Nhất Đạo Triều Bái (Dịch)

Chương 43 - Sách Hồn Diễn Pháp

Dung ma ma gật gật đầu: "Cô nương nói đúng lắm."

“Dung ma ma hãy cố gắng chuẩn bị cẩn thận, hai ngày nữa là ngày mừng thọ sư tôn, ta định đoạt lại viên Văn Tâm kia, món quà này nếu có tới tay, sư tôn sẽ rất vui vẻ.”

Dung ma ma liền khom người hành lễ: "Lão thân đã hiểu, tất nhiên sẽ không làm cô nương thất vọng." Sau đó chậm rãi rời khỏi phòng.

Người mặc áo đen đứng lên, khẽ thở dài một tiếng: "Nóng chết ta mất." Rồi lập tức bỏ phần che đầu xuống, một mái tóc xanh rủ xuống, chỉ là trên mặt còn có một chiếc mặt nạ bị che nửa khuôn mặt.

"Sư tôn rốt cuộc vì sao mà không cho phép ta lộ diện trước mặt người ngoài, ngay cả các ma ma cũng không được?" Nữ tử áo đen này trong lòng lẩm bẩm một câu, lại tháo mặt nạ xuống, trong phút chốc trong gương đồng của bàn trang điểm xuất hiện một gương mặt vừa giận vừa vui vô cùng xinh đẹp.

Nếu như Trần Lạc ở đây, tất nhiên sẽ nhận ra ngay lập tức người này, gương mặt này không ai khác chính là Trần Huyên!

"Công tử, kế tiếp chúng ta làm gì?" Mời Ngụy Diễm rời đi, Trần Lạc cũng không tiện ra ngoài, nhưng lúc này vẫn còn sớm, thật sự là không ngủ được. Nhìn ánh mắt tràn đầy chờ mong của Kỷ Trọng, thở dài: "Vậy thì viết sách tiếp thôi.”

“Công tử sáng suốt.” Kỷ Trọng mặt mày hớn hở, “Công tử hôm nay dự định viết bao nhiêu chương?”

Theo Trần Lạc được vài ngày, Kỷ Trọng cũng đã học được thêm một số từ mới.

“Để ta cố gắng hôm nay viết xong luôn." Trần Lạc nói, cũng không phải vì thỏa mãn Kỷ Trọng, chủ yếu là lần này bị ám sát đã nhắc nhở Trần Lạc, cần phải viết xong《Tiếu Ngạo Giang Hồ》càng sớm càng tốt, sau đó xem là Sách hồn gì, có lẽ có thể nâng cao năng lực tự bảo vệ mình không.

"Cho dù là Đông Phương Bất Bại hoặc là Nhạc Bất Quần ta cũng nhận hết. Nhưng ngàn vạn lần, không phải là con gà yếu đuối Lâm Bình Chi kia là được!”

“Người này là hung thủ hại Lục sư đệ ngươi, mà Lục sư đệ ngươi lúc còn sống rất thích khỉ, bởi vậy ta cho người tìm hai con khỉ lớn đến, xích chúng lại với hắn và thả chúng trên đỉnh Hoa Sơn.” Nói xong đưa tay đi qua, giữ chặt cổ tay Lệnh Hồ Xung, thở dài nói: "Không thể tưởng tượng được Nhậm Doanh Doanh như ta lại trói hắn với hai con khỉ lớn, không thể cho bọn họ tách ra nữa.” Nói xong thản nhiên cười, vô cùng ngọt ngào..."

Ngoài cửa sổ trời đã sáng, bất tri bất giác Trần Lạc lại viết suốt một đêm, cho đến khi viết đến câu cuối cùng, lúc này mới ở phía sau trang sách viết xuống một chữ "Hoàn".

Đến đây toàn bộ từng chữ của 《 Tiếu Ngạo Giang Hồ 》trong đầu Trần Lạc đã được viết ra hết.

Đôi mắt Kỷ Trọng lóe lên xanh biếc nhìn xấp giấy vừa viết xong, trước đó Trần Lạc đã dặn dò hắn sau khi viết xong mới có thể đọc. Lúc này thấy Trần Lạc thần sắc thoải mái, vội vàng hỏi: "Công tử, ngươi viết xong rồi sao?”

