Nhật Ký Cướp Hôn

Chương 22


Tôi nhìn bước chân sung sướng như đang đi catwalk của mẹ già, lại nhìn ba già sờ lấy bộ tách trà yêu thích không muốn buông tay, còn có người nào đó nhàn nhã ngồi trên ghế sô pha cười vô hại, cùng với con mèo mập chết tiệt cọ cọ trên đùi anh ta hài lòng híp mắt ngủ gật. Tôi thầm nghĩ: “Thôi được rồi, có lẽ hôm nay không nên phá hư tâm trạng vui vẻ của mọi người”, vì vậy tôi ngậm miệng không nói thêm gì nữa.

Thực tế là do bầu không khí này quá mức tốt đẹp, mặc dù nó được xây dựng từ một lời nói dối, nhưng tôi cũng không đành lòng phá hư. Thế nhưng không giải thích cũng không có nghĩa là tôi đã thỏa hiệp.

Sở Mộ Phàm, anh đừng tưởng rằng giở những trò vặt vãnh này ra thì tôi sẽ thay đổi ý định nhé.

Cuộc hôn nhân này có đánh chết tôi cũng sẽ không đồng ý, bình thường ở công ty tôi đã chịu đựng anh ta đủ lắm rồi, đầu óc không bình thường mới có thể cùng loại người này sống đến hết đời. Kế hoạch ban đầu vẫn không thay đổi, tôi âm thầm hạ quyết tâm, đợi đến tối đêm nay khi mọi người đều yên giấc, tôi nhất định sẽ bỏ trốn, đến lúc đó tình hình rối ren này muốn xử lý thế nào thì cứ tự mình anh ta xử lý, không liên quan đến tôi một chút nào.







Nói không chừng thời điểm tôi lang thang ở bên ngoài còn có thể vô tình gặp được con nhỏ Hàn Khanh không có tính người kia, đến lúc đó tôi sẽ phanh thây nó ngay tại chỗ!

Nghĩ như vậy khiến tâm trạng của tôi chợt bình tĩnh lại.

“A đúng rồi!” Mẹ già đột nhiên phấn khởi kêu lên: “Nhân dịp nhà mình có chuyện vui như vậy, mẹ phải thông báo tin này cho nhà họ Phùng biết mới được, với lại đám bạn đánh bài của mẹ nữa, bọn họ nhất định sẽ chúc mừng Diệp Tử nhà chúng ta cho coi! Ba nó à, ông cũng đừng ngồi ỳ ra đó nữa, mau gọi điện báo cho bà con họ hàng của chúng ta biết đi, mời họ đến uống rượu mừng nữa chứ.”

“Đừng, tuyệt đối đừng!” Tôi lập tức nóng nảy quát: “Mẹ già à, mẹ đừng kích động, tỉnh táo một chút đi, chuyện còn chưa đâu vào đâu mà…” Mẹ nó, nếu thông báo rộng rãi chuyện này ra, hôn lễ ngày đó sẽ biến thành trò cười mất.

Mẹ già của con ơi làm ơn đừng tạo thêm phiền phức cho con nữa được không?







“Cái gì mà chưa có gì, mấy ngày nữa là đến hôn lễ rồi, hiện tại không báo thì đợi đến ngày tháng năm nào mới báo?” Nói xong, mẹ già liền bắt đầu bấm số điện thoại.

Tôi nhanh tay ngăn lại, vẻ mặt gần như cầu xin: “Những chuyện này để chúng con tự làm là được rồi, không cần mẹ phải nhọc lòng đâu.” Sau đó tôi vội vàng dùng ánh mắt ra hiệu cho Sở Mộ Phàm hùa theo mình.


Tên lưu manh kia mau giúp tôi giải vây đi chứ.

