Nhân Tổ

Chương 716 - Đùa Giỡn Ám Vô Giới

Nguyên Sa vì sao giao ra Ám Vô Giới? không phải do hắn bị dọa ngu đến mức mất hết lý trí.

Hắn là muốn thằn lằn đứt đuôi, tráng sĩ chặt tay.

Ám Vô Giới quan trọng không sai nhưng làm sao có thể so được với Vu.

Giao ra Ám Vô Giới, hắn sẽ bị trách phạt nhưng chưa đến mức chết.

Nhưng nếu để Trác mở ra thần hải phát hiện Vu, vậy thì vạn kiếp bất phục.

Nên nhớ hắn đang tu luyện cấm kỵ Sáng Thế Chi Quang, bị phát hiện có thể sống được sao?

Đối với quyết định này của Nguyên Sa, con mắt cũng là đồng ý.

Tôn Kỳ vì sao lại cùng Trác diễn kịch dọa sợ Nguyên Sa?

Hắn muốn ép tồn tại kia giao ra Ám Vô Giới nhưng lại không muốn tồn tại kia hiện thân.

Tồn tại kia hiện thân chỉ sợ mọi người ở đây không ai còn sống, hắn cũng phải gặp nguy hiểm, Hỏa Hỏa thế nhưng cũng không muốn chạm mặt với tồn tại kia.

“Vì sao lại giấu Ám Vô Giới?” lúc này Thập Dương lạnh nhạt lên tiếng, không có bất kỳ cái gì cảm xúc nhưng lại khiến Nguyên Sa lạnh thấu xương.

“Vì… vì...” Nguyên Sa lắp bắp.

Hắn đang suy nghĩ câu trả lời, tất nhiên không thể nói thật nhưng mà đầu óc hắn lúc này mộng mị, chẳng thể nghĩ ra cái gì hợp lý.

“Vì lòng tham.”

“Đúng, đúng… là thuộc hạ nhất thời nổi lòng tham.” Nguyên Sa như vớ được cọng rơm cứu mạng, lập tức trả lời theo.

Đây là cái lý do vô cùng hợp lý.

Lòng tham nha, ai cũng có.

Đạo khí quý như vậy, nổi lòng tham quá bình thường.

“Vì sao ngươi có thể thu phục Ám Vô Giới?” Thập Dương lại có thể hỏi.

Nguyên Sa lại bứt rứt, hai tay vò vào nhau.

Câu này quá khó trả lời, phải kiếm cái lý do nào đây?

“Ám Vô Giới bị vây nhiều năm ở đây, hẳn là đã muốn đi ra từ lâu.” có giọng nói nhỏ.

Nguyên Sa ánh mắt sáng rực.

“Đúng, đúng… là như vậy! thuộc hạ khi chạm đến Ám Vô Giới nó tự động thu nhỏ rơi vào tay.”

“Ngươi làm sao điều khiển Ám Vô Giới?” Thập Dương lại tiếp tục hỏi.

Nguyên Sa cúi đầu run run, hắn không biết phải trả lời làm sao, chẳng lẽ khai ra Vu? không thể nào.

“Chắc là ai cũng có thể điều khiển được.” lúc này lại có tiếng vang lên.

“Phải, phải… hẳn là như vậy.” Nguyên Sa vội vàng trả lời theo.

Mọi người đều im lặng đưa mắt dồn về một phía.

Nguyên Sa cũng ý thức được có vấn đề, đưa mắt nhìn.

Kẻ nãy giờ lên tiếng nhắc nhở Nguyên Sa không ai khác chính là Tôn Kỳ.

Tên này làm sao vậy? trước đó còn hùng hùng hổ hổ, dùng tính mạng để buộc tội bằng được Nguyên Sa bây giờ lại giúp giải vây.

Nguyên Sa, Trác, Thập Dương càng là không hiểu được.

Nguyên Sa đối đầu với Tôn Kỳ nhiều lần, hắn không tin Tôn Kỳ tốt bụng như vậy!

Trác và Thập Dương càng ẩn ẩn nhìn ra vấn đề, lại càng không hiểu.

“Thử một chút, không phải đều rõ ràng sao?” Tôn Kỳ không để ý ánh mắt mọi người, lạnh nhạt lên tiếng.

Thập Dương suy nghĩ một giây, cảm thấy ý này không sai.

Nhưng mà vẫn còn chút lưỡng lự.

