Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 488

Dịch: Hoangtruc

Nhìn thấy uy năng của Pháp bảo như vậy khiến Từ Ngôn thầm kinh hãi không thôi, đồng thời càng chăm chú quan sát thêm thủ pháp luyện khí của Khâu Hàn Lễ.

Quan sát cao thủ luyện khí thế này chính là một cơ hội khó có được, có thể học được đôi chút da lông bên ngoài thôi cũng đã có lợi lớn rồi.

Không bao lâu sau, phần nguyên liệu thứ hai lại luyện chế thất bại. Khâu Hàn Lễ ngừng lại, nhìn chằm chằm vào kim đỉnh ngẩn người, không rõ lão đang suy nghĩ gì. Sau một lúc lâu, lão lại bắt đầu luyện chế phần nguyên liệu thứ ba.

Lúc hao phí gần phân nửa phần nguyên liệu luyện khí thì cũng đã qua một ngày trời.

Luyện khí thất bại với Khâu Hàn Lễ thì chỉ là chuyện thường ngày. Chẳng những không nhụt chí mà ánh mắt vị lão giả này càng lúc càng sáng ngời, thủ pháp luyện chế cũng càng thêm thuần thục. Mãi đến khi lấy phần tài liệu thứ mười luyện chế thì một hạt lôi châu tròn đã được tế luyện ra.

"Đã thành!"

Khâu Hàn Lễ đầy vui sướng, cẩn thận nâng hạt lôi châu lên như đang nhìn con của mình vậy. Sau đó lão đẩy cửa ra, Từ Ngôn nhanh chóng bước ra theo.

Khâu Hàn Lễ đã nghiên cứu Thần Võ đạn nhiều năm như vậy không thể có chuyện không có Thần Võ pháo. Ngoài sân đã có sẵn một họng Thần Võ pháo, Khâu Hàn Lễ bèn đặt Thần Võ đạn vào họng pháo, sau đó xoa xoa tay kích động, lại có chút xoắn xuýt do dự sợ gặp phải thất bại.

"Ngươi làm đi."

Cuối cùng Khâu Hàn Lễ kêu Từ Ngôn đến khai đao, thử nghiệm hạt Thần Võ đạn đầu tiên này.

Từ Ngôn nhận lệnh, đưa tay mồi lửa, xoay họng pháo lên, nhắm ngay vào một cồn cát phía xa. Hắn châm kíp nổ.

Ầm!!!

Một tiếng nổ vang, ánh chớp lập lòe, cồn cát phía xa lập tức san thành bình địa. Cát mịn có thể không vấn đề gì khi bị pháo bắn trúng, có điều Kim Sơn đang ẩn thân dưới lớp cát canh chừng Từ Ngôn thì lại bị chôn vùi trong đống cát.

Gã đầy chật vậy chui ra ngoài, lại phát hiện toàn bộ cồn cát trước người đã biến mất, lập tức hoảng hồn mất vía. Đến khi xác nhận trong viện tử của Khâu Hàn Lễ phát ra ánh sáng chớp lóe, gã bèn không quay đầu lại chạy mất.

Nhìn đối phương đã chạy xa khỏi, khóe miệng Từ Ngôn nhếch lên một tia cười lạnh.

"Cuối cùng cũng thành công, ha ha ha, rốt cuộc lão hủ đã luyện chế ra Thần Võ đạn rồi, ha ha ha!"

Khâu Hàn Lễ cười phá lên, bộ dạng vui vẻ hoa chân múa tay như một đứa trẻ. Rồi lão nhanh chóng vừa thu lại dáng tươi cười vừa rồi, chắp tay sau lưng đi vào nhà.

Trở vào phòng, Khâu Hàn Lễ đưa mắt nhìn Từ Ngôn nói: "Tuổi không lớn lắm, tâm tư đủ sâu, chuyện gì cũng muốn mượn cho mình dùng. Như vậy tốt thì tốt, nhưng cũng có điều xấu."

