Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 146

Dịch giả: Hoangtruc

Trong sơn động có rất nhiều lối rẽ, đám người Quỷ Vương môn càng đi vào chỗ sâu càng thêm xé lẻ, cuối cùng, một đội chỉ còn vài trăm người.

Từ khi đi vào cái ngã ba đường đầu tiên, đám người Quỷ Vương môn đã chân chính bước vào một vực sâu không đáy. Rất nhanh, bọn chúng gặp một số thứ vô cùng kỳ quái.

Có đội ngũ gặp phải một đám dơi đen răng nanh dài nhọn, có đội ngũ lại gặp vô số xương trắng, có đội ngũ lại rơi vào vũng bùn lầy chỉ có năm ba tên chạy thoát được ra khỏi đó, còn lại thì đều chìm nghỉm trong vũng bùn, ngoại trừ vài bong bóng khí nổi lên thì không ai ngoi lên được nữa.

Liên tục xuất hiện cạm bẫy khiến đám Thái Bảo bắt đầu kinh hãi. Phải đến khi Thái Bảo thứ chín dẫn đầu một đội nhân mã đi vào trong một ngã rẽ khác, đụng độ một con quái vật gã mới ý thức được hang động này nguy hiểm đến cỡ nào.

Đó là một con tinh tinh cực lớn, khắp người toàn lông xanh, răng dài móng vuốt sắc bén, trong mắt còn có một vòng huyết luân.

Yêu vật xuất hiện, biểu thị nguy hiểm tiến đến. Huyệt động hẹp dài, nếu muốn chạy trốn thì đám võ giả chắc chắn sẽ trở thành món ăn trong bụng yêu vật, Thái Bảo thứ chín đành kiên trì cùng đám thủ hạ đại chiến với yêu vật, hy vọng có viện quân kéo đến.

Thế nhưng nguyện vọng của Thái Bảo thứ chín nhất định thất bại, bởi vì càng xâm nhập vào bên trong, thì các đội ngũ đều gặp phải ít nhiều phiền toái.

"Ccmn, đây là nơi quỷ quái gì?"

Thái Bảo Mã Đằng nhìn một mảnh cỏ hoang trước mắt, phẫn nộ mắng chửi. Gã trở thành Thái Bảo cùng lúc với Từ Ngôn, trước đó nữa còn mang thân phận phó Đường chủ nên đệ tử sau lưng gã đều là bộ hạ cũ. Nhìn Thái Bảo tức giận có người lập tức hăng hái tiếp lời.

"Thái Bảo gia an tâm chớ nóng vội, chỉ là một đám cỏ dại, chúng ta mồi lửa đốt rụi là được." Một tên tiểu đầu mục giơ bó đuốc kích động.

"Đợi một chút."

Mã Đằng nhìn chằm chằm vào đám cỏ hoang cao hơn nửa người trước mặt, cau mày nói: " Sơn động tối thui lại có cỏ mọc hay sao, nhất định trong bụi cỏ có cổ quái. Tất cả lui ra sau, hai người ở lại phóng hỏa, những người khác cách xa một chút."

Mã Đằng cẩn thận, khiến một đám thủ hạ nhao nhao tán thưởng không thôi. Sau một phen vỗ mông ngựa, cả bọn chuẩn bị châm lửa đốt.

"Thập tứ ca!"

Đám thủ hạ của Mã Đằng còn chưa phóng hỏa thì một tiến la truyền ra từ trong bụi cỏ, một ánh đuốc sáng lên, Mã Đằng nhìn thấy bóng dáng Từ Ngôn bên kia bãi cỏ đang vẫy vẫy tay.

"Ta phát hiện tung tích của hòa thượng Vô Trí, thập tứ ca mau lại đây!" Từ Ngôn rướn giọng kêu gọi: "Trong bụi cỏ không có gì cả, ta vừa mới đi qua!"

Đã có người đi qua, lại là Thái Bảo mười bảy, Mã Đằng và đám Quỷ Vương môn nhất thời yên lòng. Hơn hai trăm người như ong vỡ tổ vọt vào bụi cỏ.

