Nhật Ký Quan Sát Thanh Mai

Chương 62

"Hứa Gia Thời, chụp ảnh ở đây đi." Cô tìm một vị trí, nghiêng người đứng trước bức tường kính, lòng bàn tay hướng lên, khiến bức ảnh trông giống như cô đang dùng lòng bàn tay nâng đầu chú cá voi lên vậy.

Đào Ấu Tâm ngắm nhìn tất cả sinh vật biển, nhưng lại chẳng có một tấm ảnh chụp riêng đại dương nào lọt vào ống kính của Hứa Gia Thời.

Ánh đèn trong công viên nước rất thích hợp để chụp ảnh bóng, Đào Ấu Tâm đã tìm ra bí quyết. Cô chụp được vài bức ảnh rồi mới nhớ ra rằng mục đích đi ra ngoài ngày hôm nay là để chúc mừng sinh nhật cho Hứa Gia Thời.

Vì thế, cô vội nắm lấy tay áo của chàng trai, hỏi: "Chúng ta chụp ảnh chung nhé?"

"Được." Anh lấy điện thoại di động ra, kết quả chụp ảnh tự sướng lại không được như ý muốn.

Đào Ấu Tâm nhìn quanh, tìm tới một cô gái trẻ đang nhàn nhã đi dạo chơi, vội vàng "cướp" chiếc máy ảnh từ trong tay Hứa Gia Thời: "Em chào chị, chị có thể chụp giúp bọn em một tấm hình chung được không? Chỉ cần bấm vào đây là được rồi."

“Được thôi.” Có cô em gái nhỏ cất giọng nói ngọt ngào như vậy xin giúp đỡ, tất nhiên là không ai có thể từ chối.

Kỹ năng chụp ảnh của chị gái xa lạ này còn tốt hơn so với mong đợi, mới một lát mà đã chụp ra bức ảnh mà Đào Ấu Tâm mong muốn, thậm chí còn nhiệt tình hỏi xem cô có muốn chụp thêm hai bức nữa hay không.

Với bầu không khí và khung cảnh nơi đây, Đào Ấu Tâm dĩ nhiên sẽ không từ chối, cô ngọt ngào nói lời cảm ơn rồi lại quay về vị trí cũ.

“Các em có thể đổi thêm vài kiểu dáng khác nữa.” Rõ ràng, chị gái qua đường này cũng rất phấn khích khi được chụp ảnh cho cặp đôi trai xinh gái đẹp này.

Đào Ấu Tâm không trông cậy là Hứa Gia Thời sẽ làm ra bất kỳ động tác nào, cô cũng ngượng ngùng, cảm thấy đã làm mất quá nhiều thời gian của người ta, cho nên cô dứt khoát chỉ đạo tư thế của cả hai, nắm lấy cánh tay của Hứa Gia Thời ngay một giây trước khi bấm chụp.

Chàng trai trẻ vô thức nghiêng đầu sang, máy ảnh cứ như vậy mà ghi lại khoảnh khắc này.

Hình bóng trong bức ảnh phác họa rõ ràng đường nét của hai người, chàng trai tóc ngắn và cô gái tóc dài nhìn nhau, tạo ra một bầu không khí khó tả.

Buổi chiều, hai người đi đến một tiệm bánh ngọt handmade ở gần đó.

Hứa Gia Thời không thích đồ ngọt, nhưng dù sao cũng là sinh nhật mười tám tuổi, vẫn nên có đầy đủ các nghi thức cần thiết.

Đào Ấu Tâm dẫn anh tới đây là để khiến anh ghi nhớ kỹ: “Em sẽ tặng cho anh một chiếc bánh sinh nhật mười tám tuổi cực kỳ đặc biệt đó nha.”

Cả hai bắt đầu làm bánh sinh nhật dưới sự hướng dẫn của đầu bếp làm bánh, và lựa chọn kiểu dáng trang trí yêu thích của bản thân.