Khâu Hàn Lễ khẽ lắc đầu. Với tu vi và lịch duyệt của mình, lão tất nhiên nhìn ra được Từ Ngôn bắn pháo về hướng đó là có ý đồ cả. Khâu Hàn Lễ thập phần không thích loại người trẻ tuổi tâm cơ thâm trầm thế này, cho nên tâm tư muốn thu Từ Ngôn làm đệ tử chân truyền lúc trước đã phai nhạt đi nhiều.

Từ Ngôn không nói gì, lẳng lặng đứng một bên.

Có thể dọa Kim Sơn hoảng sợ bỏ chạy đi xem như đã đạt được mục đích của hắn rồi. Từ Ngôn căn bản không nghĩ tới chuyện bái Khâu Hàn Lễ làm thầy.

Khâu Hàn Lễ đưa tay vứt qua cho Từ Ngôn một tảng đá nhỏ thủng lỗ chỗ như tổ ong, nói: "Minh Kim thạch đưa cho ngươi, lão hủ đã nói sẽ không nuốt lời, ngươi đi đi."

Nhận lấy tảng đá, Từ Ngôn cung kính thi lễ thật sâu, rồi quay người định rời đi.

"Đợi một chút."

Khâu Hàn Lễ gọi đối phương lại, do dự một chút bèn lấy một miếng thẻ tre ra, nói: "Trên này ghi lại các loại nguyên liệu cần thiết để luyện chế Thần Võ đạn, còn có nhiều thủ pháp luyện chế mà lão hủ nghiên cứu nhiều năm. Nếu ngươi đã trợ lực lão hủ hoàn thành tâm nguyện này, thì ta cũng tặng nó cho ngươi vậy."

Tuy rằng không thích tác phong âm hiểm của Từ Ngôn, thế nhưng Khâu Hàn Lễ vẫn hết sức xem trọng tốc độ tinh luyện Nham Lôi tinh vừa rồi của hắn.

Lão đã hoàn toàn nắm giữ phương pháp luyện chế ra Thần Võ đạn, không cần thẻ tre này nữa. Hơn nữa vật này với Khâu Hàn Lễ lão mà nói là thứ vô cùng trân quý, nhưng đối với người khác lại chỉ như gân gà. Phải vất vả khổ cực để luyện chế Thần Võ đạn như vậy, không bằng tới Đại Phổ đoạt một ít thuận tiện hơn nhiều.

Có lẽ Khâu Hàn Lễ cấp ra phương pháp luyện chế Thần Võ đạn cũng chỉ ôm tâm tư lưu lại một phần truyền thừa mà thôi. Từ Ngôn nhận lấy thẻ tre rồi, mới khẽ ngẩn người.

"Đa tạ Khâu trưởng lão."

Lúc này đây, Từ Ngôn mới thật sự xác nhận lão giả trước mặt chính là một người tốt hiếm có. Ít nhất với khí độ và lòng dạ như vậy, đến Kim Tiền tông cũng hiếm có người so bì được.

Khâu Hàn Lễ không kiên nhẫn phất phất tay, bản thân lại bắt đầu luyện chế lần nữa.

Từ Ngôn rời khỏi nhà gỗ, đi ra khỏi viện tử.

Hắn cất kỹ thẻ tre đi, tay nắm chặt Minh Kim thạch lỗ chỗ như tổ ong, đáy mắt hiện lên một tia ngoan lệ.

Đã có phương pháp luyện chế Thần Võ đạn, coi như hắn đã có cơ hội biến Sơn Hà đồ thành Sơn Hà pháo rồi. Chẳng qua Thần Võ pháo không thể nhanh chóng được. Hơn nữa, việc cần thiết nhất với hắn bây giờ chính là giải trừ kịch độc trong Dung Cốt đan.

Kim Sơn đã bị dọa bỏ chạy, chắc hẳn tạm thời Trác Thiên Ưng không cách nào nắm giữ được tung tích mình. Thừa dịp này, Từ Ngôn vội vã chạy về khu Tây.

