Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 516

Dịch: Hoangtruc

Năm tháng không dấu vết, thời gian như thoi đưa.

Cảnh xuân chim trời hoa nở, có điều tuyết vẫn rơi nhiều, Hoàng đế khổ tu trong Hoàng cung đã được hai năm dài đằng đẵng.

Hai năm qua, hơn vạn khẩu Thần Võ pháo rốt cuộc cũng được luyện chế hoàn tất, Sơn Hà đồ đã trở thành Sơn Hà pháo có uy lực kinh khủng. Năng lực phi hành vẫn như trước, thế nhưng một khi dẫn động Thần Võ pháo ẩn bên trong quyển họa, vạn pháo nổi lên, chỉ có thể dùng pháp bảo ngăn cản hoặc cường giả Hư Đan tu vi cao cường chèo chống. Bằng không mà nói, Sơn Hà pháo nổ, địch nhân tất tan thành mây khói.

Nhẹ vỗ về quyển Sơn Hà đồ với cảnh núi non sông ngòi thanh nhã, lại nhìn từng khẩu Thần Võ pháo như thể hình người tí hon bên trong quyển họa, khóe miệng Từ Ngôn rốt cuộc cũng nhếch lên nét vui cười lạnh như băng.

Bộ Sơn Hà đồ này chính là sát chiêu hắn chuẩn bị riêng cho Khương Đại Xuyên.

Hai năm rồi, có lẽ vị quỷ sứ kia đã củng cố vững chắc tu vi, bắt đầu đột phá cảnh giới. Một khi kích phát dược hiệu giả đan, nhất định Khương Đại Xuyên sẽ phát hiện Uẩn Anh đan có ẩn chứa huyền cơ. Nếu đột phá thất bại, có lẽ sẽ liên tưởng đến Từ Ngôn hắn.

Vì an nguy của mình, Từ Ngôn không tiếc sức ngày đêm luyện chế thành công Sơn Hà pháo. Chỉ cần Khương Đại Xuyên không tới Nguyên Anh, dù không chết dưới Sơn Hà pháo cũng cầm chắc phải trọng thương.

Một cánh tay hắn rung lên, vỗ nhè nhẹ lên Sơn Hà đồ. Quyển họa thật dài lập tức cuốn lại, được Từ Ngôn thu vào trong túi trữ vật.

Hắn bước ra khỏi đại điện, đập vào mắt là một vùng tuyết trắng phau phau. Hoàng Cung vào mùa đông lại có thêm vài phần đìu hiu.

"Nên đi rồi..."

Hoàng đế nhẹ giọng lẩm bẩm một câu không ai nghe được. Hai năm qua, Từ Ngôn đã nhận được chỗ tốt không cách nào tưởng tượng nổi, không chỉ có tế luyện xong Sơn Hà pháo, mà hắn còn luyện chế trọn vẹn được thêm hai vạn viên Thần Võ đạn. Thêm vào đó là vô số các loại tài liệu cùng với hơn vạn hạ phẩm linh thạch. Coi như hai năm trở thành Hoàng đế này, Từ Ngôn đã gom sạch Tề Quốc không chừa lại gì.

Ngoại trừ Tinh Hồn cấm vẫn còn thiếu vài mắt rắn còn chưa luyện xong, Từ Ngôn đã thu được quá nhiều chỗ tốt rồi.

Hắn đã thu mấy ngàn hồn xà vào Phong Hồn tinh cả rồi. Có hồn xà này rồi, chỉ cần có đủ thời gian, sớm muộn gì Từ Ngôn cũng chữa trị xong Tinh Hồn cấm của Thiên Nhãn vương xà.

Tham lam là thứ dục vọng không có phần cuối.

Lão đạo sĩ đã từng cực kỳ nghiêm nghị dặn dò Từ Ngôn, nếu cứ cố tham lam cho tới tận cùng thì chỉ có một con đường chết. Cho nên Từ Ngôn đã quyết định nhanh chóng, rằng cuối năm nay sẽ rời khỏi Hoàng Cung.

Với người khác mà nói, ngôi vị Hoàng đế này đủ để khiến người người dùng tính mạng mình để tranh đoạt lấy. Nhưng mà với Từ Ngôn, chẳng qua đó chỉ là một cuộc vui cười mà thôi.

