Nhân Vật Phản Diện Trong Truyện

Chương 72

Người thanh niên cao lớn đứng ở cửa vô cùng sợ hãi, giống như đang đợi chỉ thị gì đó vậy, tai vểnh lên, sững người nín thở.

Sau khi gấp bức thư trong tay lại, Vân Vụ Ải gật đầu nói: “Mới đọc xong.”

Đồ Tô Ngang nhìn có hơi căng thẳng: “Thế, thế nào?”

Vân Vụ Ải nhìn biểu cảm của hắn, bỗng nhiên bật cười.

Đồ Tô Ngang vò đầu, hắn không sợ trời không sợ đất, dám đánh nhau với lão tử của hắn, từ nhỏ đã xưng bá ở thành Tô Đồ rồi. Lớn lên trưởng thành rồi mới phát hiện ra hắn cũng sẽ căng thẳng, sợ hãi, lúc ánh mắt của Vụ Ải cười mà như không cười nhìn chằm chằm vào hắn, lông tơ sau lưng hắn cũng dựng đứng hết cả lên rồi!

Vân Vụ Ải đánh giá đúng trọng tâm nói: “Được đấy, ý nghĩa lời nói được biểu đạt rất trôi chảy, dùng từ… mạnh dạn sinh động.”

Đồ Tô Ngang:?? Không đúng đâu, hắn không muốn nghe cái này.

Vân Vụ Ải cười, bưng ấm trà lên rót ra hai cốc: “Uống cốc trà đi, ta mới ướp lạnh xong đó.”

Đồ Tô Ngang đi đến bên cạnh bàn, trong lòng sắp xếp lại mọi chuyện, bưng cốc trà lên uống một ngụm hết sạch, thở hổn hà hổn hển, l*иg ngực nhấp nhô, oán thầm trong lòng, sớm biết như thế thì hắn không nên nghe theo lời của Lâm Thanh và Lâm Bạch rồi! Viết thư tình cái quái gì chứ, hoàn toàn chẳng có tác dụng gì cả!

Ai biết được Vân Vụ Ải lại từ từ giơ tay phải lên rồi khẽ vẫy: “Ngươi qua đây.”

Giữa năm ngón tay mảnh khảnh trắng toát của nàng dường như bao hàm pháp thuật khiến người khác khó chống cự lại được. Cả người hắn đều bị thu hút, ngoan ngoãn cúi đầu xuống. Trong lòng mờ ảo dâng lên một chút mong đợi, giống như có gì đó sắp xảy ra, khiến sự phấn khích chảy trong dòng máu trời sinh của hắn đạt được điểm xác định, gấp gáp không đợi được mà nóng lòng muốn thử.

Ánh mắt như dã thú dán chặt vào gương mặt của Vân Vụ Ải.

Tâm trạng của Vân Vụ Ải vẫn bình thường không có gì thay đổi quá lớn, nàng mỉm cười, nói với giọng điệu ổn định: “Ta không phải là độc, ngươi cũng không lấy độc trị độc được đâu.”

Yết hầu Đồ Tô Ngang khẽ trượt lên trượt xuống, nuốt nước miếng, ngơ ngác hỏi: “Vậy là cái gì?”

Vân Vụ Ải chìa ngón trỏ tay phải ra, nhẹ nhàng đặt lên trước l*иg ngực hắn, hòa lẫn với tiếng tim đập bùm bùm bùm của Đồ Tô Ngang.

“Là hạt giống, đã nở hoa ở chỗ này rồi, ngươi không ngửi thấy hương thơm sao?”