Vừa đến khu Tây, Từ Ngôn đã nhìn thấy ánh mắt đầy cổ quái của đám đệ tử khu Tây. Chắc hẳn tin tức bản thân bị đệ tử hạch tâm nhìn chằm chằm đã bị mọi người biết hết cả rồi.

Phỉ lão tam vừa thấy Từ Ngôn trở về vội chạy ra chào đón. Không đợi gã hỏi thăm, Từ Ngôn vội vàng sai bảo: "Gọi Lâm Vũ tới đây, nhanh!"

Hắn không còn nhiều thời gian, một khi Trác Thiên Ưng biết được hắn trở về khu Tây, tất sẽ đến tìm lần nữa.

Phỉ lão tam không dám hỏi nhiều, chạy tới phòng bếp. Không lâu sau, Lâm Vũ vội vàng chạy đến.

Đuổi Phỉ lão tam rời đi, Từ Ngôn đóng cửa phòng lại, đặt Minh Kim thạch và giải độc đan trên mặt bàn, đưa mắt nhìn nhìn Lâm Vũ. Hắn vừa định dùng linh khí thúc giục tảng đá thì đã bị Lâm Vũ cản lại.

Lâm Vũ lắc đầu ra hiệu với Từ Ngôn, đồng thời thấp giọng nói: "Hạt đan dược này nhất định thập phần trọng yếu với ngươi. Để đảm bảo an toàn, để ta làm thử."

Dứt lời, Lâm Vũ nâng giải độc đan lên. Nàng ta hít sâu một hơi, rồi không quan tâm tới đám tiểu trùng đen mà dán sát môi mình lên cạnh đó.

Nàng đang định dùng thiên phú của mình cảm giác số lượng chuẩn xác của ấu thú Lân Oa.

Qua nửa ngày, Lâm Vũ mới nhẹ ngàng buông đan dược ra, nói: "Trong hạt đan dược này có tổng cộng bảy mươi tám con ấu thú Lân Oa, tuyệt đối sẽ không sai. Ta sẽ thúc giục Minh Kim thạch, ngươi chỉ cần xác nhận số lượng chính xác ấu thú Lân Oa bị dẫn ra là được rồi."

"Được, vậy bắt đầu đi."

Từ Ngôn ngưng trọng gật đầu một cái, trầm giọng nói. Mắt trái bị hắn trừng lên, nhìn chằm chằm vào giải độc đan.

Lâm Vũ đặt đan dược lên phía trên Minh Kim thạch, đưa ngón tay sờ nhẹ. Linh khí khẽ động, rồi một tràng âm thanh trầm thầm từ bên trong tảng đá như tổ ong dần dần vang lên.

Ô..ô..ô....

Âm thanh như thể tiếng gió lùa qua hai kẽ đá hẹp đi vào bên trong. Tuy rất nhỏ, thế nhưng lại khiến người nghe cảm thấy vô cùng chói tai.

Hàng mày của Từ Ngôn giật giật, bất chấp hai tai đau nhức nhìn chằm chằm vào mấy điểm đen trên đan dược.

Rất nhanh, điểm đen mặt ngoài đan dược như bị kinh hoảng, tất cả đều biến mất không còn gì nữa. Chúng nó là chui sâu vào trong đan dược. Có điều không lâu sau, lần lượt từng con trùng đen không chịu được tiếng gió rít kia mà bắt đầu bò ra khỏi đan dược, từng con từng con được nhìn rõ ràng trong mắt trái của Từ Ngôn.

Hắn cẩn thận đếm số lượng từng con trùng đen chui ra khỏi đan dược. Mãi đến khi đủ bảy mươi tám con, Từ Ngôn mới thở phào một hơi.

Giải độc đan bị người ta động tay chân, xem như đã hoàn toàn được giải trừ.

"Không sót con nào rồi, tổng cộng bảy mươi tám con!"

Từ Ngôn yên tâm trở lại, lên tiếng nhắc nhở. Chẳng qua là Minh Kim thạch vẫn vang lên như trước, dường như Lâm Vũ không nghe thấy lời hắn nói. Từ Ngôn bèn kinh ngạc, đột nhiên ngẩng đầu nhìn qua. Chỉ thấy mặt mày nữ tử lúc này đã trắng bệch, hàng mi thanh tú nhíu chặt đầy vẻ thống khổ.

