Nhất Đạo Triều Bái (Dịch)

Chương 16 - Dị Bảo Đại Huyền Triều

A Khiêu cũng tiến vào thời kỳ động dục, một mực đảo quanh bên cạnh nó, nó cố gắng kìm chế bản thân, nhưng lại không nghĩ tới A Khiêu muốn cùng con hổ khác giao phối. Nó tức giận không thể chịu nổi nữa, đi tìm con hổ kia gây phiền phức, nhưng có linh trí cùng có sức lực là hai chuyện khác nhau, nó vốn đánh không lại con hổ kia.

A Khiêu không biết vì sao có thể là cũng có tình cảm với nó, rất đau lòng cho nó, lại trở về bên cạnh nó. Nó rốt cục không thể kìm chế chế được bản thân, sau đó cùng A Khiêu giao phối...

Hình ảnh lại bị tua nhanh.

Nó đã gặp được một người nọ.

Nghiêm chỉnh mà nói, đây không phải là người, bởi vì sau lưng người đó có xuất hiện một cái đuôi hổ trắng.

"Chưa từng nghĩ tới, một con hổ hoang dã, lại mở ra huyết mạch Kim Canh Dần(1). Thằng nhóc con, ta là Phong Liên Thành, thiếu chủ của Vạn Yêu Quốc, nhất mạch Dực Hổ(2), ngươi có nguyện ý phò trợ ta hay không?”

(1) Kim Canh Dần: Thuần chủng/ thuần huyết hổ, thuộc Canh Dần đứng hạng 27 trong can chi, thuộc hành Kim.

(2) 翼虎 Dực Hổ đơn giản giống Phi Hổ, một loài hổ cổ đại có cánh.

Nó không chút suy nghĩ liền chấp nhận, nó từ trực giác có thể cảm nhận được đối phương vô cùng mạnh mẽ.

Nếu như đi với hắn, bản thân nó cũng sẽ trở nên mạnh mẽ. Đợi đến lúc đó, hắn có thể danh chính ngôn thuận độc chiếm A Khiêu, xem như nàng là của riêng mình.

Rất nhanh, Phong Liên Thành mang nó về Vạn Yêu Quốc, hơn nữa ban cho nó họ Phong. Đây là họ chỉ có thể nắm giữ Dực Hổ có huyết mạch thượng đẳng, mới được phép dùng họ này.

Nó tu luyện rất nhanh, một năm đã đạt được Tịnh Huyết Cảnh, hai năm chạm đến Thuần Huyết Cảnh, lúc này mới hai năm sáu tháng, nó đã đạt tớ cảnh giới Luyện Huyết Cảnh, hơn nữa từ thiên phú đem yêu thuật "Khống Phong" hóa thành huyết văn thần thông.

Nó là một thiên tài tu luyện, lại là thủ hạ tâm phúc của Phong Liên Thành, nó trở thành tuấn tài trong nhất mạch Dực Hổ. Vô số thiếu nữ Hổ tộc tự tiến thân làm ấm giường, tộc hổ nhân muốn kết thân điên cuồng chạy tới nịnh nọt.

Nhưng trong lòng nó, vẫn luôn nhớ nhung con dã thú tên A Khiêu kia.

Phong Liên Thành từng cảnh cáo nó, loài có linh trí so với dã thú ở giữa cấp bậc khác biệt, tần lớp khác biệt, toàn bộ dã thú đều là thức ăn của loài có linh trí, sinh mạng thua cả rác rưởi, mà yêu vật là được thiên đạo che chở, tồn tại sánh ngang cùng với nhân tộc và man di tộc, không được nhầm lẫn đồ ăn và thân phận.

Nhưng nó không quan tâm, A Khiêu là dã thú thì có làm sao? Nó hiện tại đã có được thứ nó cần, đủ để nuôi dưỡng A Khiêu khai trí thành yêu.

Nó một mực chờ đợi một cơ hội, chờ cơ hội được trở về Đại Huyền triều, đem A Khiêu đón về Dực Hổ nhất tộc.

Cuối cùng, cơ hội này cũng đến rồi.

Nhất mạch Dực Hổ muốn đi đến Đại Huyền triều đoạt lấy dị bảo, cần một vị tộc nhân đi tới Đại Huyền triều làm tiếp ứng.

Nó bởi vì tu vi còn thấp, xuất thân ở Đại Huyền triều, có đủ điều kiện để ở ẩn tại Đại Huyền triều, cho nên đã được chọn.

Vốn nó đã lấy được dị bảo rồi, nhiệm vụ kết thúc và nên trở về nhất mạch Dực Hổ ở Vạn Yêu Quốc, nhưng lúc ấy nó cách Tây Tú Sơn quá gần.

Nó nghĩ: Chỉ cách có năm trăm dặm mà thôi!

Nó nghĩ: Quay lại nhìn thấy nàng một lần cũng được!

Nó cuối cùng mạo hiểm trở lại Tây Tú Sơn, lại biết được năm đó sau khi nó rời đi không lâu, A Khiêu đã bị người của Trần gia trong huyện thành vây bắt rồi giết chết!

Nó muốn báo thù, nhưng dù sao nó cũng chỉ mới tu hành không tới ba năm, chỉ có tu vi mới bước vào Luyện Huyết Cảnh, căn cơ chưa vững, năng lực chưa lớn, không đủ để lật đổ cả một thành.

Nó nghĩ ám sát, nhưng bởi vì tiếp xúc với dị bảo kia quá lâu, trên người lại bị nhiễm sức mạnh trời ban, nếu vào huyện thành sẽ bị nhân tộc lập tức phát hiện.

Vì thế, nó lựa chọn chế tạo quỷ vật, mà người nó lựa chọn, chính là Chu Dũng, người thợ săn năm đó dẫn đầu giết A Khiêu...

Trần Lạc hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra, liền nhìn thấy khuôn mặt già nua của Trần Bình đang lo sợ nhìn hắn.

“Thiếu gia, ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi… Thật là hù chết lão nô…”

Trần Lạc trấn an Trần Bình một chút, sau đó đứng lên, ôm quyền về phía Lý sư gia: "Đã phiền sư gia chờ lâu rồi. Chuyện của hổ yêu này ta đã hiểu rõ toàn bộ.”

"Ồ? Kính xin Trần gia chủ nói..." Lý sư gia mừng rỡ ra mặt, vội vàng hối thúc.

Trần Lạc nhìn một lúc thi thể hổ yêu đã khô héo trên mặt đất, nói: "Hổ yêu này chính là nhất mạch Dực Hổ thuộc yêu tộc từ Vạn Yêu quốc , bởi vì muốn lấy dị bảo ở Đại Huyền triều chúng ta mà sắp đặt tiếp ứng tiến vào Đại Huyền triều.”

“Đến Đại Huyền triều lấy dị bảo?” Lý sư gia cả kinh, "Xin hãy nói chi tiết hơn!”

Trần Lạc an tĩnh lắc đầu: "Cụ thể là bảo vật gì, con Hổ yêu này cũng không rõ ràng lắm, bất quá nó đem dị bảo nắm được trong tay giấu ở Tây Tú Sơn. Ta biết địa điểm cụ thể, kính xin Lý sư gia cùng ta đi, đến đó xem qua sẽ biết.”

Lý sư gia gật gật đầu: “Như thế cũng tiện, xin mời…”

Trần Lạc cũng không khách sáo, đi thẳng vào trong núi sâu, Lý sư gia giơ cao quan ấn, đem thi thể hổ yêu thu vào trong quan ấn, rồi sau đó nhanh chóng đuổi theo bước chân Trần Lạc....

Bình Luận (0)
Comment