Nhân Vật Phản Diện Của Tôi

Chương 2

8.

Ngay sau đó, tôi nhìn thấy tai Giang Dã trở nên đỏ bừng.

Chàng trai vẫn luôn không bộc lộ cảm xúc bỗng nhiên thay đổi biểu cảm, vậy mà trông lại có chút đáng yêu.

Mặc dù trong đầu đều là tâm cơ và trù tính, nhưng phương diện tình cảm lại hoàn toàn ngược lại.

Trong tiểu thuyết cũng giống như vậy, cho dù sau này mọi thức cậu ấy muốn đều có thể dễ như trở bàn tay mà có được, nhưng chuyện tình cảm thì vẫn là một tờ giấy trắng. Cậu ấy chỉ chú tâm vào sự nghiệp mà thôi.

Giang Dã từng đứng bên bờ sông vắng vẻ mà ngắm cảnh hoàng hôn rực rỡ với biểu cảm thờ ơ.

Cậu ấy trải qua nửa đời người, chứng kiến tình yêu tàn nhẫn nhưng vẫn được người khác tin tưởng, người mạnh đến đâu cũng vì tình yêu mà trở nên mềm yếu.

Thế là cậu ấy quyết không cho mình như vậy.

Nhưng mà một người đàn ông sau này sẽ coi tình yêu như hồng thủy mãnh thú, vào đêm đông này, khi gió đêm lùa vào xe, chỉ vì một nụ hôn nhẹ nhàng mà khuôn mặt đã đỏ bừng, quả nhiên vẫn là một thiếu niên.

Giang Dã mím môi, nghiến răng nghiến lợi, dùng giọng nói gần như lạnh nhạt nhất mà nói: “Cô chủ Thẩm hãy tự trọng.”

Chỉ là đôi tai kia vẫn đỏ như máu, ánh mắt trốn tránh không dám nhìn tôi.

Thật tốt, cậu ấy của hiện tại vẫn có cơ hội làm bản thân trở nên tươi vui, sống động.

Mà cậu ấy càng như vậy thì tôi lại càng muốn trêu chọc.

Về đến biệt thự, tôi liền dẫn cậu ấy đến phòng cách vách.

“Cậu đi tắm trước đi.” Tôi đưa quần áo và quăng cho cậu ấy một ánh mắt đong đầy ý cười.

Giang Dã quay đầu đi, không nhận lấy quần áo từ tôi.

Hiện giờ cậu ấy đã ngày càng cảm nặng, thậm chí còn ho khan.

Tôi cũng không nhẫn tâm trêu cậu ấy nữa: “Tôi nghiêm túc đó, đây là phòng nước nóng, cậu vào trong tăm cẩn thận là sẽ khỏe hơn chút.”

Cậu ấy nhìn tôi, dường như là không tin tôi sẽ tốt như vậy, cuối cùng mới lặng lẽ duỗi tay nhận lấy quần áo. Thẳng đến khi… nhìn thấy chiếc qu@n lót tôi chuẩn bị cho cậu ấy, mặt cậu ấy liền đen lại, trong mắt thoáng qua vẻ không thoải mái.

“Nhà của cô chủ vẫn luôn có loại… đồ này sao?”

Yo… Cái ngữ khí này sao lại có hơi chua nhỉ.

“Phải, tôi là người có vị hôn phu, chuẩn bị tộ chút cũng là bình thường thôi.”

Giang Dã bật cười không nhận. “Quên mất cô chủ đã là người có vị hôn phu.”

Ngữ khí của cậu ấy khác thường, chỉ chỉ vào chiếc qu@n lót: “Đồ của người khác tôi sợ mình không có phúc sử dụng.”

Nhìn cái vẻ kiêu ngạo đó, tôi mới chạy đến ôm lấy cánh tay của cậu ấy, gần như làm nũng mà lay lay: “Đùa cậu thôi, đây là đồ tôi vừa bảo quản gia mua đó.”