“Dì à, chuyện này cũng không vội, ngày mai cháu sẽ phát thiệp cưới cho mọi người, như vậy mọi người đều sẽ biết và tự mình tới cửa chúc mừng.” Sở Mộ Phạm nở nụ cười vô cùng nho nhã: “Tố Tố đã không muốn làm phô trương, thì tạm thời hôm nay chúng ta họp mặt người trong nhà thôi được không ạ?”

“Vậy cũng được, hôm nay cả nhà chúng ta vui vẻ quây quần bên nhau là được rồi.” Mẹ già lập tức đồng ý.







Tôi thở phào nhẹ nhõm, đồng thời còn liếc anh ta một cái. Coi như anh cũng biết điều đấy.

“Thời gian không còn sớm nữa, ba nó mau đi chuẩn bị cơm tối đi, oắt con cũng vào bếp phụ ba con đi.” Mẹ già lại bắt đầu ra lệnh.

“Vậy còn mẹ thì sao?” Tôi bất mãn thắc mắc.

“Mẹ và con rể của mẹ sẽ chơi mấy trận mạt chược cho đã ghiền chứ sao!”

Thời gian kế tiếp, trong khi cùng với ba già ở phòng bếp cực khổ vội vàng chuẩn bị món ăn, thi thoảng nhìn ra ngoài tôi lại bắt gặp được cảnh tượng:

Sở Mộ Phàm ngồi ngay ngắn trên ghế, sắc mặt nghiêm nghị, cùng mẹ già và hai bác gái không biết từ đâu xuất hiện đang ngồi quây quanh bàn vuông đảo đảo mạt chược, Thượng Tá Meo Meo thì vẫn ỷ lại nằm trên đùi anh ta, thỉnh thoảng còn dùng bản mặt béo ú của nó cọ cọ vào góc áo của Sở Mộ Phạm, anh ta sờ sờ đầu nó một chút thì con mèo phản chủ ấy đã lập tức thẹn thùng bày ra tư thế đáng yêu rẻ tiền…

Mọi người có thể tưởng tượng được hay không cảnh tượng cấp trên của bạn, người mà ngay cả khi không nói lời nào cũng có thể dùng vẻ mặt để khiến người khác chết cóng, một ngày nào đó đột nhiên xuất hiện ở nhà bạn, còn cùng mẹ bạn chơi mạt chược… Cho nên tôi dám thề với trời, đây là cảnh tượng kinh khủng nhất từ trước đến nay trong suốt hai mươi lăm năm tồn tại của tôi, chắc chắn không có lần thứ hai!



Còn con mèo chết tiệt vừa mập vừa già kia nữa, mày mà cũng dám bày ra dáng vẻ đáng yêu cơ à? Tôi bỗng nhiên chợt hiểu, nó thích Sở Mộ Phàm như thế, vậy nhất định nó là gay rồi! Đảm bảo không sai, khó trách nhiều năm qua chưa từng thấy nó theo mèo cái bao giờ.

Một vòng mạt chược đánh rất lâu, đồ ăn đã sớm nguội lạnh hết mẹ già mới thỏa mãn tuyên bố giải tán.


Trên bàn cơm, mẹ già vui vẻ đến nỗi đồ ăn cũng nuốt không trôi, bởi vì bà vừa thắng con rể của bà một xấp tiền lớn. Tôi đoán chừng là Sở Mộ Phàm cố ý, nếu không với năng lực của anh ta, tuyệt đối sẽ không phải tay mơ trong việc chơi mạt chược này, anh ta làm việc lúc nào cũng muốn đạt đến trình độ tốt nhất, phong cách làm việc là chưa từng chịu thua ai.

Nhưng đây không phải vấn đề, vấn đề là khi mẹ già vui lên thì lập tức không biết điểm dừng, thế nên đã lên tiếng phán: “Trời cũng đã tối quá rồi, hay là hôm nay con rể ở lại nhà ba mẹ một đêm đi.”

Tôi lập tức thể hiện sự phản đối: “Nhà mình chỉ có hai phòng ngủ, không có chỗ cho anh ta đâu.”

