Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 303

Dịch giả: Hoangtruc

Họa thánh vì nghe nghiến răng mà bực bội rời đi, lại khiến Từ Ngôn suýt nữa ném đi mạng nhỏ trong Thiên lao, chuyện này Từ Ngôn không quên được. Thế nhưng cũng khó trách Họa thánh, ai bảo hắn mài răng đến kinh thiên động địa, tựa như chuẩn bị ăn thịt người đến nơi như vậy chứ.

Hơn ba mươi cân Thịnh Mặc sa đối lấy văn tự của Họa thánh, Từ Ngôn cảm thấy khoản mua bán này hoàn toàn không lỗ. Dù sao đến bây giờ hắn vẫn còn chưa có lấy một linh thạch, cho nên cũng không có cảm giác gì với con số một ngàn linh thạch cả.

Kỳ thật hắn còn chưa chính thức tu luyện tâm pháp Trúc Cơ cảnh, nên khi hiểu được Trúc Cơ cảnh tu luyện cần đến lượng linh khí khổng lồ thế nào, mãi sau đó hắn mới ảo não không thôi.

Không lâu sau, Từ Ngôn đã vô cùng hối hận. Bởi lúc chuẩn bị rời khỏi cửa hàng Bàng gia, lão chủ quán Bàng Lộc bèn đưa cho đại tiểu thư một quyển tâm pháp Trúc Cơ, lại còn thao thao giảng thuật về một số tác dụng của linh thạch.

Trúc Cơ cảnh tu luyện hoàn toàn khác với võ giả Tiên Thiên. Chẳng những phải dựa vào kiếm quyết, pháp quyết, thậm chí còn dùng cả chế phù và trận đạo để gia tăng tu vi, ngoài ra còn cần phải có một lượng linh khí khổng lồ mới được. Thực ra, việc chém giết yêu vật hoặc giao thủ với người, linh khí dự trữ trong đan điền mới là trọng yếu nhất. Một khi linh khí hao tổn không còn, như vậy tu hành giả Trúc Cơ cảnh liền sẽ biến thành võ giả Tiên Thiên, chỉ có thể dùng chân khí đối địch.

Linh khí bản thân có hạn, đó là một điểm tai hại lớn của tu hành giả. Nếu thân trong hiểm địa, lại hao tổn hết linh khí, sẽ rơi vào kết cục vạn kiếp bất phục.

Nói ngắn gọn, linh khí đối với tu hành giả mà nói là một loại năng lượng không thể thiếu. Có linh khí, tu hành giả nhân loại sẽ có được năng lực phi thiên độn địa, mất đi linh khí, tu hành giả sẽ trút bỏ đi vẻ ngoài thần bí, trở thành võ giả bình thường mà thôi.

Tâm pháp Trúc Cơ mà Bàng Lộc đưa ra được bày bán rất nhiều trong phường thị, giá cả cũng khá rẻ, khó mà sánh được với những pháp quyết kiếm quyết thần bí kia. Thế nhưng đây là loại tâm pháp tu luyện của tất cả tu hành giả Trúc Cơ cảnh. Bởi vì chỉ có vận chuyển tâm pháp, mới thu nạp được linh khí vào cơ thể, rồi sau đó luyện hóa cho mình dùng.

Linh khí rất hiếm thấy, còn loại trôi nổi trong không khí lại mỏng manh đến đáng thương. Do vậy, tu hành giả có đủ loại thủ đoạn để thu nạp linh khí. Phần lớn trong tông môn khổng lồ có một loại được gọi là “Linh Nhãn”. Thông qua linh nhãn, những môn nhân đệ tử có thể thu nạp lấy linh khí tràn ra nhập thể để tu luyện. Một số tu hành giả không môn không phải thì cần phải tự mình tìm cách tìm kiếm linh khí, có thể thu thập một ít linh thảo, hoặc là tìm kiếm một số hiểm địa có tồn tại linh khí. Đơn giản nhất là một loại linh thạch có chứa linh khí bên trong nó, có thể mang theo bên người.