“Em tới bắt bông kem nha.” Cô lắp đui bắt kem vào, cắt một lỗ nhỏ trên túi rồi nóng lòng muốn thử, kết quả khi bắt kem lại không chú ý đến phương hướng, không cẩn thận làm bay tới mu bàn tay của Hứa Gia Thời.

Cô cười ngượng nghịu, thấy Hứa Gia Thời không có phản ứng gì, đột nhiên nảy ra ý tưởng đùa giỡn xấu xa, dùng ngón tay lau kem trên mu bàn tay, sau đó áp lên mặt anh.

Hứa Gia Thời liếc nhìn cô.

Đào Ấu Tâm nghi ngờ.

Bình tĩnh như vậy sao?

Đối phương không phối hợp thì cũng sẽ không vui vẻ gì, cô dứt khoát từ bỏ ý muốn trêu chọc, dự định làm bánh thật nghiêm túc. Ai ngờ khi cô vừa cúi đầu định phết kem, một ngón tay chợt chọc vào má cô.

Đào Ấu Tâm chớp chớp mắt, phải hai giây sau mới phản ứng lại: "Anh lén lút tấn công em?"

“Không.” Anh phản bác: “Đó là đường đường chính chính tấn công công khai.”

Lời vừa dứt, Hứa Gia Thời đặt tay kề sát hai bên mặt cô, từ chiếc mũi thẳng của cô kéo một đường sang một bên, vẽ thành mấy sợi râu mèo.

"Hứa, Gia, Thời!" Cô gái khó chịu, bắt đầu đánh trả.

Cuối cùng, cái bánh sinh nhật đó chỉ ăn được hai miếng, còn lại đã bị nghịch hư gần hết.

Khi về nhà và xem lại ảnh chụp vào buổi tối, một trăm tấm thì phải có tám mươi tấm Đào Ấu Tâm xuất hiện trong bức ảnh, trong đó cũng có tấm chụp lúc khuôn mặt cô bị bôi kem: “Trông cứ như hôm nay là sinh nhật của em ấy. Hu hu, thật là uổng công mà."

"Không đâu, anh lại cảm thấy rất có ý nghĩa mà." Hứa Gia Thời hài lòng kết nối ảnh chụp vào máy in ảnh, nhìn chằm chằm đợi máy nhả ra từng tấm ảnh một, chọn ra hai tấm trong đó rồi dán vào cuốn nhật ký thứ mười ba.

Ngày hôm sau mới là ngày sinh nhật thực sự của Hứa Gia Thời.

Sau khi hỏi ý kiến của con trai, mẹ Hứa cũng không tổ chức hoành tráng gì, bà ấy mời bạn bè và người thân đến ăn trưa cùng nhau tại một nhà hàng gần đó, xong xuôi lại để anh đi chơi với mấy chàng trai cô gái cùng tuổi.

Hứa Gia Thời không có nhiều bạn bè, anh vẫn chỉ thân quen với bốn người họ, và có thêm hai thành viên của đội bóng rổ cũng thường xuyên liên lạc, Trình Tử Gia và Lý Tây Lâu.

Kể từ sau vụ karaoke trên phố Văn Khê, họ đều tránh né những nơi đó, hôm nay hẹn nhau chơi ngay trong rạp chiếu phim trong nhà của nhà họ Hứa, đã rất thoải mái lại còn an toàn.

Mẹ Hứa ân cần chủ động cho bọn trẻ không gian riêng: “Nếu tối nay con muốn chơi tiếp với bạn bè, ba mẹ sẽ không về nhà.”

Nghe được tin này, Tạ Nhiên đứng trong rạp hát vội reo hò: "Các anh em, tôi có một ý tưởng rất thú vị, các cậu đều hơn mười tám tuổi rồi đúng không?"

"Năm nay tôi mười chín rồi." Trình Tử Gia và Trình Tử Nghi là hai anh em sinh đôi, cậu ấy lớn hơn các bạn cùng lứa một tuổi bởi vì từng có một năm tạm nghỉ học.