Gương mặt của Đồ Tô Ngang đỏ bừng lên giống như nước đun sôi vậy, hít sâu hai hơi rồi nói: “Không, không ngửi thấy.” Vụ Ải chỉ đang nói rất bình thường thôi, nhưng xung quanh người nàng lại tỏa ra cảm giác hoàn toàn không giống với bình thường. Nếu như nói Vân Vụ Ải của lúc bình thường là hồ nước yên tĩnh không gợn sóng, thì Vân Vụ Ải của lúc này lại là hồ nước mùa xuân xanh biếc sóng gợn dập dềnh. Cái tên vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu Đồ Tô Ngang này sắp chết chìm luôn rồi.

… Sao lúc này rồi mà còn có thể nói không ngửi thấy được cơ chứ?

Vân Vụ Ải khẽ cười nói: “Đồ ngốc.”

Tên đầu gỗ cái gì cũng không hiểu hết thế này.

Trong chớp mắt, hình ảnh Vân Vụ Ải trước mặt và Vân Vụ Ải trong gương chồng lên nhau, dần dần trở nên rõ ràng trước mắt Đồ Tô Ngang. Hắn hít thở, rồi bổ nhào về phía trước theo bản năng!

Tình cảm nóng bỏng sắp bộc phát ra cuối cùng cũng tìm được cách trút ra rồi. Hai cánh tay của Đồ Tô Ngang vòng qua rồi giữ eo của Vân Vụ Ải, mạnh mẽ hôn, cắn vào môi và cả mặt của nàng mà không có quy tắc nào.

Vân Vụ Ải: … Thật đúng là giống một con cún mà…

Vân Vụ Ải bị hắn đè ngã dần về sau, cả người đều sắp nằm lên trên băng ghế dài rồi, vội vàng đẩy hắn ra: “Đừng đè nữa, ta sắp ngã rồi.” Băng ghế dài không rộng, nàng sợ hai người sẽ cùng bị lăn xuống mất.

Đồ Tô Ngang miễn cưỡng ngừng hôn, sau đó nắm lấy eo nàng rồi nâng cả người nàng lên giống như ôm một đứa bé. Hai chân của Vân Vụ Ải rời khỏi mặt đất, vô thức nắm lấy bả vai của hắn để ổn định cơ thể mình.

Sau đó, hắn nâng hai tay của mình lên, quăng Vân Vụ Ải lên, cơ thể của Vân Vụ Ải bay lên cao. Lúc rơi xuống lại rơi đúng vào cánh tay của Đồ Tô Ngang, biến thành kiểu ôm công chúa.

Cái tư thế này, Đồ Tô Ngang mạnh mẽ dứt khoát ngồi trên ghế bành dài, cúi đầu xuống, ôm nàng rồi tiếp tục “gặm nhấm”.

Người trẻ tuổi thật sự rất nhiệt tình, Vân Vụ Ải cảm khái trong lòng.

Nhưng mà nếu cứ tiếp tục gặm nhấm như thế này thì thật sự sẽ không để lại dấu răng đâu đấy chứ?

“Vụ Ải, đừng động đậy, để ta gặm nào.”

Bà dì Vân Vụ Ải thở dài, nàng đã quá quen với hắn rồi.

Lần đầu tiên hôn người con gái mình thích, hầu hết đàn ông đều sẽ có cảm giác xấu hổ.

Nhưng mà Đồ Tô Ngang lại không giống thế. Dường như hắn có thể tiếp tục cắn mà không biết mệt mỏi… vừa cắn vừa liếʍ, Vân Vụ Ải bị hắn bôi nước miếng đầy mặt luôn rồi.

Tính cách của Vân Vụ Ải cũng không tính là còn trẻ nữa, nàng chắc chắn sẽ không mơ mộng không ngừng về những chuyện này giống như những người trẻ mới yêu đương lần đầu. Dù sao kiếp trước những gì nên biết nàng đều biết cả, tiết sinh học, hướng dẫn vệ sinh sinh lý… Nàng cũng biết cách kết thúc những chuyện thoải mái hơn như thế nào.

