Nhật Ký Ngoại Tuyến Của Ánh Trăng Sáng Lót Đường

Chương 8

21

Liên tiếp hai ngày sau đó Mạnh Linh không xuất hiện.

Vào một ngày mưa to, hòn đảo nghỉ dưỡng trở nên u ám, khách du lịch được khuyên nên ở trong phòng. Tề Giới vừa ra ngoài đã thấy đối tác của anh bị mưa xối ướt sũng.

Sau khi hỏi ra mới biết, anh ta đến khu rừng phía nam để khảo sát phong tục tập quán, Mạnh Linh cũng đi cùng anh ta.

Nhưng Mạnh Linh vẫn chưa về, nhưng anh ta lại về trước.

Tề Giới cau mày, phỉ nhổ đối tác của anh: "Anh đúng là tên khốn."

Anh xoay người, chộp lấy chiếc dù rồi chạy ra khỏi khu nghỉ dưỡng, chạy thẳng về phía nam trong thời tiết khắc nghiệt.

Tôi lặng lẽ ngồi bên ghế phụ nhìn anh lo lắng ngó nghiêng khắp nơi. Đến khi anh tìm được Mạnh Linh, vị trí này sẽ không thuộc về tôi nữa.

Đến tận tối anh mới tìm thấy Mạnh Linh.

Hai người đều nhếch nhác, Mạnh Linh vừa thấy Tề Giới liền nhào vào lòng anh. Lần đầu tiên cô ấy khóc thê thảm như vậy.

Tề Giới đẩy cô ấy ra: "Về thôi."

Mặc dù lời nói của anh vẫn lạnh nhạt như vậy, nhưng hành động của anh lại thật sự khiến Mạnh Linh thấy ấm lòng.

Cô ấy hoàn toàn lún sâu.

Trên đường trở về, cô ấy đã mở lòng nói về quá khứ bi thảm của mình.

"Năm tôi mới đi làm, ba mẹ muốn đưa em trai tôi đi du lịch, tôi xin nghỉ phép đưa họ ra sân bay. Hôm đó cũng là một ngày mưa như thế này, xe tông vào lề đường, tôi bị mắc kẹt bởi dây an toàn nhưng họ không hề quan tâm. Sau này, tôi không dám lái xe nữa, xe mua chỉ để em trai tôi dùng... Tề Giới, cảm ơn anh hôm nay đã không bỏ rơi tôi."

Tề Giới nhìn chằm chằm con đường phía trước, tỏ vẻ khó hiểu: "Cái gì?"

"Cảm ơn anh đã không bỏ rơi tôi giống như bọn họ."

Tề Giới không nói gì nữa, bầu không khí trong xe tĩnh mịch kỳ lạ.

Khi trở lại khu du lịch thì trời đã khuya, cơn mưa lớn vẫn không có dấu hiệu tạnh.

Tề Giới không muốn dùng chung dù với Mạnh Linh, anh một mình dầm mưa đi phía trước. Đột nhiên anh cúi đầu nhìn xuống, dừng bước lại.

Mạnh Linh đi lên phía trước, cuối cùng cũng đứng cùng anh dưới một chiếc dù, ngước mắt hỏi anh: "Anh sao vậy?"

Vẻ mặt Tề Giới cứng đờ tràn ngập hoang mang. Đôi mắt anh giống đứa trẻ, từ đầy ngây ngơ chuyển sang ngơ ngác, cuối cùng là hốt hoảng và đau đớn gần như khiến ngũ quan của anh trở nên vặn vẹo.

"Nhẫn của tôi đâu?"

Tề Giới trực tiếp quỳ xuống bãi cỏ ướt đẫm tìm chiếc nhẫn trang sức bằng bạc kia. Cơn mưa nặng hạt giống như gậy gộc nện xuống vai anh.

"Nhẫn đâu? Nhẫn đâu? Nhẫn đâu?"

Đúng vậy, Tề Giới, anh vì tìm Mạnh Linh mà đánh mất nhẫn của em.

Đó không thể xem là một chiếc nhẫn đính ước được, dù sao anh cũng chưa cầu hôn đâu. Có điều đó là chiếc nhẫn duy nhất từng mang hơi ấm của em mà anh có thể tìm được.

Bây giờ, anh đã đánh mất nó.

22

Mạnh Linh nói, nếu đánh mất một thứ gì đó, nó mang ý nghĩa là nên buông bỏ.

Hay đấy, tôi cũng không biết nên phản bác như thế nào.