Lý Tây Lâu trực tiếp lấy thẻ căn cước ra, không sớm mà cũng không muộn, cậu ấy vừa mới đủ tuổi từ tháng trước.

Hứa Gia Thời thì khỏi cần phải hỏi tới, hôm nay chính là ngày sinh nhật của anh.

Hỏi một lượt hết các chàng trai mà cũng không thấy hỏi sang phía họ, Khúc Thất Thất bất mãn đập bàn: "Này, sao cậu không hỏi bọn tôi, đây là đang phân biệt đối xử với con gái đó hả?"

“Tôi hỏi đây hỏi đây, cậu đừng có vu khống tôi lung tung như vậy chứ.” Tạ Nhiên sợ cô ấy: “Tôi muốn kêu bọn họ uống rượu, chẳng lẽ các cậu cũng muốn uống sao?”

Khúc Thất Thất không chịu thua, đáp lại: "Uống chứ, tôi cũng đã hơn mười tám tuổi rồi."

Tạ Nhiên tùy ý chỉ tay: “Hai người đứng bên cạnh cậu vẫn còn chưa đủ tuổi đâu đấy.”

Đào Ấu Tâm và Giang Thư Dư nắm tay nhau, cùng lúc gật đầu.

Vì chị em, Khúc Thất Thất cũng bình tĩnh lại, ngồi xuống chỗ: “Thôi được rồi.”

Tạ Nhiên gọi tám chai bia, còn lại để các cô gái tự mình chọn đồ uống.

"Thoải mái vậy sao? Thế thì tôi không thể chỉ đơn giản gọi tám mười ly gì thôi được." Khúc Thất Thất hạ quyết tâm làm cho cậu ấy tiêu mất một khoản, Tạ Nhiên lại đầy khí thế vỗ ngực: "Muốn gọi gì thì cứ gọi thoải mái đi, Hứa Gia Thời sẽ thanh toán nha."

Khúc Thất Thất: "..."

Đúng là không chiếm được chút lợi nào của cậu ấy mà.

Các cô gái gọi mỗi người một ly, Đào Ấu Tâm cũng rất chu đáo, săn sóc: “Trong nhà còn có đồ uống, mọi người muốn uống gì cứ bảo, tôi sẽ đi lấy cho.”

“Ừm…” Giọng điệu của Khúc Thất Thất uyển chuyển, cố ý trêu chọc: “Người không biết chắc còn tưởng rằng đây là nhà của cậu không đấy.”

“Tớ thường xuyên tới đây mà.” Cho nên rất quen thuộc.

"Vậy thì cậu cũng được coi như là một nửa người nhà họ Hứa rồi nhỉ?"

Chưa kịp dụ được Đào Ấu Tâm trả lời thì đã bị giọng hát long trời lở đất của Tạ Nhiên cắt ngang, Khúc Thất Thất giơ hai tay lên bịt tai lại, nhăn mũi nhíu mày.

Bia và đồ uống được mang đến, chủ nhân bữa tiệc sinh nhật Hứa Gia Thời phân phát cho từng người, người cuối cùng là Đào Ấu Tâm, anh tự mình mở ra rồi mới đưa cho cô.

Đồ uống trong cốc quá đầy, khi nhận lấy, Đào Ấu Tâm không cẩn thận nên vài giọt tràn ra giữa ngón tay cô. Hứa Gia Thời phản ứng cực kỳ nhanh, rút ​​khăn giấy ra lau cho cô, đồng thời dọn dẹp sạch sẽ chất lỏng đọng lại trên mép cốc.

“Được rồi.” Anh lại đặt chăn bông tới trước mặt Đào Ấu Tâm: “Chú ý một chút, đừng để nó dính vào quần áo.”

Đây chỉ là một cảnh tượng rất đỗi bình thường đối với hai người họ nhưng trong mắt những người khác, lại có ý nghĩa sâu xa.