Đạo khí nha, không ai biết đeo vào sẽ xảy ra chuyện gì.

Đạo khí là Đấng Tạo Hóa ban thưởng riêng cho mỗi vị Thiên Thần, cả hai phù hợp lẫn nhau đại đạo.

Nên đạo khí cũng có ấn ký riêng, của ai người đấy dùng, tuyệt không thể tùy ý sử dụng, đạo khí cũng có linh tính, biết ai chủ ai không, nó có thể tự động làm ra phản kích.

Thập Dương giữ một kiện đạo khí, Bạch Lạc Thiên Thủ, hắn dùng có thể phát huy ra chiến lực siêu cường nhưng không phải quan hệ chủ tớ, giống là hợp tác hơn.

Bởi vậy khi đeo vào Bạch Lạc Thiên Thủ, hắn cũng không có cái gì kỹ xảo điều khiển, chỉ cần đấm ra Bạch Lạc Thiên Thủ tự sẽ phát huy.

Nhưng hắn là thiên tài, tự có kiêu ngạo của mình, không quá muốn dùng ngoại lực, bởi vậy số lần hắn dùng Bạch Lạc Thiên Thủ có thể đếm trên đầu ngón tay, lúc chiến với Ám Man tộc, hắn cũng không lấy ra dùng, chỉ cầm bên người, coi như một phương án dự bị.

Để dùng được Bạch Lạc Thiên Thủ, trước đó chủ nhân của Bạch Lạc Thiên Thủ là Lạc đã hạ lệnh cho nó theo Thập Dương.

Nếu không cái này bướng bỉnh đạo khí có thể phản sát.

Hắn lưỡng lự một giây nhưng cũng quyết định đeo vào, chuyện này không thể để người khác nếu có nguy hiểm, hắn ít nhất còn có thực lực làm gì đó, nếu hắn cũng không thể vậy người khác càng không.

“Tướng quân!” mấy vị tướng quân bộ hạ muốn ngăn cản.

Thập Dương phất tay cho ngưng.

Chuyện này hắn đã quyết.

Mấy vị tướng quân bộ hạ biết tính cách của Thập Dương, không còn nói lời nào, trở lại yên vị, nhưng tinh thần kéo lên mười phần, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào, thậm chí có vị còn tế ra vũ khí, thần lực vận chuyển.

Thập Dương đeo vào ám vô giới, ngưng trọng.

Mọi người cũng nín thở chờ đợi.

Một giây, hai giây, ba giây… không có chuyện gì xảy ra.

Xem ra Ám Vô Giới cũng là cái dễ tính nhưng tiếp theo làm sao điều khiển?

Thập Dương nghĩ nghĩ một chút, đưa vào ý chí của mình, giống như muôn vàn lời nói: ngăn cách, ngăn cách, ngăn cách...

Ám Vô Giới:???

Ngươi làm cái gì vậy? phiền a!

Ám Vô Giới có linh trí, thậm chí là rất cao so với nhiều đạo khí khác, nếu không nó làm sao lại tạo ra Ám Man tộc bảo vệ mình.

Chủ của nó chết rồi nhưng nó biết sứ mạng của bản thân chưa kết thúc, cuộc chiến kia chưa kết thúc, nó vẫn đang chờ, chờ Chung Cực Chiến.

Nhưng vào một ngày, có tín hiệu từ Thủ Lãnh gửi tới nó, yêu cầu phối hợp.

Nó hân hoan vui mừng, ngày giờ đã tới gần.

Sau đó nó mở rộng phạm vi ảnh hưởng cố ý lộ ra tung tích, thẳng cho tới đi vào trong thần hải Nguyên Sa, mọi chuyện đều đúng theo kế hoạch.

Bây giờ lại bị móc ra, kế hoạch gặp trục trặc.

Nhưng trước khi rời đi, con mắt dặn nó thuận thế đừng để bị nghi.

Bởi vậy ý chí thập dương rất phiền nhưng nó vẫn làm theo mở ra ngăn cách.

Trong phi thuyền đột nhiên đại đạo trống không bị gạt bỏ, mọi người cảm giác hụt hẫng, hóa phàm.

Ầm, ầm… phi thuyền rung lắc mạnh, nghiêng nghiêng ngả ngả khiến mọi người bổ nhào.

Phi thuyền hoạt động một phần dựa trên quy tắc đại đạo, không có, liền muốn rơi.

