Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 471

Dịch: Hoangtruc

Tin tức về một trưởng lão điên khùng khiến Từ Ngôn có chút giật mình.

Phải trải qua đáng sợ cỡ nào thì một cường nhân Hư Đan cảnh mới hóa điên được?

Hắn không suy nghĩ nhiều nữa mà cùng Phỉ lão tam trở về khu Tây.

Vừa mới đến trước cửa đã có vài đệ tử vội vàng hấp tấp vây quanh, tất cả đều là thủ hạ của Phỉ lão tam.

“Lão đại, vừa rồi Chấn Thiên Hổ đã tới bắt người đi mất rồi."

"Còn đánh bị thương vài người bên chúng ta nữa, cục nghẹn này nuốt không trôi a."

"Nếu không chúng ta kéo chúng lên đài đấu, lão đại còn giết được cả Bàn Hổ, Chấn Thiên Hổ cũng là Hổ, làm thịt dễ như không a."

Mấy tên người đệ tử tức giận nói. Phỉ lão tam không kiên nhẫn đáp: "Chấn Thiên Hổ khó dây dưa hơn cả Độc Nhãn Long, bắt đi một tên người mới cũng không vấn đề gì, dù sao chúng ta cũng không có bao nhiêu người mới a. Lão đại là người mới thế nhưng bọn chúng dám tới bắt sao?"

Nhất thời Phỉ lão tam không nhớ ra, mà sắc mặt Từ Ngôn đã biến đổi.

“Lưu Khuê bị bắt đi?"

Hắn đã cứu Lưu Khuê trong tay Bàn Hổ lúc định rời khỏi khu Tây, còn an bài y trong phạm vi thế lực Phỉ lão tam. Không nghĩ tới mới đi một chuyến qua khu Đông trở về thì người rõ ràng bị bắt đi.

Hơn nữa, bắt Lưu Khuê đi còn là một kẻ nổi danh tàn bạo nhất khu Tây, Chấn Thiên Hổ.

Lúc này Phỉ lão tam đã nhớ ra, vội chụp lấy một tên thủ hạ, chất vấn: "Vừa mới trả lại, sao đã bị bắt đi nữa rồi? Các ngươi không ngăn cản lại hả?"

“Chúng ta cũng muốn ngăn cản, nhưng ngăn không được a. Chấn Thiên Hổ mang theo gần trăm mười người theo."

"Đúng vậy a, nhìn xem chúng ta bị đánh đến mặt mũi bầm dập hết cả rồi đây."

Phỉ lão tam lúng túng nhìn Từ Ngôn, phát hiện sắc mặt đối phương đã rất khó coi bèn vội ra lệnh: "Kêu mọi người lại, chúng ta đi đòi người."

Đội ngũ Phỉ lão tam không tính là thế lực lớn ở khu Tây, chính xác thì chỉ là một tiểu thế lực mà thôi. Còn bá chủ chân chính của khu Tây chính là hai kẻ Độc Nhãn Long và Chấn Thiên Hổ.

Rất nhanh, dưới sự quát gọi của Phỉ lão tam, đã có bốn năm mươi người tụ tập chung quanh.

“Dẫn đường."

Từ Ngôn đầy âm trầm phân phó một câu, thậm chí hắn còn không kịp xem xét đan dược mà dẫn theo đám đệ tử chạy qua một khu vực khác trong khu Tây.

Hắn vừa mới cứu Lưu Khuê trong tay Độc Nhãn Long, chưa qua bao lâu thì đã bị Chấn Thiên Hổ bắt đi lại không khiến hắn thấy kỳ quái. Chuyện này tất nhiên là do Độc Nhãn Long giở trò quỷ.

Gã nhìn ra Từ Ngôn không dễ chọc, lại không muốn vô duyên vô cớ mất đi tay chân đắc lực Bàn Hổ. Nhất định Độc Nhãn Long âm thầm báo cho Chấn Thiên Hổ, xui khiến y đi bắt Lưu Khuê nhằm moi được tin tức bí mật trong miệng Lưu Khuê về Từ Ngôn.