Chỉ cần có một khối linh thạch bên người, tu hành giả có thể thông qua thu nạp linh khí trên linh thạch để tu luyện hoặc có thể khôi phục linh khí lại. Mang theo linh thạch bên người còn có thể dự phòng một vài tình huống phát sinh khi linh khí bản thân hao tổn hết. Nếu như tìm kiếm hiểm địa, thì linh thạch càng là một thứ bảo mệnh của tu hành giả.

Từ miệng lão chủ quán Bàng Lộc, hiểu được tác dụng của linh thạch xong, Từ Ngôn rất muốn đuổi theo lão Họa thánh kia. Giá trị Thịnh Mặc sa tới mấy ngàn linh thạch a, cứ như vậy không chừa lại hạt nào cả rồi…

Nghĩ đến trong túi trữ vật chỉ còn lại những khối linh thạch giả…

Lúc này Từ Ngôn khóc không ra nước mắt.

Bàng Hồng Nguyệt để lại cho Từ Ngôn quyển tâm pháp Trúc Cơ kia. Bởi vì chỉ cần trở về Bàng phủ, nàng có thể lấy được một quyển tâm pháp thế này từ tay phụ thân mình, Bàng gia cũng không thiếu những thứ này. Sau đó hai người quyết định rời khỏi phường thị.

Rời nhà hơn một tháng, Bàng Hồng Nguyệt lo sợ phụ thân lo lắng, dù sao trên người hai bọn họ không có lấy một khối linh thạch nên không thể mua được thứ gì tốt trong phường thị. Nếu để Từ Ngôn tiếp tục dùng loại linh thạch giả này đi mua bảo bối, một khi bị người ta phát hiện, tất nhiên sẽ chọc phải thiên đại phiền toái.

Dù đã dùng mất hai mươi khối đá cua nhỏ, Bàng Hồng Nguyệt vẫn sợ người ta phát hiện ra, cho nên vẫn nên rời đi là tốt nhất.

Đã tảng sáng, đường phố phường thị vẫn phi thường náo nhiệt. Lúc đi ngang qua một quán rượu, bước chân Từ Ngôn chợt ngừng lại.

Tuy đường xá ầm ĩ, tai hắn lại rất linh mẫn. Bàng Hồng Nguyệt không chú ý, nhưng hắn đã nghe được một câu xưng hô hết sức quen thuộc.

Thiên Môn hầu!

Có người trên lầu hai của quán rượu đang nhắc đến Thiên Môn hầu, hơn nữa giọng điệu lại đầy xem thường. Thậm chí lúc xưng hô cái danh xưng này, kẻ đó còn kèm theo sát khí không chút che giấu.

Đưa mắt liếc qua ô cửa sổ mở rộng, hàng mày kiếm của Từ Ngôn khẽ cau lại, nhưng hắn vẫn không chút khác lạ đi theo Bàng Hồng Nguyệt ra phường thị.

“Hồng Nguyệt, nàng về nhà trước đi. Ta đi dạo trong phường thị thêm chút đã. Vừa rồi nhìn thấy có kẻ thu mua rắn, ta qua nhìn xem có thể bán con rắn chết này đi được không.” Vẻ mặt Từ Ngôn vẫn thản nhiên, nói tiếp: “Có thể bán được một khối linh thạch cũng được, dù sao vẫn chưa biết được linh thạch có hình thù thế nào?”

“Ngươi không để lại ăn?” Bàng Hồng Nguyệt hồ nghi hỏi.

“Rắn chết vài ngày rồi, mùi vị không ngon lành gì. Thứ đồ ôi thui ta không nuốt nổi.” Từ Ngôn nhếch miệng, nói: "Dù sao nơi này cách kinh thành đã không xa, ta ở lại phường thị một hai ngày nữa sẽ trở về. Yên tâm đi!”