“Còn có đây là thuốc cảm và cháo nóng mà tôi lấy cho cậu, buổi tối nhất định phải ăn đó.” Tôi lảm nhảm không dứt,

Đột nhiên thiếu niên cầm lấy tay tôi, trong mắt là sự nghiêm túc hiếm khi có được. “Sao đột nhiên lại đối xử tốt với tôi như vậy?”

Đôi mắt ẩm ướt, lông mi rơi run rẩy, đôi môi vì phát sốt nên có hơi khô, nhưng mà vẫn đẹp đến khiến người rung động như cũ.

Tôi cười với cậu ấy: “Bởi vì cậu đẹp đó.”

“Giang Dã, tôi rất nông cạn, không nhịn được khi thấy người đẹp chịu uất ức.”

Bàn tay nắm lấy tay tôi của cậu ấy từ từ buông lỏng, trên mặt mang theo sự thoải mái nhưng lại có cả một chút hiu quạnh. Đôi môi hơi mím nhếch lên, tự giễu mà nở nụ cười: “Vậy phải cảm ơn khuôn mặt này, có thể lọt vào mắt xanh của cô chủ.”

Tôi không nói gì. Giang Dã là người thích nghi ngờ, cậu ấy sẽ không dễ dàng tin tưởng người khác, cho nên tôi chỉ có thể trả lời như vậy.

Dù gì cậu ấy cũng sẽ thật sự tin tôi không có ác ý gì cả.

Đây là bước đầu tiên để cậu ấy không phòng bị tôi.

“Nhưng mà Giang Dã, cậu cũng là một người duy nhất, chỉ cần dùng khuôn mặt đó… đã có thể khiến tôi không nhịn được mà đưa cậu về nhà.”

Ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn sưởi đầu giường, sự hiu quạnh trên khuôn mặt thiếu niên dường như bị quét đi mất, đôi môi hơi mím của cậu ấy cong lên một độ cong khó mà phát hiện.

9.

Khi Tô An An quay lại, Giang mặc đi cùng cô ta.

Ở dưới lầu, anh người bọn họ anh anh em em, lưu luyến không rời.

Nhìn thấy tôi xuống lầu hai bọn họ mới tách nhau ra, GIang Mặc như một người bảo vệ mà kéo Tô An An ra sau lưng mình, anh ta nhìn tôi với vẻ cảnh giác.

“Lâm Châu, tôi chỉ đưa cô ấy về đây mà thôi. Tối như vậy rồi một cô gái như cô ấy một mình không an toàn.”

Tô An An như con thỏ nhỏ bị dọa sợ, mắt đã đỏ lên rồi, trông như là tôi sắp ăn thịt cô ta vậy. Cô ta kéo góc áo Giang Mặc, run rẩy bất an.

Trà xanh đúng là trà xanh, tôi mới xuống lầu rót ly trà, còn chưa nói một lời nào mà cô ta đã bảy ra vẻ mặt như tôi đáng sợ lắm vậy, thảo nào nguyên chủ ghét cô ta.

Loại này ai mà không thấy ghê t.ở.m chứ, ăn của nhà tôi ở nhà của tôi, cướp đàn ông thì cũng thôi đi, lại còn ở đây mà trà xanh bán thảm.

Nếu là nguyên chủ thì lúc này chắc ghen đến điên rồi, thậm chí có thể tức đến mụ mị, chạy tới tát cô ta một phát, sau đó thì mục đích của trà xanh đã đạt được rồi.

Thiết lập lương thiện đáng thương, lúc nào cũng ấm ức của cô ta đã được củng cố vững chắc.

Nhưng tôi sẽ không để trà xanh đạt được mục đích đâu.

