Nhất Mộng Hồng Trần

Chương 4 - Luyện Kiếm Dưới Thác Nước

Mà mẫu thân hắn “Hàn Tuyết là khách khanh trưởng lão của Nạp Lan gia”.

Thực lực lại “mạnh mẽ” nên rất được gia chủ Nạp Lan gia coi trọng. Trước Giờ vẫn luôn lấy lễ đối đãi.

- Hàn Phủ này chính là do “Nạp Lan gia cấp riêng cho mẫu thân hắn”.

- Hàn Tuyết ngồi giữa bàn, thưởng thức món ăn, bỗng nàng như suy nghĩ đến điều gì nói “hôm nay Nạp Lan gia có chuyện gì sao, cảm giác như không giống với ngày thường” .

- Đứng bên cạnh, tiểu Kiếm đang ôm Hạo Tuyệt cười ríu rít nói, Phu nhân thật là tinh mắt.

Hôm nay là ngày sanh của đại tiểu thư Nạp Lan gia “ Nói mới nhớ phu nhân và Đường Linh Nhi phu nhân quan hệ tốt như vậy, chúng ta có phải nên chuẩn bị ít quà mừng hay không”.

Ồ hhh. Đã sinh rồi sao, đứa bé tên gì?

- Nô tì nghe nói Nạp Lan tiểu thư tên Hồng Hạnh.

- Hồng hạnh sao? Cái tên nghe thật hay, tốt một cái trên đẹp!

Bỗng nàng quay “ngoắt” sang Hạo Tuyệt, híp mắt cười thần bí nói: “Tuyệt Nhi nha, ngươi nói Hồng Hạnh tên có đẹp hay là không”?

- Nhan sắc của Đường Linh Nhi xuất chúng như vậy, cũng không kém ta bao nhiêu, Phụ thân nàng còn nhìn rất soái, sinh con gái nhất định là nghiêng nước nghiêng thành a.

- Ngươi nói có phải hay không? để mẫu thân làm chủ, hứa hôn cho ngươi nga?..

- Nếu không, sau này ngươi lớn nàng lấy người khác, có phải là rất hối tiếc? đến lúc đó ngươi có phải sẽ trách mẫu thân hay không?

“……….”…

- “Hạo Tuyệt giật thót”! quay ngoắt đi nép mặt vào lồng ngực tiểu kiếm làm bộ hờn dỗi, trong tâm không ngừng kêu khổ.

- Ta mới sáu tháng có được hay là không? Còn hứa hôn cho ta một đứa bé vừa mới sinh chỉ vì tên nàng ta đẹp.

Nhiều lúc hắn hoài nghi đầu óc mẫu thân có phải là có bệnh hay không? Chuyện này cũng quá hoang đường đi.

- Ha ha….Hàn Tuyết thấy hắn không để “ý” đến chính mình quay mặt đi, mặt nàng càng là cười đến run rẩy. Nàng quay sang Mộc Lan nói ngươi xem Tuyệt Nhi của ta có phải quá thông minh điểm.

- Mới sáu tháng tuổi đã biết thẹn thùng nha, còn biết áp mặt vào bình sữa, quả nhiên là con trai ta thật sự là thông minh giống ta a.

“…….”…

- Mộc Lan sắc mặt đen thui gượng cười nói: “công tử là phu nhân ngài sinh ra tất nhiên là thông minh hoạt bát đáng yêu rồi”.

- Chỉ là không biết có giống lão gia hay không? Tiểu Kiếm phi thường tò mò hỏi.

- Hừ! Sắc mặt Hàn Tuyết lạnh lùng nói : “Làm sao có thể, phụ thân hắn chỉ là một tên đầu gỗ, để sinh ra Tuyệt Nhi ta đã đánh thuốc hắn, chắc đến giờ này hắn vẫn chưa biết được sự tồn tại của Tuyệt Nhi a.

“Khục.. Khục...”

Hạo Tuyệt đang được tiểu Kiếm đút cho ăn cháo, đang phè phỡn giỏng tai lắng nghe thông tin liên quan về phụ thân, nghe vậy lập tức phun hết cháo vào mặt tiểu kiếm...

“…..Trâu.. Thật mẹ nó trâu aa...”

- Cuộc đời ta từng gặp nhiều nữ nhân, cũng chưa từng gặp ai ngưu như vậy.... “Thật mẹ nó khí phách”!

- Đang cảm thán bỗng hắn cảm thấy có một ánh mắt sắc bén như ưng đang nhìn mình, nội tâm lập tức kêu lên hỏng bét.

Lập tức hắn không ngừng ho khan tạo cho người ta cảm giác như hắn đang mắc nghẹn.

- Hàn Tuyết lúc này đang híp mắt, nhìn vào đôi mắt trong veo của hắn đánh giá. Một lúc sau nàng cười vui vẻ, lấy tay nhéo nhéo mũi hắn yêu chiều nói “đồ quỷ tham ăn, sao không nghẹn chết đi”. ....