Hắn tình nguyện làm một tiểu đạo sĩ vô tư vô lự còn hơn.

Trước giao thừa ba ngày, Phỉ lão tam và Lương công công bị gọi vào tẩm cung.

Trước mặt hai người, Hoàng đế vốn đầy thanh tú đã cạo trọc đầu, một thân quần áo Phật gia đang khoanh chân ngồi trên giường.

Nhìn Từ Ngôn ăn mặc thế này, Phỉ lão tam phải trợn mắt há hốc mồm, mà Lương công công bị dọa không ít.

Đường đường là vua một nước, có cạo trọc đầu cũng sẽ không ai quản. Thế nhưng nếu hắn đã khoác thêm một lớp áo cà sa, đã đại biểu cho ý chí quyết xuất gia rồi.

"Bệ hạ!"

Lương công công lễ bái sát đất, nghẹn ngào nói: "Bệ hạ nghĩ lại, nghĩ lại đi a!"

Còn nghĩ lại sao? Từ Ngôn tự nhủ thầm, ta không cần phải suy nghĩ gì nữa cả.

Từ Ngôn há miệng, vận dụng linh khí vào lời, âm thanh như gần như xa, lộ đầy vẻ mờ mịt mà cao thâm.

"Vinh hoa như giấc mộng canh ba, bình bát ngao du khắp nơi hay hoàng kim bạch ngọc quanh người cũng thế, chỉ có áo cà sa choàng lên mới khó được. Tâm ý trẫm đã quyết, lòng đã hướng thanh tĩnh từ lâu. Lương công công, trẫm mệnh cho ngươi thay trẫm chưởng quản thiên hạ Tề Quốc, chờ đợi vị Quốc chủ kế tiếp tới đây."

Với thân phận đệ tử hạch tâm thiên Quỷ Tông của Từ Ngôn, cách tốt nhất để thoát khỏi ngôi vị hoàng đế chính là xuất gia.

Nếu hắn rời đi không chút tăm tích, không chỉ khiến tông môn hoài nghi mà còn chuốc lấy phiền phức không dứt. Thế nhưng xuất gia lại khác, đây là khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời ảo huyền mà thôi. Trong môn quy giới luật Thiên Quỷ tông có quy định đệ tử hạch tâm phản bội sẽ bị đánh chết, hoàn toàn không có quy định làm hòa thượng sẽ bị xử trí thế nào. Hơn nữa, Từ Ngôn làm hòa thượng thì vẫn là đệ tử hạch tâm của Thiên Quỷ tông, chẳng qua di chuyển từ Hoàng Cung ra chùa miếu mà thôi.

Thân kiêm thân phận đệ tử hai phái chính tà, Từ Ngôn chỉ có thể nghĩ ra hạ sách không đắc tội Thiên Quỷ tông, lại có được tự do này mà thôi.

Lần này, Phỉ lão tam xem như hiểu được. Vị Từ gia này muốn khám phá hồng trần, xuất gia.

Phỉ lão tam vừa muốn mở miệng, ánh mắt Từ Ngôn đã lạnh lẽo lại, nói: "Thiên Vân tự là chùa lớn nhất Đại Tề ta, đi chuẩn bị đi, ba ngày sau trẫm sẽ xuất cung, đi vào cửa Phật, không để ý tới hồng trần nữa."

"Bệ hạ!"

Lương công công than thở khóc lóc, dập đầu không thôi. Hoàng đế xuất gia chính là đại sự, cùng là việc chưa từng có tiền lệ ở Tề Quốc, thế nhưng lại không người ngăn cản được.

Từ Ngôn khoát tay áo, Lương công công đành phải lui ra ngoài. Đến khi trong đại điện không còn ai, Phỉ lão tam mới nghi thần nghi quỷ hỏi: "Từ gia, ngài thật sự muốn xuất gia sao? Không muốn làm làm Hoàng đế nữa hả?"

"Chán làm Hoàng đế, đổi sang làm hòa thượng vậy."

Từ Ngôn thu hồi nét mặt, ngưng trọng nói: "Ngươi quay về tông môn đi, đưa tin tức ta xuất gia chuyển cho Phương trưởng lão, để lão chọn một Quốc chủ khác. Ngươi mang theo cả đám khu Tây đi đi. Theo ta hai năm rồi, phát cho mỗi người năm trăm linh thạch."