Phát hiện Lâm Vũ khác thường, Từ Ngôn chợt kinh hãi, vội cầm lấy giải độc đan. Hắn khẽ vươn tay ra, đối phương mới ngừng thúc giục Minh Kim thạch lại.

Lâm Vũ ở gần Minh Kim thạch hơn Từ Ngôn nhiều, trong quá trình thúc giục Minh Kim thạch đã bị trọng thương lỗ tai, cho nên vừa rồi mới không nghe thấy Từ Ngôn nói gì.

"Trục hết toàn bộ chúng đi rồi sao? Không sót con nào chứ?" Lâm Vũ nhìn qua Từ Ngôn hỏi, vẻ thống khổ trên mặt đã bị nàng giấu đi.

Từ Ngôn cũng cảm thấy tai mình vang lên ông ông... Miễn cưỡng mới tính là nghe được lời nói của đối phương. Cho nên có lẽ thính giác của Lâm Vũ bị thương nặng hơn hắn nhiều.

Từ Ngôn gật gật đầu, không mở miệng nói, ý bảo đối phương nghỉ ngơi và hồi phục một phen. Còn hắn thì há miệng, lập tức nuốt giải độc đan này vào.

Hành động vừa rồi của Lâm Vũ khiến Từ Ngôn rất cảm kích.

Nếu biết rõ Minh Kim thạch có thể dọa sợ ấu thú Lân Oa, chắc chắn Lâm Vũ cũng biết thúc giục Minh Kim thạch sẽ làm tổn thương đến thính giác. Dù vậy nàng vẫn cứ ra tay thúc giục tảng đá. Từ Ngôn sẽ mãi khắc ghi phần nhân tình này của nàng.

Đan dược vào miệng, Từ Ngôn không nghĩ nhiều nữa mà khoanh chân ngồi xuống, cẩn thận cảm giác độc dược Dung Cốt đan ẩn sâu trong cơ thể mình.

Theo cảm giác của Từ Ngôn, từng đợt khí lạnh bắt đầu chạy dọc theo ngũ tạng hắn. Bên ngoài thân hắn lại bắt đầu nổi lên từng đợt nóng rực người.

Ngoài nóng trong lạnh, nói rõ độc lực đang bị giải dược bức ra!

Không lâu sau, toàn bộ lỗ chân lông trên người Từ Ngôn rịn ra một thứ tạp chất màu đen hệt như là tẩy tinh phạt tủy. Chẳng qua lần này không phải tạp chất trong kinh mạch bị thải ra ngoài, mà là kịch độc của Dung Cốt đan.

Quả nhiên giải dược có hiệu quả!

Đám người bên Tự Linh đường có thể động tay chân trên giải độc đan, thế nhưng bọn hắn không dám dùng giải độc đan giả đánh lừa đồng môn. Nếu như chẳng may bị người khác phát hiện, chẳng những sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ kế hoạch, mà tất cả thể diện của Tự Linh đường nhất mạch cũng sẽ mất sạch.

Ép buộc môn nhân đệ tử chấp hành nhiệm vụ đã đủ khiến người người bất mãn, nếu còn dùng giải dược giả mà nói, tự xưng là chính phải cũng chỉ là trò đùa mà thôi. Vì thể diện của mình, Tự Linh đường không thể dùng thêm giải độc đan giả nữa. Về phần đệ tử kia giải độc xong, chết trong tay ấu thú Lân Oa hay chết trong tay cao nhân tà phái thì lại không liên quan tới Tự Linh đường nữa.

Tiểu nhân thật sự, là loại không chỉ âm hiểm mà còn có thể bày ra bộ mặt chính nghĩa trước mặt người khác. Loại người này đáng sợ còn hơn Man tộc ưa thích giết chóc nhiều.

