Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 277

Dịch giả: Hoangtruc

Ban đêm, Lưu Lan cốc mênh mông càng đầy thanh tĩnh. Một bóng người nhanh nhẹn nhảy ra khỏi viện tử dành cho đám người bán hàng rong, thoắt cái đã nhảy vào trong rừng, khi thi ẩn sau gốc cổ thụ, lúc lại nhẹ nhàng đi lại, lặng yên không chút tiếng động.

Ý Từ Ngôn đã quyết, Bàng Hồng Nguyệt không cách nào phản đối được. Bởi vì Ngư Vĩ liên trân quý, không thể đổi được đấy. Ngoại trừ ăn trộm ra, căn bản không còn cách nào nữa cả.

Nếu đã quyết định đi trộm Ngư Vĩ liên, tất nhiên Bàng Hồng Nguyệt không để Từ Ngôn hành động một mình. Nàng vẫn luôn đi theo sau lưng Từ Ngôn, chẳng qua chỉ là một cái bóng vô hình, một bóng người trong suốt thỉnh thoảng đạp lên mặt đất, lưu lại một dấu chân nhỏ nhắn.

Ẩn Thân phù, bị dán lên người Bàng Hồng Nguyệt.

Chỗ tốt của phù lục là chỉ cần có phù chú là thúc dục được. Chẳng qua mỗi lần sử dụng, minh văn trên lá phù lại càng ảm đạm đi, đến khi minh văn biến mất, phù lục cũng hoàn toàn mất đi tác dụng, biến thành một tờ giấy lộn.

Nếu đã là pháp khí thì hai võ giả cảnh giới Tiên Thiên không thể cùng sử dụng được. Vốn Từ Ngôn muốn một mình tiến vào hàn đầm sâu trong sơn cốc, nhưng nói sao Bàng Hồng Nguyệt cũng không đồng ý. Hắn đành phải đem Ần Thân phù đưa cho nàng, còn mình dùng mắt trái dò đường để sớm phát hiện ra Yêu vật mà tránh đi. Chỉ cần không gặp phải tu hành giả, tránh khỏi võ giả không khó khăn gì.

Bọn họ xuyên qua từng gốc cây trong rừng rậm, lướt qua một dòng suối nhỏ xỏ xuyên qua một hạp cốc. Càng đi sâu vào bên trong, không khí xung quanh càng trở nên rét lạnh, như thể phần cuối sơn cốc này là một tòa núi băng.

Tiếng thác nước đổ văng vẳng truyền đến, Từ Ngôn dừng bước, khoát tay ra hiệu với nữ tử sau lưng.

Nơi có thác nước, có lẽ sẽ tụ lại thành đầm nước. Xem ra hàn đầm trong lời Tiểu Quân nói cách đây không xa.

Một đường đi coi như thuận lợi, không ai phát hiện Từ Ngôn lẻn vào. Nhưng đến nơi này, Từ Ngôn lại cảm thấy có gì đó đang âm thầm nhìn chằm chằm vào mình. Loại cảm giác là lạ này khiến toàn thân hắn không thoải mái, bèn mở mắt trái ra hết cỡ, nhìn quanh bốn phía nhưng vẫn không phát hiện ra gì cả.

Mắt trái vẫn mờ mờ như trước, nếu nhìn rõ thêm được chút nữa thì hay rồi…

Hắn khe khẽ thở dài. Chuyện đã tới nước này, hắn không còn đường lui. Sinh cơ gần ngay trước mắt, căn bản không có chuyện hắn buông tay được.

Coi như là đầm rồng, cũng phải xông vào một phen!

Tiếp tục đi về phía trước, thiếu niên lặng yên không một tiếng động lướt qua một gốc cổ thụ. Trước mắt, một đầm nước xuất hiện dưới ánh trăng, hàn đầm lạnh lùng bị ánh trăng trong trẻo chiếu rọi, tựa như một mảng băng tuyết. Phía bên kia sườn dốc của đầm nước, là một thác nước nhỏ hẹp đổ xuống.

