Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 441

Dịch: Hoangtruc

Trong nhà gỗ âm u, Ngô Phóng cùng với mấy trưởng lão khác của Tự Linh đường đều lưu lại ngoài cửa, chỉ có Hứa Xương và Ngụy Minh ở lại trong phòng nói rõ công việc. Hứa Mãn Lâu vẫn luôn theo sau lưng Hứa Xương.

"Được chọn ra cũng tính là một cuộc tạo hóa của các ngươi. Nếu hoàn thành nhiệm vụ tông môn lần này, mỗi các ngươi sẽ được nhận một kiện pháp khí thượng phẩm với tư cách ban thưởng."

Hứa Xương mở miệng nói. Nghe được, đám tân đệ tử lập tức lên tiếng kinh hô, mắt kẻ nào kẻ nấy sáng rực.

Đối với bọn họ mà nói, pháp khí hạ phẩm đã vô cùng trân quý, huống chi là pháp khí thượng phẩm. Nếu không có tích lũy và tu luyện trên mười năm, một đệ tử bình thường đừng hòng mơ tưởng tới một kiện pháp khí thượng phẩm chân chính.

"Trưởng lão, rốt cuộc muốn chúng ta phải hoàn thành nhiệm vụ gì mới đạt được pháp khí thượng phẩm?"

Có người sốt ruột không đợi được vội hỏi. Mấy đệ tử khác cũng đầy mong ngóng.

"Nói khó không khó, nói đơn giản thì cũng không đơn giản."

Hứa Xương cười nhạt một tiếng, nói: "Nhiệm vụ của các ngươi là hiệp trợ đệ tử Tự Linh đường ta, lẻn vào Thiên Quỷ tông Tề quốc, trộm lấy một quả trứng rắn đem về Tự Linh đường."

Đám tân đệ tử từng nhìn thấy trên phù mạc tuyên bố nhiệm vụ lẻn vào tà phái, chẳng qua không nghĩ tới mình lại bị cắt cử thi hành loại nhiệm vụ cổ quái này. Có vài người nghi hoặc khó hiểu, có người lại kích động, chỉ có hai tân đệ tử vừa nghe nói tới Thiên Quỷ tông thì mặt mày đã tái nhợt như tờ giấy.

Bịch một tiếng, có người quỳ rạp xuống đất vừa dập đầu vừa cầu khẩn: "Trưởng lão tha mạng! Từ khi đệ tử bái nhập tông môn đến nay vẫn luôn dốc lòng tu luyện, chưa từng có điểm nào bất kính với trưởng lão. Cầu mong trưởng lão bỏ qua cho ta. Ta không muốn đi Thiên Quỷ tông!"

Tên tân đệ tử kia kêu rên thê thảm đến mức người khác cũng phải sợ hãi tái nhợt mặt mày lại. Lúc này đám đệ tử bị chọn ra mới nhận thức được, chỉ sợ nhiệm vụ lần này nguy hiểm đến tính mạng!

"Bái nhập tông môn. Chính là đệ tử của tông môn."

Trưởng lão Linh Yên các Ngụy Minh sa sầm sắc mặt lại nói: "Nhiệm vụ tông môn được ban bố từ đại chi mạch xuống, các ngươi không được quyền chọn, chỉ được tuân lệnh. Nếu định nửa đường bỏ trốn hay có tâm tư khác thì cẩn thận cái mạng nhỏ của các ngươi."

Ngụy Minh nói không sai, các đệ tử có thể tự lựa chọn xác nhận làm nhiệm vụ tông môn treo trên phù mạc, nhưng đã chuyển sang nhiệm vụ của sáu đại chi mạch ban ra thì các đệ tử không được phép cự tuyệt.

Ánh mắt Từ Ngôn vẫn đầy âm trầm. Dĩ nhiên hắn có thể nhìn ra Hứa Xương âm độc. Có lẽ nhiệm vụ lần này quả thật là vì tông môn, thế nhưng mục đích của Hứa gia lại là thừa cơ giết chết Từ Ngôn hắn.