Thấy tôi ngày càng đến gần, khuôn mặt Giang Mặc càng thối ra: “Lam Châu, em muốn làm gì thì nhắm vào tôi…”

Tôi trực tiếp lướt qua bọn họ, pha một cốc hồng trà. “Vẫn là hồng trà ngon hơn, tuy rằng trà xanh khá ngon, nhưng ngày ngày ống thì không ổn.”

Tôi cười híp mắt nhìn bọn họ, khuôn mặt hồn nhiên ngây thơ: ‘Giang Mặc, chuyện của hai người không liên quan đến tôi.”

“Thẩm Lam Châu tôi có tên có họ, sau này vẫn gọi hẳn tên của tôi ra thì tốt hơn.”

So với vẻ không đau không ngứa của tôi, ngược lại là Giang Mặc không vui vẻ:

“Thẩm Lam Châu, em đừng chơi chiêu lạt mềm buộc chặt với tôi.”

“Tôi không chơi cái trò này của phụ nữ.”

Uống hết ngụm hồng trà cuối cùng, tôi mỉm cười: “Ồ, tùy anh thôi.”

Sau đó liền ngân nga mà vui vẻ đi lên tầng, hai người phía sau, mặt người này còn thối hơn người kia.

“Đúng rồi, sau này Tô An An sẽ ngồi xe của anh đến trường.”

Giang Mặc ở trong tiểu thuyết chính là như vậy, không có được thì anh ta mới thích.

Khi đó nguyên chủ luôn đề phòng hai người này ở bên nhau, thế nên ngày nào cũng đem theo Tô An An đi lại giữa trường và nhà, chỉ sợ Tô An An đi riêng thì hai người họ sẽ có cơ hội tiếp xúc.

Điều này càng khiến cho nam chính cảm thấy mới mẻ, mỗi lần bên cạnh Tô An An đều vui vẻ như nhặt được báu vật.

Anh ta càng ngày càng yêu Tô An An chính là vì cảm giác lén lén lút lút này.

Một cô tiểu thư cả ngày lạnh mặt nhưng phục tùng vâng lời anh ta, với một người lại mỗi ngày đáng yêu nói với anh ta rằng chúng ta không thể bên nhau, nhưng lát sau lại nói em không thể rời khỏi anh được.

Anh ta cảm thấy người phía sau thú vị hơn.

Dứt khoát vứt Tô An An cho anh ta, để ngày ngày anh ta đều tới đưa đón cô ta, để sự vui mừng biến thành nghĩa vụ, anh ta còn có thể vui vẻ nữa không.

Những ngày này thật là ngày càng đầy hứa hẹn, kịch hay còn ở phía sau đó.

Vừa sáng Tô An An đã đợi ở bên xe. Cô ta không điềm đạm đáng yêu giống như ở bên cạnh Giang Mặc hôm qua, vẻ mặt vô tội của cô ta mang theo sự khiêu khích khó có thể phát hiện ra.

“Chị Lam Châu, sao chị lại khóa cửa lại rồi.” Cô ta tròn mắt nhìn tôi, giống như không nghe thấy những lời tôi nói hôm qua.

“Tô An An, chúng ta là chị em gì chứ?”

“Lời hôm qua tôi không muốn nói đến lần thứ hai, để cậu chủ Giang của cô đưa cô đi đi.”

Trong tiểu thuyết, mỗi ngày Tô An An đều ngồi xe của nhà họ Thẩm, gọi nguyên chủ là chị, thế là có người đồn cô ta là em họ của nguyên chủ. Cô ta cũng dứt khoát không giải thích mà hưởng thụ những điều tốt đẹp do nhà họ Thẩm mang đến. Từ học phí tới tiền hoa hồng đều là đãi ngộ của cô ta.

Nhưng hiện tại, không thể có chuyện để cô ta vừa hưởng thụ tài nguyên và lợi ích của nhà họ Thẩm, lại vừa đi thông đồng với bạn trai của nguyên chủ nữa.

Đâu ra chuyện tốt như vậy, đàn ông cho cô, nhưng còn lợi ích thì sorry nhé.