- Mười lăm năm sau.

- Dưới thác nước Vọng Nguyệt, cách Linh Ngọc Thành mười dặm về phía đông nam có một thiếu niên đang cầm kiếm. Mũi kiếm chỉ vào dòng thác đang chảy xiết, một nửa thân kiếm đã chìm trong dòng thác.

Thác nước cao mười trượng, từng dòng nước trút xuống như suối, người bình thường cho dù đã trưởng thành nếu đứng dưới thác nước này chốc lát thôi e rằng cũng chịu không nổi.

Nhưng thiếu niên này đã đứng dưới thác nước ba canh giờ rồi, đã bảy năm, kể từ khi bắt đầu luyện công. Hắn đã xin mẫu thân tìm cho mình nơi có dòng thác mạnh để luyện kiếm.

Lúc đầu Hàn Tuyết kiên quyết cự tuyệt, nhưng sau vài ngày nài nỉ ...Thấy được quyết tâm của Hạo Tuyệt, nàng đành thuận theo hắn nhưng với điều kiện là nhất định phải cho tiểu Kiếm đi theo bảo vệ.

Thời gian thấm thoát trôi qua mỗi ngày ba canh giờ, thoát cái đã bảy năm.

- Mười lăm tuổi, hắn cao gần một mét tám, thân hình rắn chắc, cơ bắp cuồn cuộn dọc theo khắp cơ thể, tạo cho người ta khi nhìn vào cảm giác kinh diễm.

- “Bỗng” hắn mở mắt, từ vách đá nhảy xuống hồ, cơ thể dần chìm trong hồ nước.

- Cước bộ bước đi trong dòng nước vô cùng vững chắc, “Hạo Tuyệt múa kiếm không có lấy một tia bế tắc, cảm giác dòng nước như đang nhảy múa tránh né những đường kiếm của hắn”.

- Từ chiêu thứ nhất bắt đầu.... Sát... “Một tảng đá trên đường bị kim quang chém làm đôi, dần dần kiếm pháp của hắn đã thoát ly khỏi sự ràng buộc, tốc độ múa kiếm ngày càng nhanh”. “Siêu phàm thoát tục, tiêu dao tự tại một hơi vọt tới thức thứ năm”.

- Kiếm quang khi thì phiêu dật nhẹ nhàng biến hoá ảo diệu, lúc thì nhanh nhạy mạnh mẽ sát phạt quyết đoán nơi đi ngang qua đá sỏi bị cắt ngọt chia năm sẻ bảy .

Đã bảy năm rồi! “Bảy năm để sáng tạo ra một bộ kiếm pháp thuộc riêng về bản thân ta”.

Thật đáng tiếc! “Vũ Kỹ Các của Nạp Lan gia tuy nhiều nhưng kiếm pháp ở tầng một và tầng hai, ta đã xem hết rồi”.

Thật không biết lúc nào mới có thể bước lên tầng ba Vũ Kỹ Các tìm hiểu kiếm pháp để sáng tạo ra thứ sáu đây?..

- Aiz.. Mà thôi cảnh giới của ta còn quá thấp, cho dù sáng tạo ra được cũng không thể phát huy hết sức mạnh của nó a. Giờ mới thi triển đến thức thứ hai đã làm ta nội khí cạn kiệt..

…. haizz!..

Nếu là người bình thường không tu luyện “Thần Công” ở cảnh giới hậu thiên tuyệt đối không thể thi triển thức thứ hai, vì thức thứ hai đã là chân chân, thật thật Huyền giai vũ kỹ. Chỉ có cảnh giới tiên thiên, chân khí ngoại phóng mới có thể thi triển được.

Đành tạm thời chờ cảnh giới tăng lên vậy, chỉ dựa vào thức thứ hai hẳn là cũng đủ để ta ngạo thị hậu thiên cảnh võ giả rồi nhỉ?… Còn tiên thiên e là phải thử mới biết được.. Hắn nhếch mép cười tự diễu.

- Nếu có một vị Tông Sư ở đây chắc chắn sẽ trợn mắt há mồm, vì từ xưa đến nay để sáng tạo ra một môn Hoàng cấp cao giai Vũ Kĩ phải là tông sư mới có thể, muốn sáng tạo Hoàng cấp đỉnh giai thường thường phải là cao thủ trong tông sư hoặc đại tông sư mới có thể.

Còn việc sáng tạo ra Huyền Kỹ cấp vũ kỹ đó là cảnh giới đại tông sư mới được. Đó dường như là nhận định của tất cả các võ giả.

Vậy mà lại có kẻ ở cảnh giới hậu thiên kỳ sáng tạo ra vũ kỹ cảnh giới Huyền cấp còn là huyền cấp cao giai.

Chuyện này từ xưa tới nay ở nhân giới chính là chưa từng có, nếu truyền ra ngoại giới đủ để các thế lực tranh nhau sứt đầu mẻ trán giành hắn làm đệ tử.

Bình Luận (0)
Comment