Thác nước không cao, chỉ khoảng mười trượng mà thôi. Bọt nước tóe lên không nhiều, chẳng qua hơi nước ướt lạnh. Lại gần thác nước còn cảm nhận được một loại hàn ý lạnh thấu xương.

Đó là một con sông nhỏ phá tan sườn dốc tạo thành thác nước. Dòng chảy của con sông là bắt nguồn từ trong lòng đất, tản ra từng đợt khí tức băng lạnh.

Không trách được nơi này gọi là hàn đầm a, thì ra là vậy…

Đánh giá hoàn cảnh xung quanh một phen. Từ Ngôn có thể chắc chắn quanh hàn đầm này không có người. Hắn không do dự nữa, mà phi thân nhảy đến cạnh đầm nước. Không lâu sau, Bàng Hồng Nguyệt cũng lấy Ẩn Thân phù xuống, xuất hiện ngay cạnh Từ Ngôn.

“Có lẽ Ngư Vĩ liên ở dưới đáy nước.” Từ Ngôn cố gắng nhìn xuyên qua mặt nước. Đáng tiếc mắt trái hắn quá mờ, không nhìn rõ bên trong đầm nước được.

“Có nguy hiểm hay không đây?” Bàng Hồng Nguyệt thấp giọng nói: “Hiểm địa không người canh gác, phần lớn đều ẩn chứa nguy cơ không lường trước được.”

Bàng Hồng Nguyệt cảnh cáo không sai, Từ Ngôn cũng biết hàn đầm này tuyệt đối không đơn giản. Nhưng đã đến nơi này, coi như biết rõ trong nước có nguy hiểm, hắn cũng đành xuống nước tìm tòi một phen”.

"Hồng Nguyệt, cô chờ ở đây tiếp ứng ta, ta đi xuống xem một chút."

"Không được! Vạn nhất trong nước có Yêu vật thì làm sao? Chúng ta cùng xuống dưới đó, kỹ năng bơi của ta khá hơn ngươi.”

Rõ ràng khả năng bơi của Bàng Hồng Nguyệt không tầm thường, điều này khiến Từ Ngôn có chút ngoài ý. Chẳng qua hắn không muốn Bàng Hồng Nguyệt cùng đi theo hắn mạo hiểm, lại nói không người tiếp ứng lại càng nguy hiểm hơn. Ít nhất lúc hắn gặp nguy hiểm trong nước, Bàng Hồng Nguyệt còn có thể kéo hắn một tay.

“Nghe vi phu đi. Nương tử đứng cạnh bờ chờ ta. Ta bơi lặn cũng rất tốt, lúc còn bé vẫn thường hay bơi lội nơi sông suối đấy.”

"Ta xuống nước, ngươi ở cạnh bờ!"

Chít… chít chít!

Hai người còn đang giành nhau bên cạnh đầm nước thì một âm thanh quái dị trên ngọn cây gần đó truyền tới.

Nghe thấy âm thanh này, Từ Ngôn vội siết chặt tay trái, hòn đá nắm chặt trong đó đã suýt bay ra. Khi đã nhìn rõ trên ngọn cây có một con sóc, sắc mặt hắn trở nên trắng bệch lại.

Con sóc không lớn, chỉ xấp xỉ con sóc bình thường. Chẳng qua hai mắt sóc có màu vàng, lông đuôi xù to gấp hai ba lần con sóc bình thường, nhìn qua vô cùng đáng yêu. Thế nhưng thứ đáng yêu trong mắt người khác này lại là thứ vô cùng đáng sợ trong mắt Từ Ngôn. Bởi vì mắt trái hắn lờ mờ nhìn thấy dưới cái đuôi xù của con sóc mắt vàng kim này còn ẩn nấp một đầu Linh thể cực kỳ rõ ràng. Chẳng qua Linh thể kia không dung hợp với cái đuôi làm một mà thôi.

Yêu vật sắp đạt tới Yêu linh!

Lòng thầm kinh hô một tiếng, Từ Ngôn lại phát hiện mình đã đoán sai. Bởi vì trong mắt của con sóc này lại không có huyết văn.

