Nhân Tổ

Chương 666 - Tố Cáo!

Một người xuất hiện có thể khiến tất cả mọi người cung kính, ngay cả mấy vị gia chủ cũng không ngoại lệ thì chỉ có một số ít người.

Đây là hư ảnh Điện Chủ Nữ Thần Điện Thanh Thiên, hỏi nàng có kinh diễm hay không? có xuất chúng hay không? không ai trả lời được, vì không ai dám nhìn thẳng mắt nàng.

Một hư ảnh đã đủ khiến tất cả cảm thấy ngột ngạt, không cần phóng thích bất kỳ cái gì uy áp.

Dạ Tuyết trước tiên lên tiếng, chắp tay chào:

“Sư tôn!”

Nghe nàng gọi, tất cả như sáng tỏ.

Năm xưa Nữ Thần Điện từng tuyển chọn một nhóm người, không ngờ là Dạ Tuyết lại có thể trở thành đệ tử của Điện Chủ Nữ Thần Điện.

Điều đó cũng giải thích vì sao trong thời gian ngắn nàng lại có thể đạt tới nhất dực.

Có Nữ Thần Điện chống lưng phía sau, không muốn mạnh lên cũng khó.

Lôi Động là phong thần chuyển thế thân.

Nguyên Sa kế thừa di sản của Bắc Ngạo tướng quân.

So với Lôi Động và Nguyên Sa, tài nguyên, cơ duyên của nàng chỉ có nhiều không thiếu.

“Là ai ức hiếp ngươi sao?” Thanh Thiên xuất hiện, không nhìn tất cả mọi người, ân cần hỏi Dạ Tuyết.

“Đệ tử bị ức hiếp chỉ là chuyện nhỏ, đệ tử có thể nhịn được, thế nhưng có người khinh thường sư tôn, đệ tử thật không thể nhịn.

Nhưng mà người ta là phong thần, đệ tử chỉ có thể uất ức nín nhịn.” Dạ Tuyết vừa nói, nước mắt long lanh.

Thanh Thiên ôn nhu xoa đầu.

“Ngươi nghĩ nhiều rồi, trên đời này không ai có thể khinh thường ta.

Ngươi nói xem là ai to gan như vậy?”

Dạ Tuyết hơi liếc mắt lên khán đài danh dự.

“Người ta tự xưng đồng thuật vô địch, đệ tử phản bác liền bị mắng, còn nói: họa từ miệng mà ra.”

Thanh Thiên theo ánh mắt của Dạ Tuyết nhìn lên, tất cả phong thần nhanh chóng né sang một bên, sợ tai bay vạ gió.

Chỉ còn lại một mình Thiên Sát lão nhân đứng đó.

Lão biết mình bị nhắm tới, lão cũng không có tránh né, lão đã từng nghe về truyền thuyết Thanh Thiên, lão muốn biết sự thật bao nhiêu.

Thanh Thiên là đệ tử thứ sáu của Hàn phu tử, sinh ra dị bẩm đôi mắt âm dương, nên được gọi là m Dương Song Tử.

Sau khi được Hàn phu tử nhận làm đệ tử, ít khi ra tay, thực lực không rõ.

Chỉ biết nàng sau khi thành thần, thừa lệnh của Ngài Tổng Lãnh thành lập Thần Điện, trở thành Điện Chủ.

Thiên Sát không chút e ngại, đối mắt nhìn thẳng, hắn muốn chứng tỏ mình là đệ nhất đồng thuật.

Đột nhiên trước mắt hắn chỉ còn hai màu đen trắng, lão biết đối phương đã ra tay, lão ngay lập tức phản kích, phóng xuất đồng thuật.

Nhưng mà trước âm dương đồ, huyễn đạo tan, sát đạo tán, tinh thần tàn… Thiên Sát các loại công kích trở thành trò trẻ con.

Thiên Sát toát mồ hôi, khoảng cách hai bên quá lớn, trước đó ngôn từ trở nên buồn cười, mà đây mới chỉ là một hư ảnh, chân thân còn mạnh đến mức nào?! Thật đáng sợ!

Thanh Thiên thu hồi ánh mắt, không để ý nữa.

Thiên Sát vẫn đứng tại đấy.

Đám học viên không biết chuyện gì, chỉ có phong thần là hiểu.

Đấu Chiến cười trên nỗi đau người khác, mỉa mai:

“Họa từ miệng mà ra.”

Thanh Thiên không cảm xúc, nói trống không:

“Không ai có thể ức hiếp người của Nữ Thần Điện.”

Lời nói vô đích nhưng ai cũng biết nhắm đến ai.

“Sư tôn còn có một chuyện.” Dạ Tuyết lên tiếng.

Thanh Thiên cúi đầu nhìn nàng, Dạ Tuyết tay chỉ Tôn Kỳ.

“Hắn là hung thủ mà đệ tử đang tìm kiếm, muốn bắt hắn lại tra khảo.”

“Được!” Thanh Thiên không một chút suy nghĩ, lập tức đồng ý, vươn ra cánh tay.

“Khoan đã! Điện Chủ không thể vô cớ bắt người, ta không có vi phạm luật pháp gì cả.” Tôn Kỳ vội nói.

