Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 409

Dịch giả: Hoangtruc

Các chủ vừa đi, đám đệ tử còn lại lập tức thở dài một hơi, hai người luận bàn cũng ngừng lại. Tất cả đều hiện lên một vẻ nghĩ lại mà kinh sợ.

Có vài người bắt đầu rời đi, vài người lại tụ tập chung quanh bình đài như trước, thấp giọng nghị luận.

“Từ ca, đây là anh họ ta, Trần Thanh."

Trần Minh đến cạnh Từ Ngôn, mỉm cười giới thiệu người anh họ của mình. Hóa ra anh họ của Trần Minh chính là một trong hai vị đang luận bàn trên bình đài lúc nãy.

Trần Thanh hơn ba mươi tuổi, vẻ ngoài bình thường, nhìn qua có vẻ ổn trọng. Y đi đến bên Từ Ngôn, gật đầu nói: "Các ngươi đều là tân đệ tử cả, đã ở gần nhau thì bình thường nên chiếu cố nhau một chút."

Từ Ngôn đầy tươi cười đáp: "Đó là tất nhiên, Trần sư huynh nói phải."

Quen biết thêm đồng môn không có hại gì cả, mà đằng này người ta còn là đệ tử chấp sự nữa chứ.

"Hôm nay Các chủ ra sao vậy? Lại còn chỉ điểm cho chúng ta nữa. Lần trước ở nhà ăn, người thiếu chút nữa đã giết người rồi." Trần Minh nhìn nhìn về phía Các chủ vừa rời đi, nhỏ giọng hỏi. Vị anh họ y lập tức biến sắc mặt.

“Tốt nhất là nên hạn chế nghị luận về Các chủ đại nhân lại. Vốn Các chủ là người dịu dàng, chẳng qua gặp phải chút biến cố tính tình mới trở nên cổ quái mà thôi." Trần Thanh giảm thấp âm giọng xuống nói với em họ của mình và Từ Ngôn: "Các ngươi nhớ kỹ lấy hai màu sắc, xanh da trời và xanh khói. Lúc nào quần áo Các chủ biến thành màu xanh khói thì nhớ kỹ, không được nhìn loạn, nếu không khó mà toàn mạng."

Màu xanh da trời thiên về màu xanh, còn xanh khói lại thiên về xám tro. Hai màu sắc không khó phân biệt.

Trần Thanh vừa nói vậy, Từ Ngôn mới phát giác hôm nay quả thật Các chủ mặc váy dài màu xanh da trời. Còn lần trước Các chủ thiếu chút nữa chém chết tên tân đệ tử tại nhà ăn lại mặc váy dài màu xanh khói.

Màu xanh da trời mới là tính cách dịu dàng bình thường, màu xanh khói lại đại biểu lạnh lùng vô tình. Bởi vậy Từ Ngôn coi như hiểu được làm sao tránh khỏi nguy hiểm khi Các chủ xuất hiện trước mặt.

Gặp phải Các chủ mặc váy dài xanh da trời không vấn đề gì, gặp phải nàng mặc váy màu xanh khói chỉ được cúi đầu không nói, cũng không được liếc mắt nhìn.

Nói chuyện sơ qua một lúc, phần lớn các đệ tử đều tản đi. Sau khi Trần Thanh rời khỏi, Từ Ngôn và Trần Minh cùng nhau đi về.

Lúc này đã là giữa mùa hè, núi đồi xung quanh xanh um, thú con thỉnh thoảng chạy qua lại trên đường. Một con châu chấu nhảy ra khỏi bụi cỏ bị Trần Minh một cước giẫm dẹp.

"Thứ chết tiệt, ta giẫm chết ngươi."

Trần Minh giết chết châu chấu cũng không tính làm gì, chỉ là y không ngừng nghiền lấy chân mình đến khi châu chấu nát bét không còn gì mới thôi.

