Nhật Ký Quan Sát Thanh Mai

Chương 64

Ngày 10 tháng 6 đầy nắng

Đôi mắt.

[Nhật ký quan sát thanh mai]

Giữa hai bộ quần áo theo phong cách mùa xuân, cảm giác được nhịp tim không rõ ràng vang lên, Đào Ấu Tâm thu tay lại, ngẩng đầu tò mò về câu trả lời trong miệng anh: “Bởi vì?”

Chàng trai chậm rãi mở miệng: “Bởi vì lúc ghi âm anh cố tình nên không thể nào khống chế được tốc độ nhịp tim của mình.”

Cô gái nhỏ tin sái cổ điều đó, lại đưa ‘bé ngỗng ngốc nghếch’ lên tai, lắng nghe nhịp tim đập loạn nhịp kia, khóe miệng nhếch lên thành một đường cong.

Vốn tưởng rằng mình sẽ ở lại đây được một lát, lại nghe Hứa Gia Thời nói: “Em trở về đi.”

“Sao?” Cô vừa bước vào cửa mấy phút, anh lại muốn đuổi cô đi sao? Hôm nay là sinh nhật cô đó.

Nhìn vẻ mặt như thể đang suy nghĩ lung tung kia của cô, Hứa Gia Thời khéo léo giải thích: “Bố mẹ em đang ở trên tầng, chắc sẽ không cho em chơi đâu.”

Đào Ấu Tâm không hiểu được, nhưng dù sao anh phải tính toán vì tương lai của mình nữa chứ.

Ba Đào từ nhà vệ sinh đi ra, nhìn thấy vợ đang ngồi một mình trong phòng khách nên mới thuận miệng hỏi: “Tâm Tâm đâu?”

Phó Dao Cầm: “Đi chơi với Hứa Gia Thời rồi.”

“Lúc này mà con bé còn đến chỗ Hứa Gia Thời?” Ba Đào lên tiếng cảnh báo: “Sao em không cản con bé lại?”

Phó Dao Cầm thoa tinh chất dưỡng da lên mặt, khẽ xoay thành vòng tròn: “Em cản con bé làm gì?”

Ba Đào đấm mạnh xuống bàn: “Đây là khách sạn đó, anh biết thừa thằng nhóc kia không có ý tốt gì khi thuê phòng đơn rồi mà.”

Phó Dao Cầm không thể nhịn cười.

Từ khi phát hiện ra tâm tư của Hứa Gia Thời đối với con gái mình, chồng bà càng ngày càng hẹp hòi. Một mặt ông cảm thấy Hứa Gia Thời xứng đáng là người mà con gái ông giao phó cả đời, mặt khác, ông lại cảm thấy hơi đau lòng khi đứa con gái mà mình vất vả nuôi nấng lại bị thằng nhóc cách vách cướp đi mất.

Đến cả cách xưng hô thân thiết từ “Gia Thời” biến thành “thằng nhóc kia” khiến ông trông càng giống như một người ba già bị người ta cướp “chiếc áo bông nhỏ” vậy.

“Riêng việc này anh có thể yên tâm, Tâm Tâm vẫn không biết Hứa Gia Thời đang có suy nghĩ gì, vì sao anh cứ nghĩ như vậy chứ?”

Hứa Gia Thời không muốn nhiều lời hoặc Hứa Gia Thời không muốn tiết lộ bất cứ điều gì.

Đương nhiên là không phải.

Cậu chàng kia đang cực kỳ kiên nhẫn, vẫn luôn chờ đợi thời điểm hoàn hảo nhất mà thôi.

Mỗi ngày. anh và Đào Ấu Tâm đều ở cạnh nhau, có thể âm thầm bảo vệ cô nhiều năm như vậy mà không để Đào Ấu Tâm phát hiện ra, chỉ bằng lý do này thôi đã chứng tỏ Hứa Gia Thời rất đáng tin cậy rồi.

“Nhưng bây giờ tụi nó đã thành niên rồi.”

“Con trẻ lớn lên là chuyện bình thường, cả chuyện yêu đương cũng thế, chúng ta không quản được đâu.”

Ba Đào lo lắng đến mức vò đầu bứt tai thì chợt nghe thấy tiếng quẹt thẻ bước vào. Vừa mới ngẩng đầu nhìn lên, thấy con gái nhỏ bước vào với một hộp quà trên tay phải và một con ngỗng trắng to trên tay trái.

Ba Đào hơi nheo mắt: “Con về rồi à?”

Đào Ấu Tâm giơ con ngỗng trắng to lớn trong tay lên: “Đúng vậy, con đi lấy quà của anh Gia Thời này.”

Đêm nay, ba Đào đặc biệt khó tính: “Sao thằng bé không tự mình gửi tới đây? Sao phải bắt con ra chỗ thằng bé làm gì?”

Đào Ấu Tâm: “Đương nhiên quà phải được trao riêng rồi, trong phòng có nhiều người như vậy thì xấu hổ lắm.”