“Làm sao không có? Mẹ và chồng mẹ một phòng, con và chồng con một phòng, vừa đủ rồi còn gì?”

Mẹ già à, mẹ nói lời này đúng là không biết xấu hổ, tuổi đã cao rồi mà còn không biết kiềm chế như thế, thật sự không thể chịu nổi mà.

“Dù sao cũng không được!” Tôi nổi giận quát, nếu anh ta ở lại, vậy kế hoạch đào tẩu lúc nửa đêm của tôi làm sao thực hiện?







“Không sao, cháu sẽ về nhà mình.” Sở Mộ Phàm ở một bên nhẹ nhàng lên tiếng.

Hôm nay tên này đúng là khiến tôi mở rộng tầm mắt, không ngờ lại có thể duy trì vẻ mặt ôn tồn lễ độ giả tạo đó lâu như thế mà không hề lộ ra bản tính ác liệt vốn có. Anh luôn luôn ngoan ngoãn nghe lời, một chút xíu tật xấu cũng không hề bộc phát, làm cho tôi ảo tưởng là mình không còn sợ anh ta nữa rồi.

Chỉ có thể nói anh ta ngụy trang cáo già vẫy đuôi quá cao siêu, kỹ năng diễn xuất này có thể đoạt cả giải Oscar luôn đấy.

“Đến đây uống thử cái này đi.” Ba già lấy ra một bình rượu nho, rót cho Sở Mộ Phàm một ly lớn, rồi lại rót cho mẹ già nửa ly, cuối cùng mới rót cho chính mình.

“Của con đâu?” Tôi thắc mắc.

“Quy tắc cũ, con uống nước trái cây.” Ba già lại lấy ra một cái bình nước lý chua đen nói: “Tự mình rót đi.”

Hừ, lần nào cũng vậy, mọi người đều được uống rượu, chỉ có tôi là phải uống nước trái cây.


Nhìn màu sắc trong hai cái ly cũng không khác biệt lắm, tôi chợt nảy ra một sáng kiến, thừa dịp mọi người không chú ý, nhanh chóng đổi vị trí ly của Sở Mộ Phàm và tôi. Đánh tráo thành công, tôi mừng thầm cầm ly rượu lên uống, kỳ thật mùi vị cũng tương tự nước lý chua đen, có vị ngọt ngọt và hương nho thoang thoảng.

Nghĩ như vậy, tôi không chú ý đã uống cạn cả ly.

“Rượu nho này ở ngoài không có bán đâu, cháu uống thấy thế nào?” Ba già hỏi Sở Mộ Phàm.

Sở Mộ Phàm bưng ly đế cao lên lung lay vài cái rồi khẽ nhấp, vẻ mặt hơi ngẩn ra, sau đó cười nịnh bợ đáp: “Rượu ngon lắm ạ.”

Rượu ngon cái rắm, tôi không tin anh không biết mình vừa uống nước trái cây, cứ tiếp tục giả bộ đi.

Tôi cười thầm trong bụng, vừa nhìn sắc mặt của anh ta vừa mỉa mai.

“Thật biết thưởng thức.” Ba già ném cho anh ta ánh mắt tán thưởng: “Cái này là do bạn của bác tự ủ, nhà ông ta có thợ nấu rượu ngon nhất Trung Quốc đấy.”

“Nhà nào thế ạ?” Tôi nghi hoặc hỏi.

“Thì nhà của bác Phùng đấy, gần đây không phải nhà ông ấy vừa mua một nông trại trồng nho sao, ba và mẹ con có đi tham quan rồi, khu vườn đó rất lớn, còn thuê thêm mấy người thợ nấu rượu nữa. Trước khi về ông ấy có cho ba hai bình, ba cảm thấy dễ uống nên Tiểu Bác đã đưa tới thêm một thùng lớn, hiện tại trong tủ rượu chỉ còn lại vài bình.”