Từ Ngôn cho rằng đó là thú vui của đối phương nên không để ý nhiều. Lúc này hắn đang suy tư về việc tu luyện Thiên thạch thuẫn.

“Từ ca, trong nhà ngươi hẳn là người ở gần kinh thành a."

Trần Minh không đầu không đuôi hỏi một câu, Từ Ngôn có chút kinh ngạc, gật đầu đáp: "Đúng vậy a, là ở kinh thành."

"Không trách được ngươi không giẫm nát châu chấu. Chúng ta là ở vùng xa xôi hơn, hận nhất là đám châu chấu. Nhìn thấy chúng nhất định phải giẫm nát." Trần Minh thở phì phì nói: "Mấy năm nay nạn châu chấu tràn lan khắp Đại Phổ. Nhà chúng ta coi như cũng là gia đình giàu có mà năm trước còn không thu được chút gì. Nếu không phải của cải còn dư giả thì không biết có gì để ăn nữa. Đều do đám châu chấu này, gặm sạch sẽ ruộng đồng, cho nên trong trấn có không ít người chết đói đấy."

Nạn châu chấu mấy năm trước đã bắt đầu xuất hiện ở Đại Phổ, Lâm Sơn trấn cũng từng gánh chịu qua. Từ Ngôn không suy nghĩ gì nữa, bèn an ủi: "Thiên tai nhân họa là không tránh khỏi, hi vọng năm nay thu hoạch đỡ hơn."

“Nạn châu chấu năm nay còn nghiêm trọng hơn cả năm trước."

Sắc mặt Trần Minh không tốt cho lắm, nói: "Trước lúc ta đến tông môn, trong trấn đã phát hiện không ít châu chấu rồi. Mùa hè năm nay chỉ sợ sẽ có nhiều nạn châu chấu tràn lan hơn. Vừa rồi ta nghe anh họ nói nạn châu chấu ở Đại Phổ năm nay thập phần nghiêm trọng. Nói không chừng tông môn sẽ phải phái môn nhân đi săn giết châu chấu đấy."

Một khi tông môn phái người rời núi, nhất định phải là những tai nạn là không bình thường. Như chuyện đại quân Man tộc kéo đến, Kim Tiền tông mới phái mấy ngàn môn nhân và trưởng lão ra tay. Có thể thấy Kim Tiền tông gần như không quan tâm chuyện của giới phàm tục, không phải là tai ương diệt quốc thì tông môn hầu như sẽ không xuất thủ."

“Nạn châu chấu nghiêm trọng tới mức cần tới tu hành giả ra tay sao?"

Từ Ngôn nghe nói cũng đầy kinh ngạc. Hắn đã từng nhìn thấy nạn châu chấu phô thiên cái địa, cũng biết châu chấu không giết chết người. Nhưng những nơi chúng đi qua, mọi thứ đều hoang tàn, tất cả hoa màu đều bị gặm sạch trong phút chốc. Không có lương thực, đám dân chúng chỉ có nước chết đói mà thôi.

Kinh Thành phồn hoa không che phủ hết được cực khổ của dân chúng. Nếu không có nạn châu chấu tàn phá bừa bãi, một năm hai vụ hoa màu, căn bản sẽ không có người chết đói được. Dù gia cảnh bần hàn đến đâu đi nữa, chỉ cần có sức khỏe, khai hoang một mảnh ruộng là có thể nhét đầy bao tử rồi.

"Có khi cũng không hẳn là vậy. Không rõ năm nay làm sao nữa mà thiên tai không ngừng. Tuy chúng ta đã thành tu hành giả, thế nhưng người nhà đang phải chịu cực khổ a, ài...."

Trần Minh ca thán một tiếng rồi không nói nữa. Không lâu sau hai người đã về tới nơi cư trú của đệ tử, ai nấy đều trở về phòng riêng của mình.