Thập Dương vững vàng trên ghế khóe mắt nhảy lên, điều khiển được!

“Thống soái!!!” nhiều người bám sàn kêu lên.

Thập Dương lập tức vận dụng ý chí thôi thúc: bình thường, bình thường, bình thường… sau đó mọi chuyện trở lại bình thường.

Tất cả mọi người ánh mắt sáng ngời: điều khiển được.

Vậy là mọi chuyện đều được giải thông.

Nguyên Sa thở phào trong lòng, sẽ không ai còn nghi ngờ đến Vu.

“Sư huynh cho đệ mượn xem được không?” Tôn Kỳ đôi mắt long lanh, giọng thành khẩn.

Mọi người liếc hắn khinh thường, lại vận dụng quan hệ rồi.

Nhưng mà cũng không trách được, đạo khí sức hấp dẫn quá lớn, chạm một cái cũng vô cùng vinh hạnh.

Có người cả đời cũng chỉ nhìn được mấy lần, chạm vào là cỡ nào xa xỉ sự tình.

Mọi người trong lòng thế nhưng thật hâm mộ hắn có được một cái sư huynh quyền cao chức trọng.

Thập Dương quyết đoán ném cho Tôn Kỳ, hắn cũng muốn xem một chút, nếu như chỉ có thực lực cường đại mới điều khiển được, vậy thì phải xem xét lại lời khai Nguyên Sa.

Tôn Kỳ bắt lấy Ám Vô Giới, đảo mắt quan sát, thần ý quét qua, lấy tay cạo cạo, thậm chí lấy ra một cái dao nhỏ cứa tới cứa lui.

Mọi người xanh mặt, ngươi còn có thể làm như vậy!? không sợ đạo khí nổi giận đánh chết hay sao, chết người đấy.

Mọi người cũng phải thay hắn lau mồ hôi.

“Mặc dù có hơi xấu xí nhưng đúng là cứng lắm!” Tôn Kỳ bĩu môi nhận xét.

Mọi người:???

Ám Vô Giới:???

Điên rồi, điên rồi… thế đạo điên rồi! tên này vậy mà dám nói đạo khí xấu xí, còn tỏ ra ghét bỏ.

Mọi người ước gì đạo khí tỏa ra một tia uy năng đập chết tên này.

Ám Vô Giới: nhịn, nhịn xuống… không thể làm hỏng đại kế của thủ lĩnh.

“Trên nhẫn hình như có gì đó.” Tôn Kỳ bất ngờ lên tiếng.

Mọi người tò mò, nhướng mắt xem.

“A… là bùn đất.

Cái nhẫn này thật ở bẩn.” Tôn Kỳ cạo cạo, vân vê ra một cục đất đen xì cười nói.

Mọi người: được lắm! ngươi nói tiếp đi, ta không tin đạo khí không đánh chết ngươi.

Đạo khí là kết tinh của đại đạo, cũng giống như Thiên Thần là không thể nhục.

“A!!!” Tôn Kỳ kêu lên một tiếng, đột nhiên rụt ngón tay lại.

Mọi người cười lạnh, oắt con bị trừng phạt rồi sao! cho chừa cái tội nói lung tung.

Tôn Kỳ thổi phù phù móng tay, tươi cười nói:

“Thì ra mấy cái hoa văn trên nhẫn là để mài móng, ta còn tưởng là cái gì đại đạo hoa văn đâu.”

“Hì, hì… xem ra Vô cũng là cái Thiên Thần có ý tứ, còn biết chăm sóc cả móng tay.”

Mọi người: được! ngươi giỏi, cả Thiên Thần cũng dám dị nghị.

Ám Vô Giới: Ta muốn đánh chết ngươi, cái thứ hỗn đản! nói ta thì cũng thôi đi nhưng cả chủ nhân ngươi cũng dám nói.

Không được, không được… không thể vì nóng giận nhất thời làm hỏng đại kế.

Nhịn, ta nhịn, nhất định phải nhịn xuống.

Tai không nghe, mắt không thấy sẽ không phiền.

“Cái nhẫn này hình như hơi nhỏ, đeo không vừa, lớn ra một chút được không?” Tôn Kỳ lẩm bẩm.

Ám Vô Giới: Gừ!!! ta muốn giết ngươi.

Thập Dương lúc này ho nhẹ:

“Thẩm Văn, nhanh thử nhẫn.”

“Vâng!” Tôn Kỳ ngoan ngoãn.