Lý do này mới miễn cưỡng vượt qua cửa.

Tổng thời gian chỉ mất chưa đến mười phút, coi như thằng nhóc nhà họ Hứa kia cũng khá thức thời.

“Ba ơi, con về phòng trước nhé?”

“Về đi, về đi.” Dù sao thì con gái đã ở ngay dưới mí mắt ông rồi.

Đào Ấu Tâm không biết ba cô đang nghĩ gì, cô chỉ cảm thấy có chút kỳ lạ. Lúc trở về phòng, cô lập tức đặt con ngỗng trắng lớn bên cạnh gối, quyết định để nó ngủ cùng mình.

Tắm rửa xong, Đào Ấu Tâm chui vào ổ chăn ấm áp, tin nhắn từ nhóm vẫn không ngừng vang lên.

Bạn bè của cô đang trò chuyện vô cùng sôi nổi trong nhóm chat, cô không nhịn được cũng muốn tham gia vào cuộc trò chuyện.

Câu chuyện càng lúc càng thú vị, tốc độ gõ chữ nhanh đến mức cô không thể dừng lại được, cho đến khi có tin nhắn mới hiện trên thanh thông báo.

+10: Còn chưa đi ngủ đi.

Bé ngỗng ngốc nghếch: QAQ.

+10: Đã mười giờ rưỡi rồi.

Bé ngỗng ngốc nghếch: Em đi ngủ ngay đây!

Lén lút chat đêm bị bắt quả tang rồi, phải chạy nhanh thôi.

Bé ngỗng ngốc nghếch: Em không ngủ được.

+10: Đếm ngỗng đi.

Bé ngỗng ngốc nghếch: Em tưởng anh hát cho em nghe.

+10: Không.

Bé ngỗng ngốc nghếch: Sinh nhật của em vẫn chưa qua đâu, hôm nay em là trùm ở đây đó.

+10: Một bài hát thôi.

Bé ngỗng ngốc nghếch: Được!

+10: Thế em muốn nghe gì?

Bé ngỗng ngốc nghếch: Cái gì cũng được.

Sau một hồi “cò kè mặc cả” đạt được kết quả, Đào Ấu Tâm chui vào trong chăn: “Em chuẩn bị xong rồi.”

Anh chọn một bài hát tiếng Anh đơn giản.

Giọng hát của chàng thiếu niên trong trẻo, đến nốt cuối cùng còn có chút hấp dẫn mê người, thậm chí còn hay hơn một số ca sĩ chuyên nghiệp.

“Your heart can see that

Trái tim em biết rõ mà

This love is enough

Tình yêu này đã đủ đong đầy.”

Càng nghe cô càng cảm thấy hưng phấn, Đào Ấu Tâm lật người trong chăn, vùi mặt vào cái bụng mềm mại của con ngỗng trắng, vô tình ấn vào công tắc máy ghi âm, tiếng nhịp tim hỗn loạn lại lọt vào tai cô.

“You know I wanna be

Em biết anh muốn trở thành

Your destiny

Định mệnh của em mà…”

“Thình thịch… Thình thịch…”

Nhịp tim ngày càng rõ ràng hơn, giống như bộ điều chỉnh đang tăng dần âm lượng vậy.

Khi cô kéo con ngỗng trắng ra, cô phát hiện nhịp tim vẫn còn đập mạnh. Đào Ấu Tâm kinh ngạc cúi đầu, dùng ngón tay chạm vào trái tim mình.

Hai trái tim khác nhau lại có cùng tần số cộng hưởng vào giờ phút này.

-

Đó là một đêm không ngủ. Những ngày huấn luyện tiếp theo, mỗi khi nghĩ đến nhịp tim không thể kiểm soát của mình, Đào Ấu Tâm sẽ thất thần trong giây lát.

Giống như khi bọn họ giải được những câu hỏi khó trong bài kiểm tra, câu trả lời đúng sẽ là sự hiện hữu sinh động nhất.

Thời tiết tháng 4 ấm hơn, Đào Ấu Tâm trở lại trường học vào cuối tháng, đến cuối tuần mới trở về. Qua cửa sổ ô tô, cô vô tình nhìn thấy Giang Thư Dư đang đẩy một người phụ nữ ngồi xe lăn qua đường.

Đào Ấu Tâm chưa bao giờ nhìn thấy người phụ nữ đó trước đây, trước đó cô chỉ nghe Giang Thư Dư vô tình nhắc đến việc mẹ cô ấy không tiện đi lại.

Giang Thư Dư xuất sắc như vậy, chắc hẳn mẹ cô ấy cũng rất hài lòng về con gái mình.

Tháng 5, thời gian đếm ngược đến kỳ thi tuyển sinh đại học bắt đầu, mỗi ngày đám học sinh trung học phổ thông đều miệt mài luyện đề, lên ‘chiến thuật’ ôn thi cho phù hợp.