Sáng sớm hôm sau, Mạnh Linh đến đưa bữa sáng cho Tề Giới. Anh không ra ngoài nên cô ấy đành phải đợi trước cửa phòng anh.

Tôi ngồi trên bệ cửa sổ, nhìn cô ấy do dự hết lần này tới lần khác vẫn không gõ cửa.

Thật không ngờ nữ chính lại là người theo đuổi trước.

Tới tận khi chiều tà mặt trời lặn, Tề Giới mới mở cửa phòng mình.

Mạnh Linh vẫn luôn chờ ở cửa, nhìn thấy anh trong mắt cô ấy đầy vui vẻ: "Cuối cùng anh --"

"Cô điên rồi?" Tề Giới nhíu mày, nhìn cô ấy bằng ánh mắt khó tin: "Cô muốn làm bạn gái tôi sao?"

Mạnh Linh không nói gì, vẻ mặt đầy phức tạp.

"Cô muốn tôi và hung thủ hại chết Tiểu An trở thành người một nhà, đến ngày lễ tết cùng đi thắp cho cô ấy một nén nhang sao? Hay là cô muốn tôi dùng thân phận anh rể đi đón kẻ hại chết Tiểu An ra tù, vỗ vai hắn ta nói không sao cả, tôi không so đo đâu? Sao vậy, cô đang thiếu một người cùng cô trả tiền bồi thường mỗi cuối tháng?"

Những lời này khiến sắc mặt Mạnh Linh tái mét.

Trong mắt cô ấy toát lên sự oán hận với Tề Giới, tâm trạng vui vẻ chẳng còn sót lại chút nào.

"Cô Mạnh, nếu chúng ta trở thành một đôi, đó chính là bất hạnh lớn nhất của chúng ta. Vì vậy, hãy tránh xa tôi ra."

Tề Giới nói xong liền nâng chân bước qua khay đồ ăn trước cửa, lướt qua Mạnh Linh.

Tôi quay đầu nhìn Mạnh Linh cô đớn cúi đầu rời đi, bóng dáng cô ấy hoàn toàn biến mất góc hành lang, không còn dấu vết.

Rõ ràng cô ấy không đoán được chuyện sẽ phát triển theo chiều hướng này, tôi cũng vậy.

Tề Giới rời khỏi khu nghỉ dưỡng một mình, đến thảm cỏ mà tôi yêu nhất. Lúc này anh hệt như một cái xác không hồn.

Ánh chiều tà chiếu trên thảm cỏ. Thảm cỏ xanh mướt kia đã bị phá hỏng nham nhở. Chỗ nào cũng là hố đất ngổn ngang và những biển báo tuyến du lịch xiêu xiêu vẹo vẹo.

Tề Giới thẫn thờ ở đó hồi lâu.

Tôi cũng cùng anh thẫn thờ ở đó hồi lâu.

Anh không thể mân mê chiếc nhẫn trên ngón áp út nữa. Nhưng tôi có thể cảm nhận được, khoảnh khắc này, trong lòng anh chỉ nghĩ về tôi.

Xuyên qua khung cảnh rực rỡ của ánh chiều tà, tôi mơ hồ nhìn thấy đám cưới mà tôi đã mong chờ từ lâu. Tôi thấy mình trong chiếc váy cưới lộng lẫy, thấy Tề Giới ở trên thảm đỏ xa xa, anh đang mỉm cười với tôi.

Trong khung cảnh đó, chúng tôi đều trẻ trung, tràn đầy sức sống.

Trong khoảnh khắc mặt trời lặn hẳn cũng đại diện cho đám cưới long trọng của tôi và Tề Giới đã cử hành xong.

23

Tối đó Tề Giới trở về khu nghỉ dưỡng, anh đã đưa ra một quyết định.

Tôi có thể hiểu được quyết định của anh.

Ở cái ngày anh hét lên với đối tác của anh "Rõ ràng anh đã đồng ý với cô ấy sẽ không động vào chỗ này", tôi đã thấy ngờ ngợ.

Đó rõ ràng là vòng lặp thứ ba mươi. Tôi nằm ở trên giường bệnh vì căn bệnh ung thư, xin đối tác của anh đồng ý với tôi.

Đến khi Tề Giới hét lên "Sáng mai cô ấy sẽ tỉnh lại", tôi chợt bừng tỉnh.

99 vòng lặp ấy, liệu có phải Tề Giới vẫn luôn ở bên tôi?