Toàn bộ độc lực được giải trừ, gánh nặng trên người Từ Ngôn cuối cùng cũng biến mất. Nhưng để giải độc này, Từ Ngôn lại bị lâm vào tình trạng trói buộc lần nữa.

Trói buộc lần này, chính là đường lui của Lâm Vũ.

Từ Ngôn có thể bỏ đi, thế nhưng hắn không cách nào mang theo đệ tử nô lệ như Lâm Vũ đi cùng được.

Từ Ngôn lo lắng nhìn qua cô gái tóc ngắn bên cạnh, tâm trạng lại bắt đầu sầu muộn.

Lâm Vũ như cảm giác có ánh mắt nhìn mình, bèn mở to mắt nhìn lại. Hai người trợn mắt nhìn nhau, bỗng nhiên cười cười nói: "Không cần phải lo lắng cho ta, ngươi đưa cho trưởng lão Sa lao bằng đó chỗ tốt dư sức để ta bình an vài năm."

Nhìn ra Từ Ngôn lo lắng, nữ nhân vừa khôi phục lại đứng dậy, nói tiếp: "Đi thôi, Thiên Quỷ tông rất hung hiểm. Thừa lúc còn thoát thân được, đi mau."

Từ Ngôn trầm ngâm một chút, rồi bất đắc dĩ gật gật đầu.

Nếu như không có phiền toái từ Trác Thiên Ưng, có lẽ hắn còn ở lại đây một đoạn thời gian, nghĩ cách đưa Lâm Vũ ra ngoài. Xem ra hôm nay hắn không cách nào làm được rồi.

Từ Ngôn không phải người ưa dùng dằng. Hắn lấy ra một cái túi trữ vật đưa cho Lâm Vũ, trong đó có hai họng Thần Võ pháo nhỏ nhắn cùng với năm mươi hạt Thần Võ đạn thu nhỏ. Đây chính là phần hắn từng đưa cho Độc Nhãn Long.

Độc Nhãn Long đã bị chết, mấy thứ này có lẽ sẽ bảo vệ được tính mạng Lâm Vũ.

"Dù Thần Võ pháo này nhỏ, nhưng uy lực vẫn còn nguyên. Ít nhất có thể đổi lấy không ít linh thạch."

Chỉ cần có linh thạch, nếu như Lâm Vũ bị giam vào Sa lao lần nữa cũng có tiền vốn thoát thân. Từ Ngôn trầm mặc một lát rồi khẳng định: "Nếu có cơ hội, ta sẽ trở về cứu cô đi."

Nữ tử tóc ngắn khẽ nở nụ cười, trong tươi cười còn đầy thoải mái.

Những lời này đã đủ rồi. Nàng không cần để ý xem mình có còn sống rời khỏi tông môn hay không, chỉ cần có thể gặp được một người bằng hữu trọng tình trọng nghĩa như thế thì nàng đã cảm thấy mình quá may mắn rồi.

Từ Ngôn không trì hoãn nữa, lập tức hỏi chi tiết làm sao rời khỏi tông môn, rồi chuẩn bị xuất phát.

Ở Thiên Quỷ tông này, đệ tử nô lệ không cách nào rời khỏi tông môn, thế nhưng đệ tử bình thường lại có thể. Có điều cũng có vài phiền toái. Cũng may Lâm Vũ đã nói cho Từ Ngôn một con đường đơn giản nhất.

Chỉ cần ra một số chỗ tốt nhất định, đệ tử trông coi đại môn tất nhiên sẽ cho đi.

Hôm nay linh thạch Từ Ngôn không còn nhiều, chỉ chừng trăm khối. Thế nhưng vẫn dư sức mua đứt một tên thủ vệ đấy. Dù sao hắn là đệ tử bình thường, tùy tiện nói dối là đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ là được. Cùng lắm thì có thể đi nhận một nhiệm vụ tông môn. Lúc đó rời khỏi tông môn càng thêm thuận lý thành chương.