Trần Lạc gật gật đầu: "Viết xong rồi!"

Kỷ Trọng nhất thời mừng rỡ, liền đưa tay định lấy xấp giấy trên bàn kia, hắn không nghĩ tới tay vừa tiếp cận xấp giấy, bên trong xấp giấy sách truyện vang lên một âm thanh giống như kiếm vừa rút ra khỏi bao, sau đó một tia ánh kiếm xoay tròn từ trong bản xấp giấy bắn ra, Kỷ Trọng không chú ý, ngón tay bị ánh kiếm cắt trúng.

“Kiếm khí thật sắc bén!” Kỷ Trọng giật mình nói, đột nhiên nghĩ đến một khả năng, nhìn về phía Trần Lạc, "Công tử, chẳng lẽ quyển sách này cũng có thể ngưng tụ ra được Sách hồn?”

Trần Lạc không để ý tới vấn đề của Kỷ Trọng hỏi thăm, hết sức chăm chú nhìn tập sách kia, giống như lúc trước Chung Quỳ hiện thân, tất cả những trang giấy viết《 Tiếu Ngạo Giang Hồ 》 toàn bộ không có gió mà bay lên, trôi nổi giữa không trung.

Sau đó trên không trung từng chữ từng chữ trong tập sách bay ra khỏi trang giấy, không biết gì đã bay lơ lửng bay lên. Gần một triệu chữ cùng một chỗ đắp thành hai hình người, đang chiến đấu các loại công phu.

Đôi mắt Kỷ Trọng trợn trừng, hắn còn muốn lợi dụng chính khí hạo nhiên ngưng tụ trên hai mắt quan sát những kỹ xảo công phu này, không nghĩ tới hai bóng người tạo thành từ con chữ kia bỗng nhiên bắn tới hai đạo kiếm khí về phía hắn, nhắm thẳng vào hai mắt đang phủ bởi chính khí hạo nhiên. Kỷ Trọng né tránh đòn công kích, vội vàng thu lại chính khí hạo nhiên trong mắt, hai bóng người kia mới không công kích hắn nữa, mà quay lại đối chiến lẫn nhau.

Nhưng Kỷ Trọng cũng không hổ là fan cứng của thế giới《 Tiếu Ngạo Giang Hồ 》, chỉ cần nhìn những động tác từ hai người kia mà hắn đã có để nhận ra được đó là bộ võ công nào.

"Đây là Xung Linh kiếm pháp!"

"Hoa Sơn kiếm pháp!"

"Tung Sơn kiếm pháp!"

"Võ Đang kiếm pháp!"

"Hành Sơn kiếm pháp!"

. . .

"Là Thánh nhân nha, Độc Cô Cửu Kiếm!"

"Trời đất quỷ thần ơi, Quỳ Hoa Bảo Điển!"

Nhìn thấy những chiêu thức này, Kỷ Trọng đã không khống chế được bản thân, kích động đưa tay bắt lấy cánh tay Trần Lạc: "Vậy mà thật sự có những chiêu thức này, thật sự có thể tu luyện!”

Trần Lạc nhìn chằm chằm vào hai bóng người đang biểu diễn chiêu thức, trải qua các loại phim bom tấn lớn ở kiếp trước, hắn cũng không tỏ ra kinh ngạc nhiều, hắn đang chờ đợi Sách hồn xuất hiện.

Lúc này Chung Quỳ cũng lặng yên hiện ra ở sau lưng Trần Lạc, thấp giọng nói nhỏ: “Đây là Sách hồn diễn pháp, chúa công, Sách hồn này không giống như bình thường.”

Trần Lạc nhẹ gật đầu, thời gian trôi qua chừng một nén nhang, hai bóng người kia mới dừng động tác trong tay, sau đó dừng lại, chằm chằm nhìn nhau, đưa kiếm chĩa thẳng vào người nọ, xông vào nhau, hóa thành một quả cầu bao bọc bởi chữ viết từ ngữ, lơ lửng trên không trung.

Trần Lạc vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào quả cầu chữ viết kia, trên quả cầu hiện ra vết nứt, sau đó vết nứt chậm rãi lan rộng, một tia hào quang bảy màu từ trong quả cầu chữ viết tỏa ra khắp căn phòng.

Bình Luận (0)
Comment