“Chơi sang như thế, nhà bọn họ đúng là trâu bò.” Tôi cảm thán.

“Có điều rượu này nồng độ cồn rất cao, hơn năm mươi độ, uống say lúc nào không hay đâu đấy, mọi người nên uống ít thôi.”

Ôi trời, sao ba không nói sớm! Vậy mà tôi vừa uống một hơi cạn hết ly, tôi thầm than, không xong rồi, lần trước uống say đã làm ra một đống trò cười cho thiên hạ, lại còn bị lừa kết hôn một cách mơ hồ, lúc này nếu tôi ở trước mặt ba mẹ lại lên cơn say điên cuồng như vậy nữa, bọn họ nhất định sẽ cho là tôi sa đọa mất… Phải trấn định lại mới được, thừa lúc rượu còn chưa phát huy tác dụng, tranh thủ ăn cơm cho nhanh rồi rút thôi.

Tôi ngẩng đầu lên gắp thức ăn, chợt bắt gặp Sở Mộ Phàm nhìn tôi cười ẩn ý. Mẹ kiếp, chắc chắn anh ta biết tôi uống rượu, bây giờ nhìn tôi chuẩn bị làm trò cười cho thiên hạ đây mà.

Quả nhiên tôi nghe thấy anh ta nhẹ nhàng hỏi: “Tửu lượng của Tố Tố rất kém nhỉ?”

Mẹ già lập tức vạch trần tôi: “Con bé ấy hả, ngay cả uống bia cũng có thể say đấy, nếu không cần gì phải bắt nó uống nước trái cây chứ.”

“Thì ra là vậy.” Anh ta từ tốn nói: “Vào ngày cháu cầu hôn với cô ấy, cô ấy cũng say khướt, nếu không phải cháu ngăn cản, cô ấy còn định uống cả bình nước hoa nữa cơ. Có điều cũng may cô ấy say, nên nhờ thế mà cháu mới có thể dễ dàng cầu hôn thành công được.”

“Anh nói cái gì đấy? Sao tôi không nhớ gì hết vậy?” Tôi nuốt cơm xuống mở miệng hỏi.

“Đừng ngắt lời!” Mặt mẹ già tràn đầy vẻ hóng chuyện nhìn về phía anh ta: “Sau đó thì sau, có thừa cơ tình yêu bùng cháy phát ra tia lửa điện không?”

“Chỉ hôn một cái thôi ạ.”


“Đúng là đồ lưu manh!” Tôi giận dữ dậm chân.

“Này này này, oắt con, làm gì phải phản ứng như vậy?” Mẹ già bất mãn lên tiếng: “Hiện tại Tiểu Sở là con rể của ba mẹ đấy nhé, con không được phép ăn hiếp cậu ấy. Với lại cũng chỉ là hôn một chút thôi mà, có mất miếng thịt nào đâu, phải không ba nó?”

Ba già cũng cười ngây ngô thuận theo ý của bà: “Mẹ con nói đúng đấy, con là con gái, biết là con xấu hổ ngại ngùng nhưng cả nhà có nói cái gì đâu, ba cũng không có cười con mà con lại ngại ngùng cái gì.” Nói xong, ba già nốc cạn ly rượu tới đáy.

“Ba mẹ đừng, đừng nghe anh ta nói hươu nói vượn, con, con không hề nhớ có chuyện này xảy ra. Anh ta chính là cáo già đang vờ vẫy đuôi đấy, hiện tại ngụy trang thành con cừu nhỏ dịu dàng vậy thôi. Bình thường ở công ty, mặt anh ta giống như bị rút gân, không hề cười tí nào, lại còn không có chuyện gì cũng kiếm chuyện ăn hiếp con, bắt con tăng ca mà không hề thêm tiền phụ cấp, với lại…”

“Con nói năng lung tung cái gì đấy, không cho phép nói xấu con rể của mẹ.” Mẹ già vẫn một mực không tin: “Mỗi lần con nói dối đều sẽ cà lăm, xem đi, hiện tại không phải đang cà lăm à, về sau nếu không nói xấu được thì đừng bày đặt học người ta nói, vừa há miệng đã lộ tẩy.”