Mặt Tô An An trắng bệch, không ngờ rằng tôi sẽ nói thẳng như vậy.

Cô ta ổn định lại biểu cảm, nhìn tôi với vẻ thâm thúy như đang uy hiếp: “Chị Lam Châu, nếu để em và cậu Giang ở cạnh nhau thì không tốt đâu. Chúng em ở với nhau chị không sợ sẽ lâu ngày sinh tình sao?”

Gió thổi qua đây, lần đầu tiên trong mắt con nhỏ vẫn luôn giả vờ ngây thơ vô tội xuất hiện sự u ám.

Nhưng mà thế thì sao chứ, đến cả mắt tôi cũng không thèm ngước lên, chỉ gọi cho Giang Mặc cuộc điện thoại. “Tô An An đứng trước cửa nhà tôi, tôi đi trước, giao cô ta cho anh đó.”

Nói xong tôi mới nhìn cô ta, “Tôi không để tâm. Đợi cậu chủ nhỏ của cô đến đón cô đi.”

Cửa xe của tôi đóng lại, không để ý đến cô ta nữa.

10.

Vừa học xong tiết sáng, tin tức Giang Mặc đưa Tô An An đến trường buổi sáng đã lan truyền nhanh chóng. Mọi người đều lan truyền sôi nổi, còn nói Tô An An tựa vào lòng Giang Mặc khóc nửa tiếng đồng hồ, hai người đó đều đến muộn.

Ánh mắt mọi người nhìn tôi mang theo sự đồng cảm.

“Tô An An cũng đ.ĩ quá rồi đó, trước kia không nhận ra nên cứ thấy cậu ta đáng yêu. HIện giờ ăn nhờ ở đậu ở nhà cậu, lại còn làm như thế với vị hôn phu của cậu…”

“Thế mới nói, lúc trước có lần tớ thấy cô ta và Giang Mặc ôm nhau ở cầu thang…”

“Đúng đó, hai bọn họ ở cùng một lớp, khi đang học thường xuyên liếc mắt đưa tình, có lần cùng nhau trực nhật, bọn họ ở phía sau phòng học mà hôn nhau đó.”

Xem ra mấy việc mà bọn họ cho rằng đã kín như bưng lại bị người khác thấy rồi. Chỉ là trước kia mọi người nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, Hiện giờ nói toạc ra rồi, mai sau sẽ chẳng kiêng kị gì mà nói thẳng một cách “quang minh chính đại” luôn.

Khi Giang Mặc tìm tới tôi là lúc đang ra chơi. Anh ta hung hăng hùng hổ mà đến trước mặt tôi, nhìn tôi bằng khuôn mặt thất vọng. “Thẩm Lam Châu, tin đồn thất thiệt của Tô An An có phải do em tung ra không?”

Anh ta nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi, giống như là nhìn một thứ gì đó dơ bẩn vậy.

Tôi cũng chẳng tức giận, chỉ cười cười: “Nói ra cho tôi nghe xem, là tin đồn thất thiệt nào nào?”

Anh ta vừa nghe xong thì càng giận dữ hơn.

“Cô ấy là con gái của người giúp việc nhà cô, cả chuyện cô ấy quyến rũ tôi, xem xem bọn họ đã nói cô ấy thành như thế nào rồi.”

“Một cô gái lương thiện thuần khiết như cô ấy, vừa khóc đã khóc tới trưa rồi, cô ấy có chịu nổi không?”

Tôi nhìn anh ta, trong mắt mang theo ý cười, nhìn đến nỗi anh ta chột dạ.

“Từng chuyện từng chuyện mà anh nói ra, chuyện nào là tin đồn thất thiệt nhỉ?”

“Chuyện mà hai người làm, còn cần tôi thay hai người che che đậy đậy sao?”

