tay với bần tăng?"

Từ Ngôn ngồi xổm xuống cạnh văn sĩ, ôn tồn hỏi, một bộ dáng từ bi hỉ xả không có nửa phần ngoan lệ vác kiếm giết người như lúc nãy. Rõ ràng lúc này hắn đã trở lại thành một vị xuất gia trẻ tuổi.

"Chúng ta là tán tu Tề quốc, đã đui mù đắc tội với đại sư, tha cho ta đi, cầu đại sư bỏ qua cho ta đi bỏ qua cho ta."

Bộp bộp bộp, văn sĩ bị dọa đến mức liên tục dập đầu xin tha. Kỳ thật trong phường thị Nam Bắc này có rất nhiều tán tu như gã, đa phần là những kẻ không gia nhập vào tông môn.

Thật ra không phải tu hành giả nào cũng thích gia nhập tông môn, không ít người chán ghét giới luật tông môn, tự mình tu luyện. Tán tu không phải ai cũng xấu, thế nhưng cũng không có chuyện tất cả đều là người tốt. Kỳ thật trong giới tu hành rất khó phân chia tốt hay xấu, bởi vì lợi ích trước mắt, người lương thiện cả ngày làm việc thiện cũng sẽ sinh ra ác niệm.

Từ Ngôn không phải là tiểu đạo sĩ mới ra đời. Hắn đã trải qua hai phái chính tà, lại một mình tu luyện ba năm, hơn nữa đã hơn hai mươi tuổi, lòng dạ thâm sâu hơn nhiều. Hắn thập phần rõ ràng tán tu là thế nào, cũng không có nửa phần hảo cảm với cái loại ưa thích đánh cướp trục lợi thế này.

Biết rõ thân phận ba người rồi, Từ Ngôn không nhiều lời nữa mà đứng dậy vung kiếm chém xuống.

Từ Ngôn còn chưa cướp đoạt của người khác, lý nào lại có chuyện để người khác cướp đoạt mình?

"Đợi một chút!" Biết tính mạng mình khó bảo toàn, văn sĩ kia vội vàng nói: "Bảo Tường các không phải là vùng đất hiền lành, ngươi sắp xui xẻo rồi!"

Nghe xong Bảo Tường các, quả nhiên mũi kiếm của Từ Ngôn cũng ngừng lại.

"Xem ra ngươi là địa đầu xà nơi đây rồi, nói qua chút kiến thức của ngươi xem, nếu có ích xem như giữ được mạng không chừng." Từ Ngôn có chút hăng hái quét mắt nhìn văn sĩ, một tay kéo gã lên đi ra khỏi ngõ nhỏ.

Đến một tiệm rượu khuất kín, hắn chọn một gian nhã các, kêu một bàn rượu và đồ ăn, lại không đụng đũa vào mà chỉ nhìn chằm chằm văn sĩ đối diện.

"Nói đi, đến tột cùng thì Bảo Tường các là nơi nào? Chẳng lẽ nguy hiểm lắm sao?"

Vì đã giết mất hai người trong ngõ nhỏ, dù nghe nói nơi đây không ai xen vào chuyện của người khác thì Từ Ngôn vẫn quyết rời xa cho thỏa đáng. Hắn dẫn gã văn sĩ kia tới quán rượu này, rồi bắt đầu hỏi.

"Nói nguy hiểm, là nói loại người một mình đến đó như đại sư. Nếu là người có bối cảnh hùng hậu tự nhiên sẽ có mua bán công bằng."

Tới bây giờ đầu tóc văn sĩ vẫn mướt mồ hôi lạnh, không dám liếc nhìn Từ Ngôn mà cúi đầu nói tiếp: "Sau lưng Bảo Tường các có cường nhân Thiên Quỷ tông làm chỗ dựa, những năm này làm mấy mối làm ăn không vốn không ít. Ta thấy đại sư đi ra từ Bảo Tường các nên mới cố ý dặn dò một phen, đại sư cũng nên cẩn thận, không nên ghé lại Bảo Tường các thì tốt hơn."

Văn sĩ xem như bị thân thủ của Từ Ngôn dọa sợ, lời nói vô cùng khiêm nhường. Dù sao ba người bọn hắn cũng coi như kinh nghiệm sa trường lão luyện, lại không thể ngăn cản một chiêu của người ta. Món pháp khí thượng phẩm đó tuy rằng nhìn vào đỏ mắt, thế nhưng lại cực kỳ chí mạng.

Văn sĩ trung niên xem ra, tu sĩ Trúc Cơ có thể mang theo pháp khí thượng phẩm tuyệt không phải hạng người hời hợt.

Nghe xong Bảo Tường các có Thiên Quỷ tông làm chỗ dựa, Từ Ngôn xem như yên tâm, hỏi: "Là cường nhân nào trong Thiên Quỷ tông mở Bảo Tường các?"

"Nghe nói là một vị quỷ sứ đại nhân, không ai gặp qua, không rõ cụ thể là ai." Văn sĩ Trung niên há miệng run rẩy nói.

Thức ăn trước mặt thập phần phong phú, rượu ngon thơm nức mũi, nhưng văn sĩ trung niên không dám động tới, càng là như ngồi trên đống lửa. Tiểu hòa thượng đối diện gã không nhanh không chậm rót một rót chén rượu, đẩy tới.

