Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 266

Dịch giả: QuanML

Nhận thấy sự khác thường của Tuyết ưng, Bàng Vạn Lý cuối cùng cũng bỏ đi ý định muốn Từ Ngôn dùng Tuyết ưng để xuất chiến. Dựa vào nhãn giới của mình, lão quả thực không nhìn ra con heo nhỏ kia có gì đặc biệt, nhưng việc Tuyết ưng trước mặt Tiểu Hắc lộ ra sự kiêng kị thì lão nhận thấy rõ ràng.

Chẳng lẽ là dị thú nào đó?

Nhìn con heo tên Tiểu Hắc, Bàng Vạn Lý không khỏi nghi ngờ. Ở một bên, Bàng Thiếu Thành thì cười hắc hắc nói: "Chỉ Kiếm nha, con heo này của ngươi khá tốt à. Ngay cả Tuyết ưng nhà ta cũng phải kiêng kỵ, có phải là dị chủng hồng hoang trong truyền thuyết không hả? Ngươi nhặt ở chỗ nào, nói cho Nhị ca, có dịp ta cũng mang về một con.".

"Đây chính là lợn rừng ở trên núi, có thời gian chúng ta cùng đi bắt.", Từ Ngôn vỗ vỗ Tiểu Hắc, cười nói.

Đang lúc nói chuyện, bên ngoài vang lên tiếng người huyên náo, có thể mơ hồ nghe được âm thanh người bái kiến Tả thừa tướng. Thừa tướng đến, Bàng Vạn Lý thân là gia chủ không thể không lộ mặt, vì vậy vội đi ra bái kiến Trình Dục.

Trình Dục không tới gặp mặt Từ Ngôn mà cùng một ít đồng liêu chào hỏi lẫn nhau. Từ Ngôn chỉ nhìn thấy lão từ xa. Trình Dục tới đấu trường, chứng tỏ là không yên tâm, việc này làm Từ Ngôn ấm áp trong lòng.

Chuyện thân phận pháp sư Thái Thanh giáo, nói cho cùng cũng là Trình Dục có lòng tốt, sợ Từ Ngôn không có chỗ dựa. Kết quả lại khéo quá hoá vụng, chuyện này Từ Ngôn chưa bao giờ có ý trách lão.

Bốn phía chung quanh, người tụ họp ngày càng đông, bầu không khí đương nhiên cũng ngày càng náo nhiệt. Khi Giáo chủ Thái Thanh giáo đích thân tới, Lê Dịch Minh mồ hôi lạnh đều ra cả rồi.

Ngay cả Tả thừa tướng cùng quốc sư cũng đều đến, một hậu bối của Lê gia như y lại càng khó nắm cục diện trong tay. Thẳng đến khi Hứa Chí Khanh mặt mũi âm trầm đi về phía đại môn, Lê Dịch Minh cắn răng một cái, mới ra lệnh cho hạ nhân Lê gia mở cửa đấu trường.

Không thể kéo thêm nữa, Lê Dịch Minh cũng là hết cách. Trước mặt những vị gia chủ và trọng thần đương triều đây, cơ bản là không có chỗ cho nói chuyện. Không bằng cứ trực tiếp nhường chỗ cho hai nhà kia thoải mái đấu nhau.

Đại môn đấu trường vừa mở ra, Hứa Chí Khanh bỗng nhiên nhìn về phía Từ Ngôn vừa ra khỏi phòng, hai ánh nhìn tràn ngập hận ý cùng lúc va chạm nhau.

Ngoài cửa sắt, gia chủ Hứa gia mang chồn chuột lạnh lẽo nhìn chằm chằm thiếu niên đi tới, âm trầm nói: "Sinh tử đấu, sinh tử do trời định. Thiên Môn hầu, cuộc tỉ thí này ngươi tự mình ra sân hay là lấy Tuyết ưng Bàng gia ra thay?"

"Ta có heo, không cần ưng.", Từ Ngôn đi tới gần, cười ngay ngô, nói: "Hứa gia chủ, chúng ta bắt đầu bây giờ đi. Heo mất, ta vong, chuột mất, hôm nay Hứa Kính Chi sẽ phải bỏ mạng ngay tại đây!"