“Con không, không có nói dối.” Tôi gấp gáp đến nỗi đầu lưỡi đột nhiên líu lại.

Không đợi tôi kịp nhận ra, đại não đã bắt đầu có phản ứng không bình thường, cảm giác đồ vật bốn phía đều lắc lư, khuôn mặt tươi cười của ba mẹ cũng trở thành nhiều cái bóng chồng lên nhau… Tôi âm thầm giật mình, không xong rồi, sao men say nói đến là đến thế này.

Không dám mở miệng lên tiếng nữa, tôi vội vàng cắm đầu lùa cơm.

Nhưng tôi chợt phát hiện bản thân cầm đũa gắp đồ ăn không chắc, thức ăn vào miệng thì không hề nếm ra mùi vị gì, tuy âm thanh cười đùa của mọi người tôi vẫn nghe thấy, nhưng nửa ngày trời đại não mới hiểu được họ đang nói cái gì. Giờ phút này đầu óc tôi vẫn còn tỉnh táo, vậy mà năm giác quan lại trở nên trì trệ, hoàn toàn không nghe theo sai khiến của tôi nữa.

Loại cảm giác này rất kỳ diệu, tựa như toàn thế giới vẫn vận hành bình thường, chỉ có tôi là biến thành một người máy bị chậm nửa nhịp. Không ngờ, rượu đế và rượu vang không chỉ khác nhau về màu sắc, mà lúc uống say cảm giác cũng khác biệt quá nhiều.

Các giác quan càng ngày càng trì trệ và chậm chạp, chậm đến nỗi tôi có cảm giác thế giới này như muốn dừng lại, không được rồi, nhất định phải mau chóng rút thôi, nếu không đến bản thân tôi cũng sẽ dừng mất.

“Con, con ăn no rồi.” Vừa nói tôi vừa gian nan đứng lên, cảm thấy lòng bàn chân tê tê, giống như không còn tri giác.

Nhưng tôi vẫn gắng gượng, tôi tự nhủ trong đầu, nhất định phải đi đứng thật tự nhiên, tuyệt đối đừng để mọi người phát hiện ra điểm bất thường gì.

Thế là tôi giống như dẫm lên kẹo bông gòn, tuy nhẹ nhàng nhưng vẫn vững vàng, bước đi có hơi chậm, tuy nhiên tuyệt đối không cùng tay cùng chân. Thỉnh thoảng tôi còn nhìn xuống bàn chân mình, cố gắng đi trên một đường thẳng sao cho khoảng cách đến cửa là ngắn nhất.

Tôi nhìn chằm chằm cánh cửa đang lảo đảo, cố gắng nghiêm túc đá chân. Chỉ đi một đoạn ngắn nhưng không hiểu vì sao lại lâu như vậy, tôi nghe thấy sau lưng có tiếng cười, không biết bọn họ đang nói đến chuyện gì mà vui vẻ đến vậy.

Tôi không quan tâm tiếp tục cất bước về phía trước. Rốt cuộc cũng tới được cửa phòng khách, tôi cảm giác hai mắt mình nặng trĩu.

Trong cơn mê man, tôi chợt nghe thấy giọng nói của mẹ: “Con đang làm gì thế?”

Lúc này tôi không biết vì sao bản thân lại đi đến trước ghế sô pha rồi, đôi chân tôi mềm nhũn ngã xuống, cố gắng điều chỉnh lại tư thế ngồi, giả vờ bình tĩnh nói: “Con, xem tivi.”

Vừa nhấn công tắc điều khiển từ xa, tôi lập tức mất đi ý thức.

Bình Luận (0)
Comment