Trong mười tân đệ tử Linh Yên các, có lẽ Từ Ngôn là kẻ cuối cùng bái nhập vào Thiên Quỷ tông. Có lẽ những người khác đã đến từ sớm, thế nhưng mười người này căn bản là châu chấu cột trên cùng một sợi thừng. Chỉ cần một kẻ trong đám để lộ tin tức, chín kẻ còn lại cũng đừng mong toàn mạng.

Không cần bàn về mục đích gì, chỉ cần bị Thiên Quỷ tông biết được là gian tế chính phái, chắc chắn Từ Ngôn sẽ bị chặt thành tám mảnh!

Vì đảm bảo che giấu được thân phận mình, cho nên hắn chỉ có thể cướp Lưu Khuê từ trong tay Chấn Thiên Hổ trở về mà thôi.

Đám người đi ngang qua quảng trường, nhắm thẳng tới một bên khác ở khu Tây. Đi qua một loạt phòng lớn, Phỉ lão tam hô mắng hai câu. Lập tức có một đám đệ tử đầy hung hãn ở chung quanh bu lại.

Trong ánh mắt kinh ngạc của Từ Ngôn, một bóng người to béo trong một gian phòng lớn đẩy cửa bước ra.

Mặt kẻ này dữ tợn, thân thể cao lớn, mặc một bộ đồ ngắn rộng thùng thình, bắp chân to hơn cả eo Từ Ngôn phủ đầy lông đen. Có điều phía sau đầu của chủ nhân gương mặt to bè sần sùi kia lại có một đuôi tóc dài thật dài.

“Phỉ lão tam, dám đến địa bàn của ta, là ngươi muốn chết rồi hả?"

Người tới mở miệng nói, Từ Ngôn lại càng thêm kinh ngạc. Bởi vì cự nhân như cục thịt đối diện này lại là một nữ nhân!

Chấn Thiên Hổ là nữ, hơn nữa còn to lớn mập mạp hơn cả nam nhân nữa!

“Hổ tỷ, vô sự không lên điện tam bảo. Các ngươi bắt mất bằng hữu lão đại ta thì cũng phải nói năng như thế nào chứ?" Phỉ lão tam lui về sau hai bước, lùi ra sau lưng Từ Ngôn mới lớn tiếng quát to.

“Gia hỏa nhỏ gầy vừa rồi là bằng hữu của ngươi?" Chấn Thiên Hổ nhìn chằm chằm vào Từ Ngôn, gương mặt béo múp cười lạnh đầy cổ quái. Ả nói tiếp: "Nhìn thân thể tiểu tử ngươi không tệ, đến làm thủ hạ Hổ tỷ đi. Đảm bảo ngươi được ăn ngon uống say, mỗi tháng còn có linh thạch tiêu xài, thế nào?"

Nghe Chấn Thiên Hổ nói như vậy, Phỉ lão tam cảm thấy buồn nôn, mà thủ hạ của Chấn Thiên Hổ đứng quanh lại đang hả hê nhìn Từ Ngôn, nhao nhao khuyên bảo.

“Tiểu tử, coi như số ngươi gặp may, Hổ tỷ chúng ta vừa ý ngươi rồi. Chỉ cần hầu hạ Hổ tỷ cho tốt, tiểu bạch kiểm ngươi sau này không cần phải lo nghĩ về linh thạch nữa."

"Cơ hội một bước lên trời thế này bỏ lỡ sẽ không có lần thứ hai, coi như vận khí tiểu tử ngươi tốt vậy."

Từ Ngôn bị chọc tức đến bật cười, lắc đầu nói: "Lưu Khuê đâu rồi? Giao ra đây, chúng ta nước sông không phạm nước giếng."