Tự Linh đường cần trứng rắn, thế nhưng Linh Yên các lại không cần. Mỗi chi mạch có vô số đệ tử đấy, sao Tự Linh đường phải nhờ đến Linh Yên các điều người qua? Rõ ràng là có ý định mượn đao giết người!

Mượn đao của tông môn tà phái, diệt trừ cái đinh trong mắt Hứa gia là Từ Ngôn hắn!

"Nhiệm vụ đến từ Tự Linh đường, sao đệ tử Linh Yên các phải tuân mệnh?"

Từ Ngôn tiến lên một bước, lên tiếng chất vấn. Hắn không muốn để mặc cho trưởng lão Tự Linh đường bài bố như vậy.

"Chính Các chủ đã đồng ý phái mười tên đệ tử hiệp trợ Tự Linh đường." Ngụy Minh trả lời Từ Ngôn. Rồi sau đó lạnh lẽo nói tiếp: "Tận tâm hoàn thành nhiệm vụ cho tốt, cỡ các ngươi có tích lũy mười năm cũng không thể có được một kiện pháp khí thượng phẩm cả. Bỏ qua cơ hội lần này sẽ không còn lần sau đâu."

"Vậy cơ hội này đưa cho người khác đi, ta từ bỏ." Từ Ngôn bắt được thóp trong lời vừa rồi của Ngụy Minh, vội tìm đường rút lui.

Hứa Xương nở nụ cười nhìn về phía Từ Ngôn mang theo một loại thưởng thức, nói: "Lão phu đã chọn người, không phải các ngươi muốn bỏ là bỏ được."

Nói xong, Hứa Xương nhấc tay lên, mười hạt đan dược nho nhỏ lơ lửng trong lòng bàn tay lão.

Lão đưa tay ném đan dược kia đi. Mười hạt đan dược vững vàng rơi vào trong tay mỗi người đệ tử. Sau đó mười tên chỉ cảm thấy không khí chung quanh chấn động mạnh một cái, như thể có một áp lực nào đó giam cầm mình lại.

"Để chặt đứt tâm tư khác của các ngươi, mỗi người một hạt Dung Cốt đan, nuốt vào đi."

Vận dụng linh khí uy hiếp xong, sắc mặt Hứa Xương lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào tên đệ tử đầu tiên. Đợi đến lúc đối phương do dự nuốt đan dược vào, lão lại nhìn sang người thứ hai.

Phía dưới uy hiếp của trưởng lão, mười tên tân đệ tử thì đã có chín người nuốt đan dược rồi, chỉ còn lại một mình Từ Ngôn.

"Tới phiên ngươi."

Hứa Mãn Lâu nãy giờ vẫn không lên tiếng lại ngẩng đầu nhìn Từ Ngôn, chậm rãi nói ba từ. Từ Ngôn còn nhìn thấy rõ ràng nét trào phúng tàn ngược trên khóe miệng gã.

Nắm chặtđan dược, Từ Ngôn phẫn nộ không thôi.

Dung Cốt đan, nghe tên đã không phải là đồ tốt lành. Nuốt loại đan dược này vào, ngày sau tất bị Tự Linh đường bài bố.

Vốn định biến đan dược thành phi thạch đánh bay đi, thế nhưng Từ Ngôn lại không cách nào nhấc cánh tay lên nổi. Hứa Xương thân là người phát ngôn của Tự Linh đường, tu vi sớm đã sớm đạt đến Hư Đan cảnh. Chuyện dùng linh khí nhốt loại tân đệ tử như Từ Ngôn thế này cực dễ dàng.

"Không muốn nuốt?" Hứa Mãn Lâu bước ra hai bước, cười âm hiểm: "Ta giúp ngươi."

Một tay gã đưa lấy đan dược nhét vào trong miệng Từ Ngôn, lưng gã quay về phía những người khác cho nên vẻ vui vẻ trên mặt gã càng đậm. Gã như đang cười nhạo lấy vận mệnh con sâu cái kiến của Từ Ngôn.

Đan dược vào miệng liền tan ra, Từ Ngôn không thể phun ra được nữa. Hắn nhìn chằm chằm vào Hứa Mãn Lâu, sắc mặt lại dần bình tĩnh lại. Cuối cùng khóe miệng hắn nhếch ra một nụ cười lạnh tương tự, có điều nhìn qua có chút khờ ngốc mà thôi.