Giang Mặc bình tĩnh lại, muốn nói gì đó nhưng tôi lên tiếng trước:

“Giang Mặc, tôi từng rất yêu anh.” Tôi vẫn nở nụ cười nhưng khuôn mặt lại thê lương. Lời này là thay nguyên chủ nói, cô ấy từng yêu anh ta như vậy.

Thanh mai trúc mã, từ lần đầu tiên gặp mặt cô ấy đã đặt anh ta vào trong tim. Thế nên khi chọn vị hôn phu, có bao nhiêu gia tộc vươn cành ô liu cầu cô ấy lựa chọn, ai cũng muốn liên hôn với con gái độc nhất của gia đình giàu có bậc nhất, như vậy việc kinh doanh sẽ tăng lên một bậc.

Thế nhưng ai cô ấy cũng không muốn, chỉ muốn duy nhất anh ta.

Tuy cô ấy luôn cao ngạo lạnh nhạt, nhưng trước mặt anh ta thì lại luôn sợ mình làm chưa đủ tốt, cẩn thận từng chút một lấy lòng anh ta.

Nhưng mà sau này, cô ấy nhà tan cửa nát, bức ảnh không hay đăng lên trang nhất bị người người phỉ nhổ.

Cô ấy không yêu nổi nữa.

Không dám yêu cũng không thể yêu.

Tôi ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Giang Mặc: “Nhưng mà sau này, tôi sẽ không yêu nữa rồi.”

Dứt lời tôi liền rời đi. Khuôn mặt Giang Mặc không thể tin nổi, anh ta ngẩn người, lạnh lùng nhìn tôi rồi lớn tiếng cười nhạo:

“Thẩm Lam Châu, chơi trò này hay lắm à? Lạt mềm buộc chặt cũng nên có mức độ, có chừng có mực thôi được không.”

“Tôi chỉ giải thích một lần, tôi và Tô An An hoàn toàn trong sạch, đầu óc các người không sạch nên mới nghĩ người khác không sạch.”

Nhìn cái vẻ tự cho là đúng của Giang Mặc, tôi thật muốn cười.

Cũng đúng, Thẩm Lam Châu từng cho anh ta sức mạnh, khiến cho dù tôi có nói rõ ràng đến như vậy, thì anh ta cũng nghĩ rằng tôi đang làm loạn để thu hút sự chú ý của anh ta.

Vậy thì đợi đó đi, đợi thêm nữa, đến lúc anh ta đắc ý nhất thì cho anh ta một kích chí mạng.

11.

Buổi trưa tôi đến canteen tìm Giang Dã.

Cuộc đối thoại hồi sáng của tôi và Giang Mặc đã được những dũng sĩ hóng hớt lan truyền sôi sục, gì mà “đại tiểu thư rơi nước mắt, vì tình yêu mà đóng cửa trái tim”, gì mà “Thẩm Lam Châu yêu Giang Mặc đến thảm nhưng Giang Mặc không biết trân trọng”, gì mà “trà xanh khóc lóc chen chân vào tình yêu của đại tiểu thư”,...

Đoán là chắc chắn Giang Dã cũng nghe được rồi.

Nhờ bạn học sang lớp bên đưa cho cậu ấy vài tờ giấy nhỏ nhưng cậu ấy cũng không trả lời.

Không ngoan một chút nào.

Theo như tính cách của cậu ấy thì nhất định nghĩ rằng, ngày đó tôi giúp cậu ấy chỉ là vì lợi dụng cậu ấy để khiến GIang Mặc ghen.

Không được để bé cún nhỏ hiểu lầm.

Vừa đến canteen thì đã nghe thấy một trận huyên náo, một nhóm người đang vây lại tranh luận sôi nổi gì đó.

Vừa đi tới thì đã nghe thấy giọng nói sắc bén của nữ sinh:

“Giang Dã, tôi tỏ tình với cậu là xem trọng cậu.”