Tương tự như Kim Tiền tông, Tà phái Thiên Quỷ tông cũng có nhiều loại nhiệm vụ tông môn. Để chắc chắn đạt được mục đích, Từ Ngôn quyết định trước tiên đi nhận một nhiệm vụ đơn giản nào đó đã. Nếu thủ vệ làm khó thì đưa ra thêm mấy khối linh thạch nữa, như vậy mới là an toàn nhất.

Quyết định xong xuôi, Từ Ngôn bèn đi tới đại điện tuyên bố nhiệm vụ một phen. Hắn nhẩm tính thời gian, đoán rằng Trác Thiên Ưng biết Kim Sơn hoảng sợ bỏ chạy, nhất định sẽ mất một thời gian đi qua xem xét viện tử của Khâu Hàn Lễ, có lẽ sẽ không phải chạm mặt gã.

Vừa đẩy cửa phòng ra, ngay lúc Từ Ngôn còn đang chân trong chân ngoài cửa đã nhìn thấy Phỉ lão tam phụng bồi một gia hỏa lấm la lấm lét khác đi tới. Vẻ mặt Phỉ lão tam đầy điệu bộ không biết phải làm sao, như đang thấp giọng mắng cái gì đó.

"Từ gia, khu Tây chúng ta vừa phải tiếp nhận một nhiệm vụ tông môn, gia hỏa này chỉ mặt gọi tên tìm ngài a."

Vừa nói, Phỉ lão tam tức giận nói với gia hỏa bên cạnh: "Ta nói tên nhát gan ngươi, khu Tây nhiều người như vậy, ai đi không được hả? Lão đại của chúng ta rất bận rộn, ngươi phụng mệnh trưởng lão nào hả? Làm sao trưởng lão kia biết tới Từ gia chúng ta chứ?"

Phỉ lão tam vừa nhắc tới biệt danh tên nhát gan kia, hàng mày của Từ Ngôn khẽ động, đáy mắt xẹt qua vẻ lạnh lẽo.

Lúc qua chỗ Triệu Lĩnh khu Đông lấy giải dược, Từ Ngôn có hỏi thăm qua tên đệ tử cao gầy dẫn đường xem coi gần phòng Triệu Lĩnh có những ai, thì được trả lời rằng có một kẻ tên là Trương Mậu, chẳng qua tên này vô cùng nhát gan, chưa bao giờ dám động thủ với người khác.

Vốn Từ Ngôn không nhận ra đối phương, nhưng hắn có thể nhìn được kẻ giật dây khống chế khôi lỗi Triệu Lĩnh kia chính là tên Trương Mậu mặt mày lấm la lấm lét không chút thu hút trước mặt này.

Hoặc là nói, Trương Mậu này mới thật sự là Triệu Lĩnh!

"Có chuyện gì từ từ hãy nói, ta muốn đi xác nhận một nhiệm vụ đã."

Từ Ngôn không chút biểu cảm nói một câu, bước chân khẽ động. Hắn không để ý, cũng không hỏi gì đối phương. Dù gì hắn căn bản không có ý định tham dự vào kế hoạch của Tự Linh đường.

"Hắc hắc Từ sư đệ, không phải ta tìm ngươi có việc, mà là quỷ sứ đại nhân có phân phó. Yêu cầu chọn ra mỗi khu vài tên đệ tử đi dọn dẹp hang rắn một phen. Quỷ sứ đại nhân nghe nói tên tuổi Từ sư đệ lớn nhất khu Tây này, cho nên mới kêu ta đi tìm ngươi. Ngươi xem, hiện tại chúng ta cũng nhanh đi thôi, không nên để quỷ sứ đại nhân chờ lâu. Nếu không, một khi đại nhân tức giận, đám đệ tử chúng ta cũng đừng mong sống yên ổn được a."

Trương Mậu nhắc tới quỷ sứ khiến Từ Ngôn phải giật mình, mà Phỉ lão tam bên cạnh bắt đầu sợ hãi rụt rè. Lâm Vũ còn chưa kịp rời đi, nghe được hai từ hang rắn xong, bước chân lập tức ngừng lại, đứng yên trong phòng.
Bình Luận (0)
Comment