Vừa rồi lúc ở chỗ bình đài, Từ Ngôn nhìn thấy Trần Thanh và đối thủ luận bàn đều cùng thi triển Kim Cương kiếm pháp, giống hệt như Bàng Vạn Lý năm đó thi triển trên lôi đài. Kiếm pháp chủ yếu là công phạt, quả thật uy lực không tầm thường, nếu tu luyện thành công có thể dựa vào bộ kiếm pháp đó chiếm được thượng phong khi đánh nhau với kẻ khác.

Kiếm pháp cũng tốt, thế nhưng lại kém cỏi hơn bộ Phách Đao quyết mà Từ Ngôn tự ngộ ra không ít.

Kim Cương kiếm pháp chú ý chính là võ dũng, Phách Đao quyết lại đại biểu cho vô tận sát phạt. Từ Ngôn cảm thấy tự mình tu luyện Phách Đao quyết vẫn có thể đạt uy lực lớn hơn tu luyện Kim Cương kiếm pháp.

Hắn đã có thể thi triển ra thức thứ nhất Hoành Thiên, thế nhưng thức thứ hai vẫn còn không có chút bóng dáng. Lúc này, Từ Ngôn đã quyết định từ bỏ chuyện cảm ngộ thức thứ hai của Phách Đao quyết.

Phách Đao quá mức tàn nhẫn, lại ngộ ra trong thời điểm chém giết kẻ thù. Cho nên thời điểm tâm bình khí hòa thế này gần như vô dụng.

Thu trường đao lại, Từ Ngôn lại chuyển qua tu luyện Thiên thạch thuẫn.

Ngoại trừ một ngày ba lượt đi tới nhà ăn ra thì Từ Ngôn không bước chân ra khỏi cửa, cũng không tiếp nhận thêm nhiệm vụ nào nữa. Một khi nhiệm vụ khai thác Hàn Lôi thạch lần trước đến thời hạn sẽ tự động phán định là nhiệm vụ thất bại, không có ban thưởng, cũng không có trừng phạt gì cả.

Nửa tháng tiếp theo, dốc hết tâm sức kết hợp sự thông tuệ vốn có, cuối cùng Từ Ngôn đã có thể thi triển ra Thiên thạch thuẫn được rồi.

Hắn đưa một tay kết ấn, ngồi xếp bằng, mắt trừng lên vận chuyển công pháp. Một đám Hàn Lôi thạch nho nhỏ đồng loạt lơ lửng, hình thành nên một tấm thuẫn nhỏ bằng cát dán sát trước phần tim hắn.

Một khi tấm thuẫn cát hình thành, có thể dán sát lên người hắn, bảo vệ kĩ chỗ hiểm và phần tâm mạch. Có điều muốn vận chuyển công pháp cần không ít linh khí. Nếu muốn tấm thuẫn luôn tồn tại phải không ngừng thúc giục linh khí. Chỉ cần ngừng cấp linh khí, đất cát sẽ lộn xộn rơi ra, trở nên vô dụng.

Từ Ngôn đưa tay gõ gõ vào tấm thuẫn bảo vệ tâm mạch, hàng mày cau lại.

Phòng ngự ở mức này nhiều lắm cũng chỉ đỡ được một lần kiếm khí chém xuống. Sau một đạo kiếm khí đó, thuẫn cát sẽ lập tức tan rã hoàn toàn.

Tuy rằng năng lực phòng ngự không tính là quá mạnh mẽ, thế nhưng có thể tạo ra được thuẫn cát như vậy đã tính là không tệ với một người vừa mới học pháp môn này rồi.

Kỳ thật uy năng chính thức của Thiên thạch thuẫn chính là có thể ngưng tụ ra thạch thuẫn cứng rắn xung quanh mình, có thể ngăn cản kiếm khí, pháp thuật, rất khó phá hủy. Đáng tiếc linh khí Từ Ngôn quá ít, chỉ có thể biến ra được tấm thuẫn từ một nắm cát, còn chưa thể ngưng tụ ra tấm thạch thuẫn lớn hơn được.
Bình Luận (0)
Comment