Nhưng chuyện này không đồng nghĩa với việc kinh nghiệm hôn hít của nàng tốt được đến mức nào… Đầu lưỡi của nàng bị Đồ Tô Ngang mυ"ŧ đến tê cứng cả rồi, hàm răng trên bị liếʍ vừa cứng vừa tê. Vì không hít thở được, bị ngộp nên mặt nàng dần trở nên đỏ ửng. Mấy lần đẩy hắn ra, Đồ Tô Ngang vẫn không nhúc nhích gì, lại càng liếʍ nàng mạnh hơn.

Không có cách nào khác, nếu đã không dập tắt được sự nhiệt tình của hắn thì nàng chỉ có thể hợp tác thôi.

Sau khi Đồ Tô Ngang hôn thỏa mãn xong thì đã là nửa đồng hồ sau rồi.

Hắn vùi vào cái cổ Vân Vụ Ải, hai tay không yên phận xoa bóp eo của nàng, Đồ Tô Ngang hít lấy mùi hương của nàng giống như một con chó lớn vậy. Thật sự rất thơm, mùi hương không nói thành lời được.

Vân Vụ Ải bị hắn hôn đến nỗi choáng váng, dựa vào cánh tay của hắn, tùy tiện liếc mắt nhìn gương thôi mà nàng đã ngơ ngác luôn rồi.

Trên mặt nàng có dấu đỏ và cả dấu răng... Trên trán, Đồ Tô Ngang trực tiếp cắn thành hình “Thất Tinh Bắc Đẩu” luôn.

Vân Vụ Ải: “...” Vỗ vào Đồ Tô Ngang rồi nói: “Chàng nhìn mặt ta này.”

Đồ Tô Ngang hít một hơi thật sâu, giống như đang hít mùi hương trên người con mèo vậy. Người khác hít mùi hương của động vật, Đồ Tô Ngang hít mùi hương của Vân Vụ Ải, hít đến mơ hồ, vô cùng thỏa mãn.

Ngẩng đầu lên nhìn thấy những dấu vết trên mặt nàng, Đồ Tô Ngang không ngạc nhiên chút nào, mà còn hôn lên mặt nàng thêm một cái nữa phát ra tiếng “chụt”.

Vân Vụ Ải: “...” Rõ ràng là hắn không nhận ra được lỗi lầm của mình mà.

Không còn cách nào khác, Vân Vụ Ải đành phải dùng một miếng vải làm thành một chiếc khẩu trang, trùm lên trán rồi quấn ra sau đầu. Vào mùa hè, vừa đi ra ngoài là mồ hôi đã chảy đầy mặt rồi, chảy tới mức gương mặt cũng nhỏ lại được luôn.

Vân Vụ Ải: “Lần sau tuyệt đối không được phép làm như thế này nữa nghe chưa?” Đeo khẩu trang vào mùa hè thật sự quá bực bội, lúc đi ra ngoài mọi người trên phố đều sẽ nhìn sang… Quan trọng là chỉ có một mình nàng bịt kín trên cả con phố như vậy thôi.

Đồ Tô Ngang: “... Ta sẽ nhẹ nhàng hơn.”

Đáng tiếc là làn da của Vân Vụ Ải quá mềm, hắn chỉ cắn nhẹ thôi cũng sẽ để lại dấu vết. Có cẩn thận hơn nữa cũng không được, trừ khi chỉ là một nụ hôn đơn giản.

Nhưng cách hôn của Đồ Tô Ngang không giống với mọi người, không cắn không gặm thì không thỏa mãn được hắn.

Vân Vụ Ải rất thắc mắc: “Sao chàng lại thích cắn ta như thế?”

Biểu cảm của Đồ Tô Ngang rất hiện vẻ tinh quái, hắn xoa chóp mũi: “Thích bắt nạt nàng thôi.”