“Nói thật thì trừ cái mặt đó ra thì cậu có cái gì, ngoài mặt mọi người gọi cậu là hotboy thiên tài gì đó, nhưng thực chất thì ai tôn trọng cậu. Học giỏi có tác dụng gì, chỉ là một học sinh nghèo nhận tiền học bổng mà thôi.”

Lại gần mới biết nữ sinh đang nói toạc ra kia là một chị đại trong trường, tên là Lưu Nhiên. Ba của cô ta hình như là ông chủ của một công ty nhỏ, đang xin hợp tác với nhà họ Thẩm.

Giang Dã chỉ lặng lẽ ăn cơm mà không nói gì cả, xem nhẹ sự quan sát của những người vây quanh và mấy lời khó nghe của nữ sinh kia.

Dưới ánh nắng, thiếu niên trắng đến phát sáng, mặc bộ đồ đơn giản đã giặt đến bạc màu, có thể nhận ra thiếu niên này rất thích sạch sẽ. Dù bộ đồ đã rất cũ nhưng vẫn sạch không vết bẩn.

Khuôn mặt như tranh vẽ nhìn một lần là lại kinh ngạc một lần. Lông mi hơi run run giống như cánh bướm, mang theo một vẻ đẹp mong manh dễ vỡ.

Nhìn vẻ thờ ơ hờ hững của Giang Dã, nữ sinh dường như không nhịn nổi nữa, thế là được đằng chân lân đằng đầu: “Rốt cuộc cậu đang cao ngạo gì chứ…”

Chưa đợi cô ta nói xong, trong đám người đã phát ra tiếng vỗ tay lanh lảnh.

Đương nhiên là tôi. “Thật là uy phong quá đi à.”

Mọi người nghe theo tiếng động mà nhìn về phía tôi. Thấy là tôi, hai mắt Lưu Nhiên sáng lên:

“Cô chủ Thẩm, cô đến thật đúng lúc, đây là GIang Dã lúc nào cũng chọc cho cậu chủ Giang không vui, Giang Mặc ghét cậu ta thì khẳng định là cậu cũng ghét cậu ta.”

“Tôi giúp cô giáo huấn cậu ta, một con qu.ỷ nghèo nhận học bổng mà ở đây cao ngạo gì với chúng ta chứ, thảo nào cậu chủ Giang ghét cậu ta, đúng là g.h.ê t.ở.m.”

Tôi đi đến, đứng trước mặt Giang Dã, sống lưng cậu ấy thẳng tắp, ánh nắng chiếu lên hàng mi dày rậm của cậu ấy, tạo nên một cái bóng che đi sự ảm đạm mờ mịt trong đôi mắt kia.

“Không có được thì phá hủy, bạn học Lưu, hóa ra gia giáo nhà cậu đã dạy dỗ cậu như thế.”

“Vậy thì cái gọi là nền giáo dục quý tộc này cũng chỉ có như vậy thôi.”

Tôi mở miệng châm chọc, cũng không để ý đến sự kinh ngạc, xấu hổ và giận dữ trong mắt cô ta.

“Người viết thư tỏ tình cho cậu ấy là cậu, hiện tại nói cậu ấy gh.ê t.ởm cũng là cậu, trước sau chỉ có vài phút, cậu đúng là giỏi lật mặt.”

“Người gh.ê t.ởm không phải Giang Dã, mà là cậu đấy.”

Cô ta lạnh mặt, có thể thấy là cực kỳ khó chịu, cuối cùng không nhịn được nữa, thế là thân thiện nhắc nhở tôi: “Đó là người mà cậu chủ Giang ghét, cô chủ…”

Tôi cười cười xem nhẹ ám thị của cô ta: “Nhưng đây là người mà Thẩm Lam Châu tôi che chở.”

Nói dứt lời, tôi cảm nhận được cơ thể cứng ngắc của chàng trai bên cạnh đã thả lỏng ra.