Ngay lúc đám người kia vào trong bãi cỏ, dưới chân bắt đầu truyền đến tiếng rặc rặc giòn vang, âm thanh tựa như miếng băng mỏng sắp vỡ ra.

"Lão thập thất, trong bãi cỏ này..."

Câu nói của Mã Đằng còn chưa dứt, mặt đất dưới chân như bị vỡ nát, hơn hai trăm người đồng loạt rớt xuống nước.

"Trong bụi cỏ có băng, cứ đi vào a, rơi xuống nước, làm mồi cho cá ăn vậy."

Trước mặt đã không còn ai, Từ Ngôn ngồi xổm bên rìa bãi cỏ lầm bầm lầu bầu. Trong mắt trái của hắn, phía dưới bụi cỏ không phải là bùn đất, mà là một đầm nước, bên trên đầm nước là một tầng băng mỏng, đám cây cỏ quái dị kia mọc trên tầng băng đó. Hơn hai trăm người cùng lúc dẫm lên không vỡ mới lạ.

Không rõ đầm nước sâu bao nhiêu, chỉ thấy một màu xanh sẫm. Rồi bọt nước rào rào sôi sục, Mã Đằng tay cầm thanh kiếm dò dẫm bước ra khỏi mặt nước, trường kiếm trong tay vẫn giơ cao lên, tay cầm kiếm lại rườm đầy máu như muốn chém mạnh xuống. Chẳng qua trường kiếm của gã chưa chém xuống, đã bị một bàn tay thò ra khỏi mặt nước kéo thẳng xuống đáy.

Từng vệt máu đỏ thẫm dần nổi lên mặt nước, màu nước xanh sẫm nhanh chóng chuyển sang màu đỏ tươi.

"Quả nhiên là Địa Ngục a, cá ăn thịt người..."

Từ Ngôn đứng dậy, thu hồi ánh mắt rồi nhắm lại nghỉ ngơi sơ qua. Rồi sau đó hắn lại tiếp tục đi sâu vào trong hang.

Đầm nước xanh sẫm không cản được mắt trái của Từ Ngôn.

Hắn có thể thấy rõ được một màn kinh khủng bên dưới đáy nước, thấy từng đám quái ngư lớn nhỏ có đủ, há to miệng rộng đầy răng nhọn cắn từng miếng thịt trên thân người xuống, một miếng cắn lộ cả xương trắng ra. Cho nên một người chỉ cần bị cắn mười miếng như vậy, cơ bản sẽ phải mất mạng.

Hơn hai trăm đệ tử Quỷ Vương môn, cộng thêm một vị Thái Bảo thứ mười bốn, đã hoàn toàn trở thành đồ ăn của quái ngư.

Một thông đạo khác, Thái Bảo thứ bảy vô cùng may mắn, trên đường đi không gặp chút nguy hiểm gì. Có điều gã đã tách các Thái Bảo còn lại quá xa, căn bản không biết những đội ngũ khác đã xảy ra chuyện, cho nên vẫn chuyên chú dẫn đám thủ hạ tiến lên phía trước.

Trong một huyệt động đầy đá vụn, Thái Bảo thứ bảy đưa tay ra hiệu đội ngũ sau lưng ngừng lại. cách gã không xa là một bệ đá to lớn cực vuông vức, bề mặt phủ đầy rêu, nhìn qua trơn mượt. Trên bệ đá, là một cái thi thể cụt mất một tay, là lão hòa thượng kia.

“Lão có phải là hòa thượng bị lão thập thất đuổi giết hay không?”

Thái Bảo thứ bảy chỉ cái thi thể trên bệ đá hỏi, có hai đệ tử Quỷ Vương môn lúc trước đi theo sau Thái Bảo thứ mười bảy đến nhìn qua rồi gật gật đầu xác nhận.

“Đuổi xa như vậy mới đắc thủ, lão thập thất là Tiên Thiên tứ mạch, chẳng lẽ đối thủ lại khó chơi như vậy?”