Năm đó lúc bị môn chủ Quỷ Vương môn ép bứa phải nuốt độc đan, hắn cũng mang theo nét cười ngây ngô này.

Có thể nói số mệnh vô thường. Từ Ngôn vừa mới đối mặt với Đại yêu trong lòng núi, chưa trở về tông môn bao lâu lại bị đẩy vào tình cảnh nguy hiểm như hắn đã từng trải qua hồi ở Quỷ Vương Môn năm đó. Cũng là độc đan không khác gì mấy nhưng đã khiến Từ Ngôn nổi giận điên cuồng. Hắn không bao giờ muốn trải qua cái tư vị bị người nắm trong lòng bàn tay nữa, thế nhưng hắn lại một lần hãm sâu vào bên trong.

Nhìn thấy tất cả các đệ tử đều nuốt đan dược vào rồi, Hứa Xương mới thoả mãn gật gật đầu. Lão phất tay ra hiệu, một trưởng lão Tự Linh đường dắt theo một con mãnh hổ đi vào.

Trên cổ mãnh hổ không phải là khóa sắt cực lớn mà chỉ là một sợi dây nhỏ. Đến một loài vương giả của bách thú nay lại có bộ dáng của một con chó nhỏ, trở nên hèn mọn khuất phục trước các trưởng lão Hư Đan thế này.

Hứa Xương bóp lấy miệng hổ, đút hạt Dung Cốt đan tương tự vào miệng nó.

Sau một khắc, dưới ánh mắt vô cùng sợ hãi của đám đệ tử, con hổ cường tráng này gầm rú lên một tiếng rồi ngã sấp xuống đất, lăn lộn thống khổ, sau đó không còn nhúc nhích nữa.

Tiếng xèo xèo nổi lên, một vũng đỏ như máu tràn lan ra. Nguyên bản là mãnh hổ chỉ còn lại một bộ da nguyên vẹn, còn xương thịt của nó đã bị dược lực của độc đan hòa tan không còn chút cặn bã.

"Dám can đảm sinh ra dị tâm, thì như vậy sẽ là kết cục của các ngươi."

Hứa Xương cười lạnh nói: "Dược hiệu Dung Cốt đan mạnh bạo vô cùng, có hơn trăm phương pháp phối trí, chớ vọng tưởng mua sắm giải dược được. Dung Cốt đan của Tự Linh đường ta chỉ có một loại giải dược mà thôi, còn không thì dù có cường giả Hư Đan tương trợ, các ngươi cũng không cách nào tự cởi bỏ độc lực này được."

"Chẳng phải chúng ta đây chết chắc hay sao!"

Có tên tân đệ tử run rẩy nói.

"Chỉ cần bái nhập Thiên Quỷ tông trong vòng ba tháng, tự nhiên các ngươi sẽ có được giải dược. Đây là Quỷ Môn lệnh cần có để bái nhập vào Thiên Quỷ tông. Có nó các ngươi có thể thuận lợi trở thành đệ tử Thiên Quỷ tông."

Hứa Xương lấy tấm lệnh bài bằng đồng tinh xảo ra, điểm chỉ khắc một dấu vết mờ trên mặt sau của lệnh bài, sau đó ném cho mọi người: "Sau khi trở thành đệ tử Thiên Quỷ tông, các người cầm tín vật này đến tìm một tên đệ tử tà phái tên là Triệu Lĩnh đưa cho hắn xem lệnh bài. Hắn sẽ giao giải dược cho các ngươi. Nếu quá kỳ hạn ba tháng mà các ngươi còn chưa bái nhập vào Thiên Quỷ tông, thì chỉ có một con đường chết."

Hứa Xương uy hiếp khiến đám tân đệ tử run sợ không thôi. Chẳng qua là không ai phát hiện dấu vết mặt sau lệnh bài mà vị trưởng lão Tự Linh đường đưa cho Từ Ngôn lại có điểm khác biệt cực kỳ nhỏ với của người khác.
Bình Luận (0)
Comment