Đeo nhẫn vào tay, thay vì dùng cường đại ý chí như Thập Dương, Tôn Kỳ lại vuốt vuốt nhẫn, yêu chiều nói:

“Nhẫn ngoan mở ra ngăn cách.”

Mọi người: ngươi có thể như thế gọi sao? gọi loạn sẽ chết người đó.

Ám Vô Giới: tên khốn!!!!!

Mặc dù rất tức giận nhưng Ám Vô Giới vẫn làm theo.

Mọi người lại bị một phen nghiêng ngả.

“Thu nhỏ phạm vi, thu nhỏ phạm vi.” Tôn Kỳ vội nói.

Phạm vi ảnh hưởng đúng là được thu nhỏ lại, chỉ có quanh người hắn ba bước.

Tôn Kỳ sắc mặt không vui:

“Dùng ngươi để ngăn cách người khác đại đạo, ngươi ngăn cách ta làm gì, muốn ta bị đánh chết sao? bây giờ thì ta đã hiểu Vô vì sao chết.”

Trác đứng bên cạnh Tôn Kỳ cũng âm thầm lùi lại một bước, hắn ngửi thấy mùi nguy hiểm.

Càng cường đại đối với đại đạo càng mẫn cảm, vừa rồi hắn cảm giác có đại đạo giao động.

“Phong cấm hắn!” Tôn Kỳ chỉ tay đối với tên trước đó mắng mình.

Tên này theo bản năng lùi một bước, nhưng đột nhiên cảm thấy đại đạo trống không, hắn như phàm nhân, cảm giác vô lực này thật khó chịu.

Hắn cười khổ, phất phất tay.

“Có tác dụng, có tác dụng… ngươi có thể thôi được rồi.”

Tôn Kỳ vui sướng, lại chỉ một tên khác.

“Phong cấm!”

Hắn chơi vui.

Chỉ tới chỉ lui, chỉ cả Trác.

Trác trợn mắt, tên này muốn ăn đòn, nhưng mà vừa vung tay, đã bị ngăn cách đại đạo, tất nhiên với thực lực của hắn vẫn đủ sức đè Tôn Kỳ ra đánh.

Thập Dương không thể không ngăn lại.

“Thử vậy là được rồi!”

Tôn Kỳ mặt tiu nghỉu, tháo nhẫn nhưng thay vì ném trở lại cho Thập Dương, hắn lại ném cho Dạ Tuyết cười nói:

“Đừng nói sư thúc keo kiệt, cũng cho ngươi chơi một chút.”

Dạ Tuyết hơi bất ngờ nhưng vẫn đón lấy, nàng đưa mắt nhìn Thập Dương.

Thập Dương phất phất tay coi như cho phép.

Hắn cũng là sư thúc của Dạ Tuyết, Tôn Kỳ đưa cho Dạ Tuyết mượn, hắn chẳng lẽ lòng dạ còn không bằng.

Dạ Tuyết hồi hộp đeo vào tay, đạo khí nha, đây cũng là lần đầu tiên nàng được tiếp xúc.

Đừng nhìn nàng thân phận cao nhưng rất nhiều thứ không thể chạm tới.

Nghe nói Nữ Thần Điện của nàng cũng có một kiện đạo khí, nhưng nàng chưa bao giờ dám mở lời xin sư tôn cho xem, nghĩ cũng không dám nghĩ, nàng còn chưa muốn bị đánh dập mông.

Đeo vào Ám Vô Giới, nàng cảm nhận được một cỗ đạo tắc chí cao, nhưng mà chỉ mơ hồ cảm nhận, muốn đi bắt lấy, lại là không thể.

Tôn Kỳ cười híp mắt, hắn cũng không phải người tốt đem cho Dạ Tuyết, hắn là có tính toán.

Dạ Tuyết tu luyện thuật tiên tri, đối với tương lai có cảm ứng, nhưng là muốn cảm ứng cần vật dẫn.

Để nàng cầm Ám Vô Giới, là để nhận biết vận vị của Ám Vô Giới.

Giúp ích gì cho hắn? Khó có thể nói rõ.

Biết đâu trong tương lai Ám Vô Giới phát động tấn công, Dạ Tuyết cảm nhận được nguy hiểm, thông báo, mọi người được cứu, trong số đó có khi là có hắn.

Tương lai không ai biết, đặt xuống một lá bài phòng thân chỉ có tốt không xấu, dù sao cũng không mất cái gì.