Thái Bảo thứ bảy lầm bầm một câu rồi nhảy lên bệ đá, mấy trăm thủ hạ hồng hộc theo sau, có vài tên còn bị trơn trượt, chân không đứng vững.

Một đường không gặp chút nguy hiểm nào, đến cuối lại gặp phải thi thể hòa thượng bị Từ Ngôn giết chết, Thái Bảo thứ bảy không chút cảnh giác. Gã đang muốn lật nhìn thi thể thì động quật chợt vang lên tiếng động chói tai, tựa như mấy tảng đá lớn va vào nhau mà tạo thành.

Tiếng vang truyền đến, một cơn gió thốc đến đỉnh đầu Thái Bảo thứ bảy. Cơn gió quá lớn, gã không thể không nheo mắt lại.

Thái Bảo thứ bảy đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt híp lạixuất hiện vẻ sợ hãi. Gã muốn phi thân chạy trốn ra ngoài, rời khỏi bệ đá kinh khủng này, thế nhưng bề mặt bệ đá phủ đầy rêu xanh, bước chân gã bị trượt dài rồi ngã sấp xuống bệ đá. Đến lúc gã nhổm dậy thì tảng đá trên đỉnh đầu đã rơi gần đến, mấy trăm đệ tử Quỷ Vương môn cùng với Thái Bảo thứ bảy đều bị chôn vùi bên dưới.

Sau va chạm kinh khủng đó, hai bệ đá cực lớn như bị ép chặt lại với nhau, phá hỏng hoàn toàn thông đạo này. Một tầng máu tươi từ giữa khe hở hai bệ đá chậm rãi chảy xuống, tựa như dòng sữa đậu nành dần chảy xuống từ mép cối xay đá.

Có một vài động quật thông với nhau, nên khi Từ Ngôn phát hiện ra chuyện này, hắn mang thi thể hòa thượng lưng còng đặt trên bệ đá rồi quay trở lại một đầu thông đạo khác phía sau bụi cỏ. Thật ra Từ Ngôn không phát hiện cái thông đạo này có gì khác lạ, hắn còn đạp một cước nữa, nhưng khi phát hiện đám đất đá trên đỉnh đầu như bị hạ xuống bèn lách người đi ra. Hắn lấy thi thể trên bệ đá làm mồi dụ, còn đập chết được bao nhiều người thì đành xem vận hạn của bọn chúng vậy.

Tất cả các con đường trong sơn động đều có cạm bẫy, một số chỉ động một chút là phải chết, một số có thể làm người khác bị thương nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, nếu cẩn thận thì những bẫy rập này chưa hẳn không thể phá được.

Trác Thiếu Vũ đã phá được hai bẫy rập. Trong đó một cái bẫy rất đơn giản sơ sài, trong hầm có cắm đao kiếm, võ giả bình thường đều có thể nhìn ra được tấm ván gỗ mỏng được phủ một tầng cát đất phía trên che lấp.

Cạm bẫy thứ hai ngược lại rất khôn khéo, còn có cơ quan mũi tên, chỉ cần đạp phải mặt đất sẽ nghênh đón mũi tên như vũ bão tiến đến. Loại cơ quan này không gây khó cho đại Thái Bảo Trác Thiếu Vũ, cho nên một đội ngũ này vẫn có thể thông suốt đi tiếp.

Từng huyệt động trong núi cũng dần hợp lại từng cái với nhau. Nếu là động quật, thì đã định sẽ có phần cuối.

Tại một ngã ba, Trác Thiếu Vũ đã nhìn thấy một ngọn đèn dầu mờ ảo phía xa xa. Ánh sáng tản ra từ ngọn đèn tuyệt đối khác với ánh đuốc đám người Quỷ Vương môn đốt.

"Đại ca!"

Một lối rẽ khác, bóng dáng Từ Ngôn vừa vặn bước ra, sau lưng là mười tên đệ tử Quỷ Vương môn bị thương.
Bình Luận (0)
Comment