"Chắc hẳn thí chủ trà trộn trong phường thị Nam Bắc đã nhiều năm rồi, gần đây có nghe thấy chuyện gì mới lạ không?" Từ Ngôn cũng tự rót một chén rượu, chẳng qua là không uống.

Ở một nơi ngư long hỗn tạp như thế này, tốt nhất không đụng tới rượu và thức ăn mới thỏa đáng.

"Có, có!"

Văn sĩ trung niên đã hiểu. Hẳn người trước mặt đã bế quan nhiều năm, vừa mới xuất quan nên muốn biết tình hình gần đây giới tu hành hai nước Tề Phổ gần đây.

"Nghe nói năm ngoái, Thiên Quỷ tông có huyết quang che kín trời. Có người tưởng rằng đại kiếp lâm thế, về sau mới nghe nói hình như là cường nhân Thiên Quỷ tông ra tay, đánh chết vô số đệ tử nô lệ."

Văn sĩ trung niên đề cập đến chuyện năm ngoái, cổ rụt lại, nhỏ giọng nói: "Nghe nói cả tòa Sa lao trống rỗng hết cả, trong đó không còn lấy một mống đệ tử nô lệ. Tất cả đều bị giết chết, không biết là bị ai giết."

Nghe đến tin này, Từ Ngôn liên tưởng ngay tới Khương Đại Xuyên.

Ăn độc đan, tiến giai thất bại, quả thật Khương Đại Xuyên dễ dàng trở nên điên cuồng. Tính toán thời gian thì có lẽ không kém nhiều lắm. Hắn âm thầm cười lạnh một tiếng, tốt nhất Khương Đại Xuyên không bảo vệ nổi cả cảnh giới Hư Đan, như vậy mới không uy hiếp đến hắn.

"Còn có, trong hạp cốc ở Tề quốc có nở một đóa kỳ hoa quý hiếm. Không chỉ đưa tới cường giả Hư Đan Thiên Quỷ tông, mà đến trưởng lão Kim Tiền tông ở Đại Phổ cũng chạy đến tranh đoạt."

Văn sĩ trung niên nhìn trộm tiểu hòa thượng đối diện, nói tiếp: "Nghe nói còn có yêu linh xuất hiện, hơn nữa không chỉ một con. Cuối cùng kỳ hoa kia bị yêu linh nuốt mất, các cường giả Hư Đan chạy tới tranh đoạt gặp phải thương vong vô cùng nghiêm trọng."

"A đúng rồi, còn có một đại sự, nghe nói Quốc chủ Tề quốc đăng cơ ba năm trước không để ý tới triều chính, chuyên ưa thích nuôi rắn. Hình như Hoàng đế bị Xà yêu hóa thành mỹ nhân mê hoặc, không thèm không để ý đến giang sơn, cả ngày hoan hảo với Xà yêu ở hậu cung, không biết đến nay dương khí đã bị hút sạch hết chưa."

Lần này văn sĩ trung niên đề cập đến tin tức nghe được của Quốc chủ Tề quốc khiến hàng mày Từ Ngôn phải cau chặt lại.

Chẳng phải trong hoàng cung có nuôi hơn ngàn con rắn sao? Sao lại đồn thành Xà yêu rồi?

Từ Ngôn bất đắc dĩ lắc đầu, miệng lưỡi giang hồ đáng sợ khiến Từ Ngôn đầy thổn thức. Chỉ một chuyện từ Hoàng Cung truyền đi đã có thể bị phóng đại thành đại sự kinh thiên động địa, còn là có Xà yêu nữa. Nếu quả thật có Đại yêu xuất hiện ở Hoàng Cung, chỉ sợ cả Hoàng thành đều bị san thành bình địa rồi.

"Hiện ở bên ngoài cũng chỉ đồn đại đến những đại sự đó thôi. Nổi danh nhất là hai chuyện, Quốc chủ Đại Tề nuôi Xà cơ và chuyện chân truyền chính phái chiêu hôn phu. Cái vị đệ tử chân truyền ở Kim Tiền tông kia cũng quá nôn nóng lập gia đình đi, còn truyền lời nói dùng chiêu phu lôi chọn hôn phu nữa cơ đấy."

Văn sĩ trung niên nghĩ tới tin tức nghe được, thao thao bất tuyệt giảng giải. Vừa nói xong, Từ Ngôn lại chợt sững sờ.

"Chiêu phu? Ai ở Kim Tiền tông chiêu phu? Sao phải thiết lập lôi đài cổ quái như vậy?" Từ Ngôn nghi hoặc hỏi thăm.

"Đại sư còn không biết sao? Chuyện này truyền khắp cả hai nước Tề Phổ rồi."

Văn sĩ trung niên hồ nghi liếc nhìn đối phương, phát hiện khuôn mặt đối phương lạnh dần, vội nói tiếp: "Là một vị nữ tử họ Bàng ở Kim Tiền tông. Nàng bắn tiếng sẽ chuẩn bị chiêu hôn phu ngay trong cuộc lục mạch diễn võ ở Kim Tiền tông năm nay. Chỉ cần đoạt được đệ nhất trong lục mạch diễn võ, đệ tử chính phái đó sẽ trở thành phu quân của nàng."

Rắc!

Nghe nói tới nữ tử họ Bàng sẽ chọn vị hôn phu trong cuộc lục mạch diễn võ cuối năm, lòng Từ Ngôn có tia sét rạch ngang qua!
Bình Luận (0)
Comment