"Được!", Hứa Chí Khanh tức giận quát lên: "Người đâu, đem sinh tử thư đến!"

Nhất ký sinh tử thư, sinh tử tại thiên!

Từ Ngôn viết tên mình lên sinh tử thư, Hứa Kính Chi nằm trong quan tài không nhúc nhích được nên Hứa Chí Khanh ký thay. Cơ bản không cần người khác làm chứng, quốc sư đã sớm tuyên bố tự mình toạ trấn, không cho phép song phương đổi ý, coi như đến cuối cùng bên thua không hạ thủ, quốc sư cũng sẽ đích thân ra tay.

Dù sao thì sau cuộc tỉ thí hôm nay, giữa Từ Ngôn và Hứa Kính Chi tất sẽ có một kẻ bỏ mạng!

Viết sinh tử thư xong, Hứa Chí Khanh nắm chồn chuột ở trên vai lên, ném vào lồng sắt, trong mắt lạnh lùng âm u. Lão ta đã cho chồn chuột ăn một loại kỳ dược, đến khi ác đấu, con chồn chuột này sẽ ngày càng điên cuồng. Khi linh cầm hoàn toàn rơi vào trạng thái cuồng nộ, nó có thể tạo ra sát thương gấp bội so với ngày thường. Đừng nói là một mình Tuyết ưng, dù có thêm Từ Ngôn vào thì chắc chắn cũng sẽ bị chồn chuột đánh chết.

Hứa Chí Khanh không còn quan tâm chồn chuột sẽ ra sao, lão chỉ muốn mạng của Từ Ngôn. Có điều lão không hiểu, tại sao Từ Ngôn không thả Tuyết ưng ra mà lại ném một con heo đen vào lồng sắt đấu thú.

"Oành ầm ầm", cửa sắt đóng lại, ánh mắt của Hứa Chí Khanh bắt đầu có chút dại ra.

Một con heo? Đấu chồn chuột?

Từ Ngôn bị ngu hay là điên rồi?

Hứa Chí Khanh vừa mới nảy sinh nghi ngờ liền có được câu trả lời. Bởi vì lão cuối cùng phát hiện Từ Ngôn thật ra là bị đần. Con Tiểu Hắc Trư kia vừa mới bị nhốt vào lồng sắt đã lập tức xông về cửa sắt đóng kín, bốn móng cào đất, dốc sức liều mạng dùng mồm đẩy cửa sắt, lại còn phát ra tiếng kêu khò khè thê thảm. Bộ dáng của chú heo nhà ta cứ như là bị doạ sợ, muốn chạy ra khỏi cái lồng sắt đáng sợ kia.

Thật sự là heo nha, hơn nữa lại còn là một con heo ngu...

Trận đấu còn chưa bắt đầu, bộ dạng hoảng sợ, chật vật của con heo đen kia đã bên ngoài xôn xao một trận, Từ Ngôn không dùng Tuyết ưng đã đủ khiến người ta kinh ngạc, đã vậy còn thả một con heo vào, dùng heo đấu chồn chuột, cái này còn không phải tự tìm cái chết chứ là gì.

Khoé miệng Hứa Chí Khanh nhếch lên, tàn nhẫn cười lạnh. Bàng Vạn Lý thì nhíu chặt hai hàng lông mày, Bàng Hồng Nguyệt thì rõ ràng đang nắm chặt tay ngọc lại, khẩn trương đến mức đôi môi khẽ run.

Nhìn thấy heo đấu chồn chuột dị trạng, trong lòng Tả tướng không khỏi trầm xuống. Nét mặt của vị quốc sư ngồi trên cao kia thì từ đầu đến cuối vẫn không đổi. Nhất là khi mọi người nhìn thấy Từ Ngôn hai tay nắm lấy cửa sắt đầy vẻ mờ mịt, ai cũng đều cảm thấy tiếc thay cho vị Thiên Môn hầu kia.

Linh thú của Bàng gia thì không dùng, hết lần này tới lần khác lại đem đến một con heo. Con heo gì mà lại có thể đánh thắng chồn chuột của Hứa gia? Như vậy không phải đi tìm đường chết chứ là gì?