"Được, chuyện này giao cho ta. Đợi xong chuyện, ta sẽ đến Thiên Vân tự tìm Từ gia. Ngài làm phương trượng, ta làm một tên tiểu sa di là được, hắc hắc."

Phỉ lão tam nghe được Từ Ngôn không thật sự muốn xuất gia, lập tức yên tâm, cười đùa nói.

"Không cần đến, ta muốn bế quan tu luyện trong Thiên Vân tự một chuyến. Ngươi cũng ở lại tông môn đi. Trước khi đi, gom hết chỗ tốt cầm theo, lần sau không có cơ hội này nữa đâu."

"Ngài yên tâm, hai năm qua ta mò được không ít chỗ tốt a..." Phỉ lão tam đáp xong, vẻ mặt chợt biến đổi, ngẩng đầu lên nói: "Từ gia, thật không cần ta đi theo rồi sao? Có phải tiểu nhân đã phạm phải sai lầm gì không? Ngài chỉ cần nói rõ là được, phạt ta cũng được a."

Từ Ngôn lắc đầu, nói: "Ngươi không làm gì sai, ta bế quan nên không thích ngoại nhân quấy rầy mà thôi. Hai năm qua nhờ có ngươi bận trước bận sau, giúp đỡ ta không ít việc. Sau khi trở về, nếu có chuyện gì khó, cứ tìm Lâm Vũ thương nghị."

Trầm mặc một lúc, Từ Ngôn trầm giọng nói: "Khuyên ngươi một câu, cảnh báo ngươi, sau này tuyệt đối không được đề cập trước mặt người khác chuyện có liên quan với ta, cũng không nên dựa vào tên tuổi của ta làm xằng làm bậy. Nếu không sớm muộn gì cũng có ngày phải hối hận."

Nói đến thế, Từ Ngôn không nhiều lời nữa. Phỉ lão tam nghe ra, hiểu được thì tốt, không hiểu được, bị liên lụy mà chết cũng không thể trách hắn được.

Dù sao Từ Ngôn của là người Đại Phổ, Khương Đại Xuyên lưu hắn lại là vì mục đích riêng. Nếu Khương Đại Xuyên sụp đổ, không nói đến chuyện Từ Ngôn không cách nào ở Thiên Quỷ tông này, mà tên tay chân như Phỉ lão tam cũng tuyệt không sống yên ổn được.

Nhìn thần sắc Từ Ngôn ngưng trọng như vậy, Phỉ lão tam biết đối phương không nói đùa. Gã nhất thời không nghĩ ra vì sao đối phương nói như vậy, chỉ có thể gật đầu đáp ứng.

Dù sao đã kiếm chỗ tốt, coi như là Phỉ lão tam không ỷ vào thân phận Từ Ngôn cũng có thể xưng vương xưng bá ở khu Tây rồi.

Ba ngày sau, cửa cung mở rộng, Hoàng đế mặc một thân tăng bào, trước nhiều ánh mắt khác nhau của văn võ bá quan, một mình bước đi. Xe ngựa chở Hoàng đế chỉ có một mình xa phu, nhìn qua có chút đìu hiu.

Lúc Từ Ngôn rời khỏi Hoàng Cung đi làm hòa thượng thì bên trong Hung điện ở Thiên Quỷ tông, sau hai năm, một tràng cười điên cuồng lại lần nữa vang lên.

Hao phí hai năm trời, quỷ sứ đứng đầu đã triệt để củng cố cảnh giới Hư Đan tại đỉnh phong, cuối cùng đã tới thời khắc đột phá cảnh giới mấu chốt.

Nắm Uẩn Anh đan trước mặt lên, Khương Đại Xuyên một ngụm nuốt vào, hai mắt chớp động đầy thần thái điên cuồng. Trong đại điện lờ mờ, gã như một con sói đói. Nếu Kết Anh thành công, đầu sói đói này sẽ há to miệng lớn dính máu, nuốt sạch đám cường nhân trong thiên hạ.

Trong lòng Khương Đại Xuyên đã định trước, chỉ cần Kết Anh thành công thì Từ Ngôn với mắt trái đầy bí ẩn sẽ là kẻ bị gã nuốt đầu tiên!
Bình Luận (0)
Comment