Lưu Nhiên cuối cùng cũng chỉ có thể xấu hổ rời đi, không chịu thua cũng phải nhẫn nhịn.

Tôi gọi một phần cơm. Thấy mâm thức ăn của chàng trai ngoài cơm trắng thì chỉ có rau dưa, không hiểu sao mũi tôi cảm thấy chua xót.

Tôi bỏ thịt và rau cải của mình vào mâm của cậu ấy.

Cậu ấy nghi hoặc nhìn tôi, phản ứng đầu tiên là từ chối.

Tôi cười cười với cậu ấy: “Giang Dã, tôi đang giảm cân, không ăn được những thứ này, cậu giúp tôi ăn hết chúng được không?”

Ánh mắt của thiếu niên sắc sảo, cậu ấy hiểu được dụng ý của tôi. Rất lâu sau, cậu ấy mới cầm đũa, gắp những miếng thịt đó lên ăn.

“Ngon không?” Tôi nhìn cậu ấy bằng ánh mắt mong chờ.

Miệng cậu ấy hơi mím lại, cuối cùng gật gật đầu: “Ngon.”

Nhìn cậu ấy đột nhiên ngoan như vậy, tôi không nhịn được mà sờ đầu của cậu ấy. “Giang Dã thật ngoan.”

Hô hấp của thiếu niên thoáng chốc nặng hơn, nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ bình tĩnh. Cậu ấy cụp mắt xuống, sắc mặt mang theo vẻ nguy hiểm mà tôi chưa thấy bao giờ: “Rốt cuộc cô chủ Thẩm muốn làm gì?”

“Muốn lợi dụng tôi hay chỉ là muốn… chơi đùa.” Cậu ấy ngừng một lát, khi nói đến hai chữ “chơi đùa”, giọng nói cậu ấy cực kỳ nặng nề.

Rõ ràng được bao phủ trong ánh sáng, nhưng cậu ấy lại mang theo một sự cô đơn khó phát hiện.

“Giang Dã, tôi chỉ muốn cậu vui vẻ lên một chút.”

Đây là sự thật.

Tôi từng thấy trong tiểu thuyết, cậu ấy bất lực đấu tranh, vì vận mệnh mà suy sụp, vì cái bộ não yêu đương của kẻ khác mà phải t.à.n t.ậ.t.

Thời khắc đó cậu ấy đẩy xe lăn, không quan tâm đ ến sự đồng cảm, cười nhạo, xoi mói của người khác mà tới trường, sau khi hết tiết thì tự học một mình.

Mà kẻ gây ra mọi chuyện là nam nữ chính lại cảm thấy nỗ lực của cậu ấy là nực cười, bọn họ đứng ở vị trí cao mà cười nhạo và giẫm đạp lên tôn nghiêm của một người nỗ lực để sống sót.

Cho dù vận mệnh bất công với cậu ấy đến vậy, cậu ấy vẫn liều mạng mà chiến đấu, chưa từng buông bỏ chính mình.

Trong mắt của tôi, so với hai người được cái danh là nhân vật chính kia, sự tồn tại của cậu ấy càng khiến người khác cảm động hơn.

Sau này cậu ấy mạnh mẽ đến không ai là không sợ, nhưng lại không tin tưởng bất cứ ai, cậu ấy nói rằng bản thân không vui vẻ.

Đột phá khỏi sự ràng buộc của vận mệnh, đánh vỡ hào quang của nhân vật chính.

Giang Dã, tôi chỉ hy vọng cậu có thể vui vẻ hơn một chút.

Thiếu niên ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt trong veo thấy đáy, đẹp đẽ như ngôi sao vậy.

Tôi lặp lại từng câu từng chữ một lần nữa: “Giang Dã, tôi chỉ muốn cậu vui vẻ.”

Hy vọng hôm nay cậu vui vẻ, ngày mai cũng vui vẻ, mọi ngày đều vui vẻ.
Bình Luận (0)
Comment