Sau khi Hứa Gia Thời rời đi, Khúc Thất Thất là người đầu tiên lại gần Đào Ấu Tâm, nói: "Tâm Tâm, quả thật Hứa Gia Thời chăm sóc cậu rất tốt đó."

“Ừ, từ nhỏ anh ấy đã biết cách chăm sóc người khác rất chu đáo rồi.” Đào Ấu Tâm nâng cốc lên uống một ngụm.

Khúc Thất Thất quạt gió thổi lửa bên tai cô: “Hiện tại cậu ấy chỉ quan tâm đến cậu vậy thôi, chứ sau này có thể sẽ không được như thế nữa đâu.”

"Tại vì sao?"

"Cậu ấy cũng đã trở thành người lớn rồi, vào đại học là có thể yêu đương, nếu như cậu ấy thích cô gái nào đó thì chắc chắn cậu ấy sẽ tránh thân thiết với cậu đó."

Động tác của Đào Ấu Tâm khựng lại.

Hứa Gia Thời có thích cô gái nào đó ư?

Đây là một chủ đề mà cô chưa bao giờ suy nghĩ tới.

Trông thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô, Khúc Thất Thất nhanh chóng nháy mắt với Giang Thư Dư ở phía đối diện: "Thư Dư, cậu nói có phải không?"

Giang Thư Dư đang im lặng xem chương trình thì đột nhiên bị gọi tên, dưới cái nhìn chăm chú của hai người, cô ấy gật đầu: "Nếu thích ai đó, quả thực là nên làm vậy để tránh bị nghi ngờ."

Khúc Thất Thất quan sát sắc mặt của Đào Ấu Tâm, tiếp tục thêm mắm thêm muối vào: “Cho dù bây giờ không có thì sau này chắc chắn rồi cũng sẽ có thôi.”

Trong lòng Đào Ấu Tâm hỗn loạn, đồ uống trong tay lập tức mất đi cả hương vị.

“Anh ấy, chắc anh ấy không thích cô gái nào đâu.” Ít nhất thì bây giờ, anh vẫn chưa bắt đầu tránh để bị nghi ngờ.

Câu nói này dường như có ý tứ trốn tránh, Khúc Thất Thất không cho phép điều đó, cố ý xúi giục cô: “Chúng ta cũng đâu biết được đâu, chi bằng cậu đi hỏi thử xem?”

Quả nhiên Đào Ấu Tâm đã bị lừa: "Phải hỏi như thế nào bây giờ?"

"Hì hì." Khúc Thất Thất xoa xoa ngón tay, giống như thợ săn đang ôm cây đợi thỏ, nhìn chằm chằm chỉ chờ để bắt được con mồi về làm mồi nhậu: "Cậu có từng nghe qua một câu…"

Say rượu nói lời thật lòng.

Ba cô gái lén la lén lút, nhìn chăm chú vào chai rượu của Hứa Gia Thời, cho đến khi nó cạn hết.

Ba cô gái đã thảo luận xong chiến lược từ lâu, để Khúc Thất Thất bắt đầu cuộc trò chuyện: "Hay là chúng ta chơi trò thử thách hay sự thật đi."

Tạ Nhiên không giữ chút sĩ diện gì, nói: “Hừ, trò gì sáo rỗng cũ rích vậy.”

Đào Ấu Tâm sợ ý kiến này sẽ bị từ chối nên vội vã hòa giải: “Tuy là trò này hơi sáo rỗng thật, nhưng quá trình chơi cũng chưa chắc sẽ như vậy mà.”

Cho dù là cùng một câu hỏi, vẫn có thể xuất hiện hàng nghìn kiểu câu trả lời khác nhau.

Tới lượt Giang Thư Dư lên sàn, cô ấy nghiêm túc trịnh trọng giơ tay lên: "Tôi bỏ phiếu cho trò thử thách hoặc sự thật."

Quét qua tỉ lệ nam nữ tại đây, Tạ Nhiên hả hê nhún vai: "Tỉ lệ ba bốn."