Dạ Tuyết run run đeo nhẫn vào ngón tay, sau đó ánh mắt sáng ngời, không có như Tôn Kỳ chê tới chê lui, nàng thế nhưng rất vui.

Nàng chỉ tay về phía Tôn Kỳ:

“Phong cấm!”

“Á!!” Tôn Kỳ hét lên một tiếng thảm thiết giống như vừa bị trọng kích, ôm ngực ngã xuống.

Tất nhiên là hắn đóng kịch, ngăn cách đại đạo làm gì có chuyện bị tổn thương.

“Phong cấm, phong cấm...” Dạ Tuyết liên tục chỉ tay vào hắn.

Nàng thế nhưng có phân tấc, không giống như hắn chỉ lung tung, chỉ một mình hắn là được.

Tôn Kỳ giả bộ quằn quại kêu la trên đất.

“Hai cái tên nhóc này...” Trác vung tay quất cho bọn họ mỗi người một cái vào ót.

Tịch thu luôn Ám Vô Giới.

Trác đeo vào Ám Vô Giới, miệng cười ngoác, chỉ tay:

“Phong cấm, phong cấm...”

Hắn tâm chơi chẳng kém Tôn Kỳ, Dạ Tuyết.

Nguyên Sa ngơ ngác: nhẫn, nhẫn của ta, là nhẫn của ta a.

Các ngươi, các ngươi… lại dám dùng nhẫn của ta đùa nghịch.

Không thể chấp nhận được.

“Phong cấm...” Trác chỉ tay Thập Dương.

Thập Dương vẫn ngồi lù lù bất động như không có chuyện gì.

“Phong cấm, phong cấm, phong cấm...” Trác lại tăng thêm mấy lần nhưng Thập Dương vẫn vậy.

Thập Dương ho khục khục:

“Được rồi, đưa đây đi!”

Trác cảm thấy không vui nữa, rút nhẫn ném cho hắn.

Mọi người mặt thất vọng, bọn ta cũng muốn được chơi.

Đáng tiếc! nhẫn đã trong tay thống soái, ai còn dám mở miệng.

Thập Dương cất đi Ám Vô Giới, giọng uy nghi:

“Chiến dịch đến đây chính thức kết thúc.

Giờ là lúc luận công luận tội.”

Thập Dương trước tiên luận công, ban thưởng phong phú, ai cũng có phần, đặc biệt là những người nhóm trộm Ám Vô Giới.

“Các ngươi có ý kiến gì không?” Thập Dương hỏi.

“Thống soái, đạo thạch ngài hứa.” Tôn Kỳ bẽn lẽn, nhỏ giọng.

Mọi người trợn mắt, ngươi còn có cái này biểu cảm, ngươi trước đó không phải rất to gan sao, cả Thiên Thần cũng dám nhận xét.

Tôn Kỳ: các ngươi thì hiểu cái gì? Vô chết rồi! sẽ không làm gì ta, nhưng Thập Dương trước mắt ảnh hưởng trực tiếp đến lợi ích.

Thập Dương lạnh nhạt:

“Trước đó đã nói phải xem tình huống.

Được rồi, lần này cũng coi như ngươi lập công lớn, thưởng cho ngươi một khối đạo thạch.”

Tôn Kỳ vẫn chưa hài lòng nhưng vẫn gật đầu xuống.

“Bây giờ là tội.” Thập Dương nghiêm sắc mặt.

Mọi người đều biết thống soái đang muốn nói ai.

Nguyên Sa cúi đầu, cảm xúc chập chờn, hắn lúc này rất loạn.

“Nguyên Sa tham lam, to gan che giấu đạo khí, trái lệnh cấp trên, tự ý trở lại phi thuyền.” Thập Dương nghiêm giọng.

“Phạt: tước tất cả công huân, chiến tích từ trước đến nay, giáng xuống làm Nhất Tự binh, diện bích một trăm năm.

Ngươi có ý kiến gì không?”

Nguyên Sa quỳ một chân, chắp tay, cúi đầu, giọng lí nhí:

“Nguyên Sa chấp nhận.”

“Ngươi khiến Bắc Ngạo thất vọng.” Thập Dương nói câu cuối, sau đó phất tay cho giải tán.

Nguyên Sa nghiến răng, vô cùng phẫn nộ nhưng lại không dám phát.

Đây là cỡ nào uất hận..

Bình Luận (0)
Comment