“Trong phòng lão nương đấy, có muốn người thì đi vào nói chuyện." Chấn Thiên Hổ vừa cười quái dị vừa nói, rõ ràng quay người đi vào phòng lớn. Thủ hạ của ả lập tức nhao nhao kêu lên, ánh mắt nhìn về phía Từ Ngôn tràn đầy thương cảm.

“Từ gia, kẻ kia không dễ chọc, chớ trúng quỷ kế của ả." Phỉ lão tam ở một bên nhắc nhở, Từ Ngôn tức thì khẽ trầm ngâm, sau đó bước vào phòng Chấn Thiên Hổ.

Loảng xoảng một tiếng, cửa bị đóng lại. Bên ngoài chỉ còn hai đội ngũ đối đầu nhau.

Vừa vào phòng, Từ Ngôn lập tức ngửi thấy được mùi tanh hôi xộc đến. Trước mặt hắn là một loạt kệ gỗ, bày từng cái đầu lâu một, có đầu bò đầu gấu, đầu hổ đầu báo... Có không thiếu đầu người chỉ còn trơ lại xương trắng, thoạt nhìn vô cùng âm trầm.

Trong góc phòng còn có một kẻ tái nhợt đang bị trói lại, cả người như thể một bãi bùn nhão. Đúng là Lưu Khuê.

Nhìn thấy Lưu Khuê, ánh mắt Từ Ngôn lập tức lạnh lẽo.

Sắc mặt Lưu Khuê tái nhợt, ánh mắt ngốc chát như vừa trải qua cực hình tra tấn, thế nhưng lại không nhìn ra dấu vết thương tổn. Lúc này y cũng nhìn thấy Từ Ngôn, miệng khô nứt giật giật không nên tiếng, từ khẩu hình miệng có thể nhìn ra được là đang nói ra hai từ "cứu ta".

Loảng xoảng... Rầm!

Từ Ngôn vừa mới vào phòng thì bỗng nhiên một cái lồng sắt ngay bốn phía vách tường đóng sập xuống, biến cả gian phòng này thành một cái lồng giam.

Không chỉ có Từ Ngôn bị nhốt trong lồng sắt, mà Chấn Thiên Hổ kia cũng ở bên trong lồng.

Sau một tràng tiếng ồn giòn vang, Chấn Thiên Hổ giật rách quần áo bên ngoài của mình xuống, hiện ra một thân thịt mỡ kinh người. Ả nhe răng cười nhìn thẳng vào Từ Ngôn, giọng nói lại giả đò ẻo lả yếu nhược.

"Tới đây, đến đến đến, để cho Hổ tỷ thống khoái một trận nào, ha ha ha ha!"

Dù cố sức thế nào thì giọng ả cũng không thua gì một tráng hán, nghe qua khiến người ta nổi cả da gà. Mà một thân thịt mỡ căn bản nhìn không ra nam nữ, có thể tính là mập gấp ba nữ nhân thông thường nhanh chóng nện bước đi lên, ả vươn hai tay ra chụp lấy Từ Ngôn.

Một tiếng vang nhẹ xoay tròn trong bàn tay bóng người đối diện.

Từ Ngôn dùng cả hai tay, lôi ra sáu hạt lôi châu xoay chuyển không ngừng, mỗi bàn tay tung tẩy ba hạt như thể đang làm ảo thuật.

Từ Ngôn vốn là tay chơi phi thạch, chuyển qua lôi châu đầy thuận buồm xuôi gió.

"Muốn thống khoái sao? Đơn giản, một viên Thần Võ đạn, cam đoan ngươi phiêu phiêu dục tiên!"

Khóe miệng Từ Ngôn nhếch lên, lạnh lùng nói: "Độc Nhãn Long nhất định không nói cho ngươi biết Bàn Hổ đã chết như thế nào. Vậy để ta nói cho ngươi biết vậy, Bàn Hổ chính là chết dưới Thần Võ đạn này đấy!"
Bình Luận (0)
Comment