Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 391

Dịch giả: Hoangtruc

Khi tân đệ tử được các đệ tử chân truyền từ các chi mạch khác nhau đưa đi, coi như đợt tuyển tân đệ tử hàng năm vào tông môn đã hoàn toàn chấm dứt. Chấp Sự đường lại khôi phục trạng thái yên tĩnh, còn các chi mạch khác lại bắt đầu nổi lên náo nhiệt.

Tại một dãy núi mạn Bắc có đầy những cung điện vờn quanh, một đám đệ tử Tự Linh đường đang tu tập chỉ điểm nhau. Trong đó có một nữ hài mặc đồ đỏ, dung mạo xinh đẹp, nhìn sơ qua đã đầy nổi bật như thể hạc lạc giữa bầy gà.

Xa xa, một tòa pháp khí phí hành chậm rãi bay tới, xẹt ngang trên đầu nữ hài.

Pháp khí phi hành chưa kịp hạ xuống thì một đạo kiếm quang từ trên pháp khí đã bay ra. Một thanh niên chân đạp phi kiếm lập tức rơi từ trên không trung thẳng đứng xuống bên dưới. Cái loại rơi rớt thế này đầy mạo hiểm, nếu thuật ngự kiếm không tinh, e rằng té rơi cũng là chuyện thường.

Trong tiếng kinh hô, dưới chân thanh niên ngự kiếm kia chợt lóe lên. Ngay khi trường kiếm sắp rơi xuống mặt đất thì đột ngột ngoặt lên, rồi vững vàng đáp xuống sát mặt đất.

Thanh niên kia cười nhẹ, bước xuống phi kiếm rồi đưa tay vẫy trường kiếm quay về. Loại cử động ngự kiếm thuần thục của thanh niên này lập tức nghênh đón một hồi reo hò của đám đồng môn tại đây.

“Pháp môn ngự kiếm của Hứa sư huynh thuần thục lô hỏa thuần thanh đến vậy a, bữa nào dạy bảo đệ đệ ta với!” Một thanh niên đệ tử Tự Linh đường mang theo ánh mắt hâm mộ nói ra.

"Mãn Lâu sư huynh thật lợi hại, Mãn Lâu sư huynh dạy sư muội nữa." có nữ đệ tử đưa ánh mắt đầy sùng bái nhìn qua.

Được người khác lấy lòng thế này đã là chuyện thường ngày của vị đệ tử chân truyền Hứa Mãn Lâu này. Hắn cười nhẹ gật đầu, rồi sau đó xoay tay lại điểm lên pháp khí phi hành trên không trung, dùng linh khí khổng lồ khống chế được pháp khí phi hành chậm rãi hạ xuống.

Người khống chế pháp khí phi hành đã nhảy ra ngoài làm tân đệ tử trên đó hoảng sợ không ít. Đến khi pháp khí kia vững vàng hạ xuống, mặt mày đám tân đệ tử này tái nhợt, lòng còn sợ hãi, thế nhưng lại tăng thêm một phần kính sợ hơn với sư huynh dẫn bọn họ đến Tự Linh đường này.

Ánh mắt Hứa Mãn Lâu lướt qua đám sư đệ sư muội một vòng, rồi ngừng lại ở thiếu nữ áo đỏ, cười nhẹ nói: “Hồng Nguyệt sư muội, có muốn lưu lại mấy người mới hay không? Lần này có mấy nữ hài bái nhập vào Tự Linh đường chúng ta, để các nàng bầu bạn cùng cũng tốt.”

Tân đệ tử bình thường thì không có sư tôn, chỉ tự mình tu luyện. Nếu có thể dựa hơi được vài lão đệ tử có lai lịch thì coi như có thêm một chỗ dựa. Ít nhất không phải tự mình tìm tòi lục lọi những chỗ không hiểu trong tu luyện nữa. Mà chỉ có những đệ tử chân truyền mới có tư cách giữ lại vài tân đệ tử bên người. Nói hay ho thì là giữ lại sư đệ sư muội, nói khó nghe, chính là tìm mấy nha hoàn người hầu.

Hứa Mãn Lâu không chỉ là chân truyền của Tự Linh đường, mà còn là thiên tài trong mắt các trưởng lão ở Tự Linh đường này. Hắn là một trong những đệ tử chân truyền có hi vọng kết thành Hư Đan nhất trong những năm gần đây. Tân đệ tử hắn đưa đến có thể tùy ý sử dụng, phân công vài sư đệ sư muội cũng không ai hỏi han gì cả.

Nghe Hứa Mãn Lâu nói như vậy, đám đệ tử Tự Linh đường khác đưa ánh mắt đầy hâm một nhìn qua người nữ hài kia. Hứa sư huynh chiếu cố nàng như thế khiến các nữ đệ tử khác như ăn phải dấm chua, lại không dám nói thêm gì. Bởi vì nữ hài áo đỏ kia cũng là một trong những thiên tài của Tự Linh đường.

"Không cần, ta thích thanh tĩnh, đa tạ Mãn Lâu sư huynh."

Nhìn đám tân đệ tử không có bóng dáng mình quen thuộc, Bàng Hồng Nguyệt có chút tiếc nuối. Hứa Mãn Lâu còn muốn nói thêm vài điều nữa nhưng nữ hài đã quay người rời đi.

Hắn có đến không?

Trong lòng Bàng Hồng Nguyệt gợn sóng. Cái gương mặt mang theo nụ cười xấu xa kia vẫn luôn hiển hiện trước mắt nàng.

Tốt nhất, là đừng nên đến…

Trong lòng Bàng Hồng Nguyệt chợt khổ sở, hàng mi thanh tú chau lại mơ hồ tạo thành chút ít lo lắng. Tuy rằng nàng rất rất nhớ hắn, nhưng vẫn không mong Từ Ngôn đến tông môn chút nào.