Phát hiện này cũng không phải là tin tốt. Bởi vì Yêu vật không có huyết văn, chỉ có thể là linh cầm được cường giả nuôi dưỡng.

"Các ngươi, là vợ chồng?"

Con sóc mắt vàng kim vừa xuất hiện, một giọng nói nhỏ nhẹ của một nữ tử như ở bốn phương tám hướng truyền tới. Mang theo đó là một khí tức u oán, như thể lời quỷ nói vang tới hàn đầm.

Rốt cục cũng bị người phát hiện…

Thở dài một tiếng, Từ Ngôn khẩn trương nắm chặt tay Bàng Hồng Nguyệt, đồng thời nhìn quanh bốn phía nói: “Tự tiện xông vào nơi tiền bối tu hành, thật mạo muội, chúng ta sẽ đi ngay."

"Các ngươi, là vợ chồng?"

Giọng nói của nữ tử lại truyền đến, như thể không hứng thú với lời vừa rồi của Từ Ngôn, mà chỉ muốn biết hai người có phải là vợ chồng hay không.

"Đúng, chúng ta là vợ chồng." Bước chân Từ Ngôn xê dịch về phía trước, gần như chắn ngang trước người Bàng Hồng Nguyệt.

“Vợ chồng thật tốt, trăm năm được tựa gối ngủ cùng nhau a…ah ha ha…”

Nương theo tiếng nói khẽ đầy u oán, một bóng dáng nữ tử từ trên đỉnh đồi bồng bềnh hạ xuống. Sườn đồi cao mười trượng, nữ tử kia chỉ coi như một bậc thang, nhẹ nhàng rơi xuống đất. Váy xanh nước biển phất phơ, tạo thành một cơn gió nhẹ lạnh lẽo.

Đó là một nữ tử có dáng người xinh đẹp, có lẽ tuổi tác không lớn, lụa mỏng che mặt, không thấy rõ dung mạo, chỉ có thể nhìn rõ một đôi bàn tay trắng nõn như ngọc.

Tu hành giả!

Nhìn đối phương nhẹ nhàng bay xuống từ độ cao như vậy, trong lòng Từ Ngôn trầm xuống.

"Hóa ra tiền bối bế quan tại đây. Quấy rầy, quấy rầy rồi. Vợ chồng chúng ta sẽ đi ngay, đi ngay bây giờ." Nói xong, Từ Ngôn nắm tay Bàng Hồng Nguyệt định rời đi.

Bàng Hồng Nguyệt cũng biết người tới không có ý tốt, mặc dù là phụ thân Bàng Vạn Lý của nàng, nhảy xuống độ cao như vậy cũng không dễ dàng như thế được. Thế nhưng người ta lại nhẹ nhàng làm được, chứng tỏ nhiều khả năng là tu vi đối phương đã vượt qua cả cảnh giới Trúc Cơ.

Vừa nghĩ tới đối phương có thể là cường giả Hư Đan cảnh, gương mặt Bàng Hồng Nguyệt trắng bệch. Nàng mặc kệ Từ Ngôn nắm lấy tay, hai người định rời khỏi hàn đầm này.

“Các ngươi, không phải định xuống nước sao?”

Nữ tử áo lam nói khẽ, bàn tay phất nhẹ, con sóc mắt vàng lập tức trèo lên bờ vai của nàng. Nàng ta vừa vuốt ve cái đuôi lông xù của con sóc, vừa lấy một quả tùng màu bạc ra. Con sóc khẽ gặm lấy, cắn ăn rất ngon miệng.

“Các ngươi đã tới được nơi này, đoán chừng là đến lấy Ngư Vĩ liên. Dưới đáy đầm có Ngư Vĩ liên, muốn hái cũng được. Có điều, chỉ một người được phép xuống dưới đó.”

Trong tiếng nói khẽ đầy âm u, còn có một oán niệm không người phát hiện ra. Giọng nói của nữ tử dần trở nên lạnh như băng: “Phu thê trong thiên hạ đều có thể vào Lưu Lan cốc được. Một người hái sen, một người đứng nhìn. Đây chính là quy củ của Lưu Lan cốc ta!”
Bình Luận (0)
Comment