“Không phải là ngươi lại định xài cho hết mấy khối đá con cua kia chứ?” Bàng Hồng Nguyệt biết rõ Từ Ngôn không phải người thành thật, lo lắng nói: “Tu hành giả không dễ lừa gạt vậy đâu. Trót lọt một lần không tính, cứ tiếp tục lừa dối lặp đi lặp lại nhiều lần, một khi bị người nhận ra, chỉ sợ khó mà giữ được tánh mạng."

“Mấy khối đá đó sao? Nàng yên tâm đi, đám cua nhỏ ngon như vậy, ta còn định để dành ăn dần. Loại cua nhỏ chứa linh khí thế này, không khéo có giá trị xa xỉ, chưa chắc rẻ hơn linh thạch đâu.” Từ Ngôn thành khẩn muôn phần nhìn nữ hài, nói: "Phu quân không sẽ gây chuyện đâu. Nương tử về nhà trước đi, bằng không nhạc phụ đại nhân sẽ phải lo lắng."

“Ngươi cam đoan không lấy mấy khối đá kia gạt người?” Bàng Hồng Nguyệt vẫn không yên lòng.

"Tuyệt đối sẽ không! Được chưa." Từ Ngôn hùng hồn thề thốt.

Trầm ngâm một chút, Bàng Hồng Nguyệt cho rằng lần đầu tiên Từ Ngôn tiếp xúc với giới tu hành, cho nên tò mò về phường thị mà thôi, nàng cũng không suy nghĩ nhiều nữa mà gật đầu đồng ý. Trước khi đi còn để lại tấm Ẩn Thân phù đã mờ nhạt không chịu nổi đưa cho Từ Ngôn, còn khuyên bảo vị phu quân tiện nghi này ngàn vạn lần không được sinh sự. Sau đó nàng mới yên tâm một mình đánh xe ngựa chạy về kinh thành.

Từ Ngôn đứng bên ngoài cửa vào phường thị, nhìn bóng dáng Bàng Hồng Nguyệt đến khi khuất hẳn sau cánh rừng hoang. Vẻ nhẹ nhõm mà hắn vất vả giả vờ cũng bắt đầu chậm rãi rút đi.

Đã có người đang trong tửu lâu phường thị đàm luận đến Thiên Môn hầu hắn, hơn nữa còn mang ngữ khí bất thiện, sao hắn có thể cứ vậy mà rời đi. Kẻ thù của hắn quá nhiều, không thể không đề phòng được nha?

Bàng Hồng Nguyệt trở về nhà, Từ Ngôn hứa hẹn với nàng cũng không giả. Ít nhất lần này Từ Ngôn không phải đi gạt người, mà là chuẩn bị giết người.

Lúc Từ Ngôn và Bàng Hồng Nguyệt chia tay tại phường thị, hoàng cung Đại Phổ lại đang có người chỉ vào mũi Thiên tử, giận dữ mắng.

"Hồ đồ! Sao ngươi có thể để một mình nó đi Tề Quốc làm thông gia!"

"Hoàng thúc, là Linh Nhi lừa Phổ Dương đi mất, rồi sau đó giả mạo rồi Phổ Dương công chúa, ta cũng không biết chuyện a..."

Rất khó tưởng tượng, một vị đế vương bị một người mặc áo bào trắng quát hỏi, lại không dám dùng một tiếng “Trẫm” để xưng, mà chỉ xám tự xưng là “ta”.

Tại Đại Phổ, dám cả gan chất vấn Hoàng đế như vậy, ngoại trừ Thái Thượng Hoàng ẩn cư thế ngoại ra, sợ chỉ còn có một vị Trấn Sơn vương Sở Bạch Bào nữa mà thôi.

Lúc Sở Bạch chạy vội về đến hoàng cung, nghe được tin Sở Linh Nhi thay thế Phổ Dương gả cho Tề Quốc, vị Trấn Sơn vương này lập tức nổi trận lôi đình, giận dữ chỉ vào đương kim Hoàng Đế là chửi mắng một trận.
Bình Luận (0)
Comment