Ba cô gái đều nhìn về phía Hứa Gia Thời.

Nhưng mà, trong mắt anh thì cũng chỉ có bóng dáng của Đào Ấu Tâm.

Đúng như dự đoán, anh giơ tay lên và biểu quyết đồng ý.

Tạ Nhiên liên tục oán trách anh là "kẻ phản bội", lại bởi vì quy tắc có chơi có chịu chẳng biết từ đâu ra của cậu ấy nên nhất quyết đòi phải tham gia trò chơi. Nào ngờ liên tiếp ba lần đều xoay đến cậu ấy, khiến cho cậu ấy không vui, mà cả ba cô gái cũng chẳng vui vẻ gì.

Khúc Thất Thất sợ thằng quỷ xui xẻo này sẽ phá hỏng kế hoạch hoàn hảo của bọn họ nên ra vẻ công bằng mà nói: "Thôi thì thế này đi, nếu như bị chọn trúng quá ba lần, thì sẽ bỏ qua một lượt."

“Coi như cậu vẫn còn có chút lương tâm.” Tạ Nhiên nhanh chóng được dỗ dành cho hết bực bội.

Không có cậu ấy tham gia, tình hình hết sức thuận lợi, ngay lập tức chuyển hướng về phía Hứa Gia Thời.

Kế hoạch thành công, hai cô gái suýt chút nữa đã hào hứng tới nỗi nhảy cẫng lên, sau cùng vẫn là cố kiềm chế bản thân, đặt một câu hỏi: “Sự thật hay thử thách?”

Hứa Gia Thời chuyển tư thế từ nghiêng người sang dựa lưng vào ghế, bình tĩnh lựa chọn: “Nói sự thật.”

Khúc Thất Thất điên cuồng nhìn sang Đào Ấu Tâm, ra hiệu cho cô tiến lên.

Mà tay cô gần như đã giật được hết lông ra khỏi ghế sô pha luôn rồi, nhưng Đào Ấu Tâm thì vẫn không nói được thành lời.

Thời gian chầm chậm trôi qua.

Trình Tử Gia thúc giục: “Nếu như các cậu không đưa ra câu hỏi, vậy thì sẽ chuyển sang vòng tiếp theo.”

Tạ Nhiên gây rối, bắt đầu đếm ngược: "3, 2, 1..."

"Hứa Gia Thời, anh có thích cô gái nào không?"

Đúng lúc này, bản nhạc đang phát kết thúc, căn phòng rộng lớn như vậy bỗng chốc trở nên vô cùng yên tĩnh. Cũng bởi vì vậy, câu hỏi bất cần, mặc kệ tất cả của Đào Ấu Tâm chợt có cảm giác đặc biệt rõ ràng.

Thời gian tựa như đã đóng băng ngay tại thời điểm này.

Giang Thư Dư tinh tế, cầm điều khiển từ xa lên và ấn tạm dừng nhạc.

Mọi người đều nhìn chằm chằm vào Đào Ấu Tâm, cô bỗng nhiên cảm thấy khuôn mặt của mình nóng bừng lên, lúng ta lúng túng giải thích: "Không, không phải là vì cái đó đâu, tôi chỉ là vừa đọc thấy câu hỏi này được đề cử trên Baidu..."

Đầu óc cô choáng váng, đến chính bản thân cũng chẳng biết mình đang nói cái gì nữa, chỉ chợt nghe thấy một giọng nam kiên định vang lên giữa lúc cô đang lắp bắp lấy cớ: “Có.”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Mọi người đều nhìn về phía âm thanh ấy phát ra.

Chàng trai với khuôn mặt lạnh lùng chậm rãi ngồi thẳng dậy, thậm chí còn chủ động đưa ra thêm một câu trả lời bổ sung, đưa tay chỉ vào điện thoại di động của mình: “Người tôi thích, ở đây.
Bình Luận (0)
Comment