Tháng 6, các bạn học sinh cuối cấp đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần bước vào chiến trường mang tên ‘thi đại học’.

Cơn mưa lớn xua tan bớt cái nắng nóng oi ả, các bậc phụ huynh nhìn con mình bước vào phòng thi, tay cầm ô đứng dưới mưa, ánh mắt mong chờ trông theo.

“Năm nào tổ chức kỳ thi tuyển sinh đại học trời cũng mưa, liệu có phải điềm gì không nhỉ?”

Đối mặt với rất nhiều thí sinh trong phòng thi, không ai cảm thấy xa lạ bởi bọn họ đang tham gia vào một cuộc thi có quy mô lớn quyết định số phận của chính mình. Người cạnh tranh với mình hôm nay, có lẽ lại chính là người hợp tác với mình trong tương lai.

“Điềm báo thành quả ba năm cố gắng của chúng ta sẽ đổ sông đổ bể đó.”

“Đây là mưa nhân tạo để giảm nhiệt thôi mà.”

“Ở quê chúng ta có câu ‘cá chép vượt vũ môn’. Mưa càng to, nước càng nhiều thì cá chép nhảy càng cao, kết quả của chúng ta càng tốt.”

Khi bài kiểm tra tiếng Anh cuối cùng kết thúc, các bạn học sinh lần lượt bước ra khỏi cổng trường, ngẩng đầu nhìn lên mới phát hiện - bầu trời đã trong xanh từ lúc nào.

Buổi chiều sau kỳ thi, từ tòa nhà giảng dạy vang lên tiếng reo hò không ngừng ăn mừng “ngày giải phóng”, chào đón sự tự do.

Các bạn cùng lớp bắt đầu tổ chức tiệc liên hoan, đối với một số người thì đây có thể là lần cuối cùng bọn họ được gặp mặt nhau đông đủ như này.

Thông báo trên nhóm chat của lớp số 3 vừa được đưa ra, Đào Ấu Tâm đã nộp tiền luôn.

Hình như mấy cô gái luyện tập ba lê đều có khí chất độc đáo, là người thu hút sự chú ý nhất trong đám đông. Trong nhóm học sinh sắp tốt nghiệp, cô là người duy nhất có làn da trắng trẻo đến mức phát sáng.

Cô gái mặc một chiếc váy trắng đơn giản, rộng thùng thình, thời tiết nóng bức nên mái tóc đen được búi cao lên, trông tràn đầy sức sống. Trên người cô đeo một chiếc túi nhỏ màu bạc, một sợi dây vỏ sò màu đỏ được buộc giữa hai cổ tay thon thả.

Phong cách mang lại sự trẻ trung, năng động.

Mặc dù năm nay Đào Ấu Tâm dành rất ít thời gian đến lớp nhưng cô vẫn để lại ấn tượng sâu sắc cho mọi người: “Đào Ấu Tâm, ngồi đây.”

Chỉ riêng tháng trước, Đào Ấu Tâm đã thành công tham gia vào nhiều nhóm nhỏ, cô ngồi cùng bàn với vài cô bạn quen, bàn dành cho nam và bàn dành cho nữ được tách biệt hẳn ra.

Lớp trưởng thể hiện phong thái lãnh đạo, là người đầu tiên đứng lên nâng ly rượu: “Chúng ta quen nhau đã ba năm, hôm nay tạm biệt, có lẽ sẽ khó có ngày gặp lại. Vậy thì chúng ta phải cùng nhau nâng ly cảm ơn tuổi trẻ và tình bạn tốt đẹp đã được duy trì suốt thời gian qua!”

Mọi người lần lượt đứng dậy nâng ly chúc mừng.

Lúc này, Đào Ấu Tâm mới phát hiện, Châu Triệt Ngôn được chuyển đến lớp 1 lại đến tham dự bữa tiệc liên hoan của lớp 3.

Dù sao thì cậu ấy học ở lớp 3 lâu hơn nên đến đây cũng không có gì sai cả.

“Đào Ấu Tâm, cậu có muốn uống một chút không?” Lớp phó học tập ngồi bên cạnh nhầm lẫn rượu trái cây tự làm của nhà hàng là đồ uống nên mới đẩy nó đến trước mặt Đào Ấu Tâm.

Đào Ấu Tâm nhấp một ngụm mới ý thức được: “Hình như mùi vị hơi lạ thì phải.”

Bấy giờ lớp phó học tập mới cúi đầu ngửi ngửi: “A, tôi mang nhầm rồi, hình như đây là rượu hoa quả vừa rồi người ta mang tới.”

Đào Ấu Tâm cầm ly lên, uống thêm hai ngụm: “Mùi vị cũng khá ngon.”

Lớp phó học tập nở nụ cười thân thiện với cô: “Vậy cậu cứ uống hết đi.”
Bình Luận (0)
Comment