Tôi chết 99 lần, anh nhìn tôi chết 99 lần?

Anh đã tổ chức lễ tang cho tôi 99 lần, cũng giống tôi chết lặng không còn nước mắt?

Anh biết tôi sẽ tỉnh lại vào sáng ngày thứ tư nên không treo ảnh thờ của tôi. Mỗi ngày anh đều ngủ sớm để chờ ngày hôm sau tỉnh lại sẽ nhìn thấy tôi sao?

Nhưng có lẽ anh không hiểu tại sao tôi lại mắc kẹt trong vòng lặp này, cũng không biết tại sao lần này tôi không tỉnh lại.

Tôi đã để anh đợi rất lâu.

Cuối cùng, anh nhận ra rằng tôi sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.

Giờ phút này, Tề Giới đã đưa ra quyết định.

Khi anh cầm con dao gọt trái cây lên, giọng nói của Mạnh Linh vang lên ngoài cửa. Cô ấy lại đến rủ anh ra ngoài ăn tối.

Đó là một giọng nói rất nhẹ nhàng, sau nhiều lần do dự mới lấy hết can đảm để gõ cửa.

Tình cảm cô ấy dành cho Tề Giới hóa ra đã sâu đậm như vậy.

Nếu Tề Giới lựa chọn bước ra khỏi cánh cửa này, anh sẽ yêu nữ chính của mình, anh sẽ được chữa lành, sẽ hồi phục, sẽ hạnh phúc và có cuộc sống tốt đẹp.

Anh sẽ theo cái gọi là sắp đặt, sống một cuộc đời hạnh phúc mà không có tôi.

Anh cũng có thể lựa chọn phớt lờ tiếng gọi ngoài cửa vì ánh trăng sáng lót đường là tôi --

Anh chìm trong bồn tắm đầy nước.

Liều lĩnh giống như năm đó, sau khi đua trường dài đoạt giải anh nhất quyết phải kéo tôi cùng lên bục nhận thưởng.

Màu máu đỏ dần dần xâm chiếm tầm nhìn của tôi.

Gương mặt anh trở nên dịu dàng lại mờ ảo.

Tôi không khóc, trong mơ hồ dường như tôi lại nghe thấy giọng nói của Tề Giới.

Giọng anh trầm ấm, giống như đang kể một câu chuyện để dỗ dành tôi. Anh nói: "Không biết từ khi nào, anh đã mơ một giấc mơ, giấc mơ này rất dài.

Trong mơ, người anh yêu nhất sẽ rời xa anh vào một ngày nào đó, rồi lại tỉnh dậy vào sáng ngày thứ tư sau khi rời đi.

Mỗi lần anh muốn hỏi đều bị nghẹn trong họng. Thôi vậy, anh chấp nhận giấc mơ hoang đường ấy, tiếp tục sống như vậy cũng không đến nỗi nào.

Cho đến một ngày, người lẽ ra nên tỉnh lại không tỉnh lại nữa.

Anh muốn làm kẻ xấu để trả thù cho cô ấy, nhưng thật khó. Mỗi khi anh nhìn chị gái của kẻ giết người kia đều nhớ tới cô ấy. Cô ấy cũng luôn cười vui vẻ như vậy.

Anh không có ánh trăng sáng, không có nữ chính gì cả, cũng không muốn hoàn thành kịch bản mà người khác viết cho anh.

Anh chỉ yêu một người, cô ấy tên là Trần Nghi An. Bọn anh quen biết mười ba năm, yêu nhau mười năm.

Cô ấy để tóc dài, thỉnh thoảng lại muốn cắt ngắn. Cô ấy có đôi mắt một mí, nhưng trong túi trang điểm lúc nào cũng có miếng dán mí. Cô ấy thích đội mũ, cô ấy bảo như vậy không cần phải gội đầu. Anh thích hôn lên khóe môi cô ấy, thích hôn lên đầu ngón tay và trán của cô ấy.

Cô ấy sẽ không trở thành hình ảnh mờ nhạt trong ký ức của anh, sẽ không trở thành đá lót đường cho tình yêu của anh và người khác.

... Em yêu, em vĩnh viễn là người yêu sáng rỡ sống động của anh. Anh không chỉ nhớ rõ mặt em, môi em, mà còn cả cuộc đời tuyệt vời của riêng em."

Anh đợi em đã lâu, nhưng em không tỉnh lại, cho nên, anh đành phải ngủ."
Bình Luận (0)
Comment