Một năm 365 ngày, ngày nào Vân Vụ Ải cũng đều đoan trang, bình tĩnh, giống như không có chuyện gì có thể làm lung lay được tinh thần của nàng vậy. Vốn dĩ Đồ Tô Ngang nghĩ như vậy, cho đến khi hắn hôn Vân Vụ Ải tới mức nàng thở hổn hển, con ngươi lay động, đỏ mặt đẩy hắn ra.

Cảnh tượng đó thực sự rất có tính công kích, là một Vân Vụ Ải hoàn toàn khác, khi nhìn thấy cảnh đó, ngọn lửa tà ác trong hắn “phụt” một cái rồi bùng cháy lên, hắn không nhịn được mà muốn bắt nạt nàng, cắn nàng, ép nàng khóc thì thôi.

Nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của nàng, hắn cảm thấy nàng vừa đáng thương vừa đáng yêu, lại không nhịn được mà bắt đầu hôn nàng.

Sau khi nghe Đồ Tô Ngang giải thích, Vân Vụ Ải:... Súc sinh...

Tuy nhiên, súc sinh kia không hề thấy mình đã làm sai điều gì cả, vô cùng mãn nguyện mà mỉm cười như một con chó sói đang ngoe nguẩy cái đuôi lớn.

Không còn cách nào khác, nàng cũng không thể quấn khăn trùm đầu quanh năm suốt tháng được, nóng đến mức nổi mẩn đỏ.

Sau khi im lặng suy nghĩ lại, Vân Vụ Ải nói: “… Hôn môi đi.” Cho dù môi có đỏ lên thì nhìn cũng không có gì kỳ lạ cả.

Mọi người đều nhìn ra manh mối về sự thay đổi giữa hai người, bọn họ cứ thỉnh thoảng lại dùng ánh mắt trao đổi với nhau, nhưng không ngờ hễ Đồ Tô Ngang gặp một người thì sẽ lại nói: “Vụ Ải là của ta!” giống như đang tuyên bố chủ quyền vậy.

Vân Vụ Ải: “...” Có phải hắn trời sinh không có tinh thần xấu hổ gì không?

Phản ứng của mọi người cũng không giống nhau.

Hồng Y: “Hừ, mọi người đều đã nhìn ra được từ lâu rồi, làm gì có đôi thanh mai trúc mã nào chăm sóc nhau như cách mẫu thân chăm sóc con trai mình đâu cơ chứ?”

Cái gì mà mẫu thân chăm sóc con trai cơ?

Sắc mặt của Đồ Tô Ngang tối sầm lại: “Ngươi có thể trở về chăm sóc Phong khóc nhè rồi đấy!”

Thi Miên: Ồ, vậy thì sau này hắn sẽ cách xa Vân Vụ Ải mười bước chân, mà cũng sẽ không có người thứ ba nào tiếp cận nàng cả.

Đồ Tô Ngang: Cái chính là ta cảnh cáo ngươi đấy, ngươi có hiểu ánh mắt của ta không hả?

Thi Miên: “... Cơ thể ta yếu ớt, không làm nổi mấy chuyện phòng the đâu.” Ngươi có thể đừng chú ý đến ta như thế mà, thật đấy.

Đồ Tô Ngang: “? Chuyện phòng the?”

Vân Vụ Ải: “...”

Tào Viên: “Ôi! Sau này con của bọn họ chắc chắn sẽ dũng mãnh đấy!” Dù sao cha hắn cũng là người có thể đánh bại ta cơ mà!... Hình như mẫu thân hắn cũng có thể đánh bại ta…

Ngô Hành: “Ừm, sau này con của bọn họ chắc chắn rất xinh đẹp.” Dùng ánh mắt tiên sư “bách biến” của hắn thì không có gì ngạc nhiên, chắc chắn ngũ quan của con của hai người bọn họ rất cân đối!

Đồ Tô Ngang hếch mũi lên trời: Thế mà cũng cần nói nữa à?

Vân Vụ Ái: … Có phải là hơi nhanh rồi không?... Sao lại nói tới cả con cái luôn rồi thế?