Bái nhập vào Tự Linh đường rồi Bàng Hồng Nguyệt mới chân chính biết được thế lực Hứa gia rốt cuộc to lớn đến thế nào. Từ Ngôn không đến còn tốt, một khi đi vào Kim Tiền tông, tuyệt đối không thể thoát khỏi trả thù của Hứa gia.

Bàng Hồng Nguyệt mang theo nỗi lòng phức tạp, không muốn Từ Ngôn vào tông môn. Nàng biết phu quân của nàng sớm muộn cũng tới.

Chẳng qua nàng lo lắng cho phu quân mình mà thôi.

Mà Từ Ngôn hiện tại cũng đang lo lắng cho cái mạng nhỏ của hắn.

"Biểu huynh, Khương Đại! Chuyện gì cũng từ từ!"

Tại một khu cư trú của đệ tử bình thường ở Linh Yên các, Từ Ngôn cực độ không may lại bị phân công nơi trú ngụ ngay sát người hàng xóm mà hắn ngàn vạn lần không muốn gặp lại. Chính là gã Khương Đại kia. Hoàn hảo là hai người không chỉ là sư huynh đệ đồng môn, mà còn là hàng xóm cách nhau chỉ một bức tường mà thôi.

Từ Ngôn dựa lưng vào góc tường, mặt mày đầy đau khổ nói với vị hàng xóm sát cạnh nhà mình: “Quân tử dùng tài hùng biện không động thủ. Vừa rồi quả thật ta chỉ nói hưu nói vượn mà thôi, căn bản làm sao có túi trữ vật được chứ?”

Rắc, rắc…

Thanh niên béo mập ngồi trên mặt ghế, hai tay đan lên bẻ khớp ngón tay rắc rắc vang lên. Trong phòng lúc này chỉ còn hai người bọn họ, Khương Đại coi như không cần phải kiêng kị gì cả.

"Nghe nói quân tử cũng là muốn động thủ mà không phải dùng tài hùng biện đấy."

Khương Đại vừa nhe răng cười, vừa nhìn chằm chằm vào Từ Ngôn trong góc, hung dữ nói: “Dám chất vấn ta trước mặt trưởng lão chấp sự, tiểu tử ngươi đủ khôn khéo đấy. Để từ nay ngươi khỏi phải khôn khéo như vậy nữa, hôm nay biểu ca ta sẽ thành toàn cho ngươi, đánh cho ngươi thành kẻ ngu vậy. Như vậy ngươi cũng khỏi phải nhiều chuyện nữa.”

“Ta đã đủ ngu đần rồi!” Từ Ngôn liên tục khoát tay: "Thật sự! Bọn hắn đều nói ta là heo!"

“Heo??? Thế nào mà ta nhìn ngươi chỉ thấy giống hổ sói chứ?” Khương Đại liếc mắt, nghiêng người nói.

"Ngươi nhìn lầm rồi, ta thật sự rất ngu, ngốc đến người khác nói cái gì thì là cái đó a.” Từ Ngôn vạn bất đắc dĩ, không may cực độ thuận miệng bịa chuyện. Bằng không e là hắn khó mà qua được cửa ải này.

"Thật sao?"

Khương Đại cười nhạo rồi một tiếng, chẳng hiểu từ lúc nào mà trong bàn tay mập mạp của gã đã có thêm một túi trữ vật đang được tung tẩy lên xuống đầy thần kì.

"Tất cả đều là thật, ta vô cùng nghe lời đấy!” Từ Ngôn nhìn ra bầu không khí có chút hòa hoãn, bèn nói: “Từ nay về sau, mặc biểu huynh coi như thiên lôi sai đâu đánh đó, ngươi giết người, ta xóa dấu vết phía sau, ngươi phóng hỏa, ta canh chừng!"

Lạch cạch.

Túi trữ vật không được chụp lại, rơi thẳng xuống mặt đất. Khương Đại ngây ngẩn chốc lát, lại cổ quái biểu lộ: “Loại gia hỏa vô sỉ như ngươi có lẽ nên bái nhập Thiên Quỷ tông mới đúng. Đến Kim Tiền tông coi nhưng mất đi một thiên tài rồi.”

Khương Đại cũng không nhúc nhích, túi trữ vật lại xuất hiện trong tay gã.

"Nói đi, ngươi là làm sao thấy được vết sẹo trên mặt ta đấy?"

Giọng nói lành lạnh, ánh mắt Khương Đại cũng trở nên âm trầm, gắt gao nhìn chằm chằm vào Từ Ngôn. Gã không phải là phường giá áo túi cơm vô dụng để Từ Ngôn có thể nói vài câu lừa gạt được. Nếu không nói rõ chuyện làm sao xem thấu được chân thân mình, gã tuyệt đối không bỏ qua cho thanh niên trước mặt kia.

Từ Ngôn biết rõ không tránh khỏi, bèn nhanh chóng quyết định, nói: “Mắt trái của ta trời sinh có thể chứng kiến mấy thứ như ma quỷ.”

"Thông Linh chi nhãn? Ngược lại cũng khá kỳ lạ quý hiếm." Khương Đại có chút ngoài ý muốn, chẳng qua cũng không để trong lòng mà nhẹ nhàng nói một câu.

Đang lúc Từ Ngôn thầm thở phào một hơi, chợt nghe được một tiếng xé gió trầm thấp ập đến trước mặt. Theo âm thanh phá không đấy là một câu nói nhỏ lạnh lùng khiến người khác phải sợ vỡ mật.

“Mắt trái ngươi đã có thể nhìn thấy ta, vậy thì mù đi là tốt nhất.”
Bình Luận (0)
Comment