Tất cả mọi người đều mang ánh mắt thương hại nhìn về phía vị Thiên Môn hầu đang ảo não, Từ Ngôn hành động tự cho là đúng như vậy càng làm cho nhiều kẻ khinh bỉ. Nhưng cũng có người không để ý đến sân đấu của heo và chuột mà giật mình che cái miệng nhỏ nhắn, trong mắt mang vẻ không thể tin nổi.

Từ Ngôn!

Thật là hắn!

Trình Lâm Uyển cách lồng sắt rất xa, một khắc kia, nàng nhìn thấy Từ Ngôn, lập tức nhận ra người bạn chơi với mình từ nhỏ. Nàng làm sao cũng không nghĩ tới, tiểu đạo sĩ trước đây vậy là lại trở thành Thiên Môn hầu Tề quốc.

Trình Lâm Uyển biểu hiện khác thường, người khác có thể không phát giác nhưng Trình Dục lại nhận thấy được. Thời điểm lão thấy con trai lớn Trình Thủ mang theo cháu gái đến đấu trường, trong lòng lão nhân rớt cái bịch, lập tức ra lệnh cho thủ hạ: "Đi gọi Uyển nhi đến đây cho ta, nhanh!".

Trình Lâm Uyển nhận ra Từ Ngôn cho nên Trình Dục mới bất chấp tình hình trong sân, vội vàng phân phó thủ hạ kêu cháu gái mình tới. Lão không muốn thân phận của Từ Ngôn bị tiết lộ ra ngoài, nhưng mà cử động của lão lại bị quốc sư nhìn thấy rõ ràng.

Ánh mắt Kỷ Hiền như ưng, theo sát Trình Dục. Vì vậy, gã thấy được Trình Lâm Uyển đang ngạc nhiên che miệng. Rồi cũng từ ánh mắt của nàng, gã nhìn ra chính vị Thiên Môn hầu đang đứng ngoài lồng sắt kia làm cho vị cháu gái thừa tướng kinh ngạc như vậy.

Đầu lông mày dãn ra, quốc sư nhếch miệng cười lạnh lùng.

Vì sao cháu gái của Trình Dục lại kinh ngạc khi thấy Từ Ngôn, chẳng lẽ trước đó bọn họ có quen biết nhau sao...

Suy đoán của quốc sư đã tiếp cận chân tướng. Chuyện Trình Dục năm lần bảy lượt góp lời muốn bảo vệ Từ Ngôn trước mặt Hoàng đế, không tiếc thỏa hiệp với quốc sư gã về chuyện khôi phục việc xây dựng Ngọc Long đạo tràng đã khiến gã nghi ngờ. Hôm nay lại thấy cháu gái Trình Dục khác lạ, Kỷ Hiền đã nhìn ra một chút manh mối, đó chính là Từ Ngôn cùng Tả thừa tướng chắc chắn có quan hệ mà không ai biết được.

Những kẻ mang tâm sự riêng dù sao cũng chỉ là số ít, lúc này phần lớn mọi người đều đang cảm thông nhìn Từ Ngôn cùng với con Tiểu Hắc trư của hắn bên kia cửa sắt, đợi nhìn thấy Tiểu Hắc bị chồn chuột xé ra thành từng mảnh nhỏ.

Trong lồng sắt, chồn chuột phát ra tiếng rít chói tai, toàn bộ răng nanh lấp loé hàn quang. Ấy vậy mà heo đen kia ngay cũng chưa từng nhìn đến chồn chuột, bốn chân vẫn không ngừng đạp loạn như trước, mũi heo cong lên. Một bộ dạng cho dù có chết đến nơi cũng phải nhất quyết trốn ra ngoài cho bằng được.

Từ Ngôn cùng Tiểu Hắc trư cách nhau chỉ một cánh cửa, hai tay hắn nắm lấy cán song sắt, vẻ mặt mù mờ cùng bất đắc dĩ. Ngược lại, hắn không phải lo lắng Tiểu Hắc có bị chồn chuột ăn hay không, mà là đang bó tay trước tác phong bỉ ổi của vị huynh đệ này.

Bản thân vốn đã là heo rồi, còn giả bộ heo làm gì a...

Lúc này, tự đáy lòng, Từ Ngôn chỉ có thể bất đắc dĩ kêu rên.
Bình Luận (0)
Comment