Phùng Song Bạch: “Chúc mừng, chúc mừng nhé! Thanh mai trúc mã, lương duyên trời ban!”

Đồ Tô Ngang: “So với nữ nhân chanh chua kia của ngươi... khụ khụ, Vụ Ải à, sao nàng không cho ta nói thế?”

Vân Vụ Ải: “Chàng nói nhiều quá rồi đó.”

Lâm Thanh và Lâm Bạch:... Không ngờ Vân Vụ Ải đọc xong bức thư kia rồi mà lại không trở mặt…

Đồ Tô Ngang: “Đều nhờ vào văn phong của ta hay, câu đó nói ra như nào nhỉ, Văn sư phụ đã nói rồi ấy…” Hắn cố gắng nhớ lại: “Đúng rồi, đúng rồi, văn phong rất ba phải!”

Lâm Thanh và Lâm Bạch:...

Gương Yêu: “Lá gan của Đồ Tô Ngang to thật đấy, một nữ nhân có thể đánh người như Vân Vụ Ải thế kia...” Hắn còn chưa nói xong thì đã bị Đồ Tô Ngang thu lại Thu Yêu Giản: “Thả nó ra ngoài làm gì thế! Nó cũng không phải là chó, đâu cần đi tiểu làm gì! Ta sẽ trông coi Thu Yêu Giản!”

Giảo Giảo đang ăn đồ ăn ở bên cạnh, vẻ mặt yên tĩnh: Há miệng ra chỉ để ăn đồ ăn thôi không được à?

Theo Đồ Tô Ngang, nếu đã hôn một lần rồi thì sau này ngày nào cũng hôn, mỗi ngày đều hôn, gặp mặt là hôn! Sáng sớm thức dậy là ôm Vân Vụ Ải gặm nhấm 30 phút, buổi tối gặm nhấm đến khi đi ngủ thì thôi, ban ngày gặp mặt thì cũng phải tìm một góc xó nào đấy để hôn.

Vừa ngẩng đầy lên đã thấy một bờ môi đang đánh úp về phía bạn rồi…

Còn chưa trôi qua hai ngày nữa mà bà dì Vân Vụ Ải đã không thể chịu đựng được nữa, đề ra quy định nghiêm ngặt thời gian “gặm nhấm” của hắn.

Đồ Tô Ngang giống như một chiếc xe tăng đầy đạn pháo, cũng giống một chiếc xe thể thao lúc nào cũng đầy xăng. Lúc nào cũng sẵn sàng tấn công...

Trong lòng bà dì Vân Vụ Ải nghĩ: Cũng may là bây giờ hắn vẫn chưa hiểu những chuyện xa hơn đấy, nếu như sau này hắn hiểu được rồi... Nàng thở dài một hơi, cảm thấy càng mệt mỏi hơn.

Kiếp trước nàng đã từng nghe nói qua, cũng từng thấy rất nhiều tình yêu tỷ đệ, đại tỷ tỷ đi tìm chó săn nhỏ, ngày nào cũng cười vô cùng hạnh phúc và ngọt ngào.

Nhưng tại sao nàng lại mệt mỏi như vậy?

“Vụ Ải!”

Vân Vụ Ải quay đầu lại nhìn, Đồ Tô Ngang đang lao như điên về phía nàng. Dường như nàng có thể nhìn thấy được trên đầu hắn mọc lên cái tai cùng cái đuôi phe phẩy sau lưng hắn.

Được rồi, thật sự rất ngọt ngào.

Chỉ là giống chó săn này có hơi hoang dã...

Tác giả có lời muốn nói: Đồ Tô Ngang: Xem ta gặm nàng thành Thất Tinh Bắc Đẩu nè!

Mọi người: Động tác đỉnh quá, nghệ thuật, nghệ thuật!

He he, thấy ngọt không?
Bình Luận (0)
Comment