Thanh Thiên nhếch mép cười:

“Ai nói ngươi phạm pháp đâu? Ngươi xuất sắc như vậy, ta quyết định phá lệ thu nhận ngươi vào Thần Điện.

Ngươi thế nhưng chính là nam nhân đầu tiên và cũng có thể là duy nhất gia nhập Thần Điện.”

Thanh Thiên tinh minh, còn không đối phó được với một tiểu chút chít sao.

Tôn Kỳ chết sững, còn có chiêu này nữa sao?

“Chúc mừng, chúc mừng...” Lôi Động là kẻ đầu tiên tát nước theo mưa, thật vui sướng.

Tôn Kỳ liếc hắn với ánh mắt hung ác nhưng như thế càng khiến Lôi Động vui vẻ.

“Học trò phận mỏng sức hèn xin từ chối.” Tôn Kỳ vội chắp tay nói.

“Không cho từ chối!” Thanh Thiên nghiêm giọng.

Tôn Kỳ vội nhìn lên Thương Quân cầu cứu:

“Thương Quân, ngài nói xem có phải có luật cho phép học viên từ chối gia nhập một nhà?”

“Đúng là có điều này.” Thương Quân gật đầu.

“Nữ Thần Điện không phải một nhà, không nằm trong phạm vi luật.

Luật cho Nữ Thần Điện do ta quyết định.” Thanh Thiên lạnh lùng.

Tôn Kỳ nhìn Thương Quân, Thương Quân khẽ lắc đầu cười khổ.

Xin lỗi! không giúp được ngươi rồi!

“Được rồi! cứ quyết vậy đi!” Thanh Thiên một lời cuối, không cho phép lại có ý kiến.

Nàng đưa tay bắt lấy Tôn Kỳ.

Tôn Kỳ giơ tay lên cản, Thanh Thiên cười nhạt, vẫy vùng vô ích.

Đúng lúc này, ấn ký trên tay Tôn Kỳ sáng lên, xuất hiện hư ảnh một vị trung niên ngồi đọc sách.

Thanh Thiên sau một giây ngẩn ngơ, vội chắp tay cúi đầu:

“Thầy!”

Đám học viên chưa hiểu chuyện gì, đám phong thần trước tiên phản ứng, tất cả vội chỉnh lại y phục, chắp tay cúi đầu hành lễ:

“Phu tử!”

Đám học viên lúc này mới bắt đầu hiểu, có thể khiến cho tất cả phong thần cúi đầu, xưng một tiếng phu tử chỉ có thể là người kia.

Bọn họ cũng vội vàng hành lễ.

“Phu tử!”

Hàn Thuyên đặt xuống quyển sách, nhìn quanh:

“Được rồi! tất cả miễn lễ.”

Hàn Thuyên xuất hiện thật khiến cho tất cả kinh hãi, cho dù là trí tưởng tượng phong phú nhất cũng không thể tưởng tượng ra.

Dạ Tuyết gọi ra Thanh Thiên đã quá mức kinh thiên, Tôn Kỳ thế nhưng còn gọi ra cả Hàn phu tử.

Hắn làm thế nào làm được?

Nên nhớ Hàn phu tử tị thế đã lâu, rất nhiều người đã quên mất.

Hàn Thuyên chỉ còn trên sách vở, nhắc đến như một truyền thuyết.

Tôn Kỳ nếu như gọi ra Thần Sứ còn dễ chấp nhận hơn là Hàn Thuyên, Thần Sứ dù sao cũng đôi khi xuất hiện.

Thanh Thiên trước tiên lên tiếng:

“Sư tôn, ngài vẫn khỏe chứ?”

“Ta vẫn khỏe, ngược lại là lo cho ngươi.

Đừng lại động dụng năng lực.” Hàn Thuyên nói.

“Vâng, học trò xin nhớ!” Thanh Thiên cúi đầu ngoan ngoãn, không còn vẻ bá đạo như vừa rồi.

Ngập ngừng một chút, Thanh Thiên cũng quyết định hỏi:

“Thưa thầy, ngài vì sao… không biết là có chuyện gì dặn dò...”

Đây cũng là câu hỏi mà tất cả muốn biết.

Hàn Thuyên xuất thế không phải chuyện tầm thường.

“Không phải là bị tiểu sư đệ ngươi gọi ra sao?” Hàn Thuyên nửa đùa nửa thật nói.

Nhưng mà khiến mọi người nghe xong mà hoảng sợ, chứng minh một sự thật mà bọn họ đang suy đoán: Hàn Thuyên nhận Tôn Kỳ làm đệ tử.

“Hắn sao?” Thanh Thiên lúc này mới chăm chú nhìn Tôn Kỳ một điểm, kết quả là ấn tượng càng tệ.

Chướng mắt!

“Cái này không giống phong cách của thầy.

Khúc chưa đủ xuất sắc sao? tên này có thể so Khúc xuất sắc?”

“Không có.

Nhưng mà hắn suy nghĩ táo bạo, ta cũng mong hắn thành công nên trợ giúp một chút, nhận hắn làm đệ tử ký danh.” Hàn Thuyên đơn giản đáp.

Thanh Thiên lại nghe ra rất nhiều hàm ý, nhưng mà lúc này nhiều người không tiện hỏi.

“Sư tỷ!” được xác nhận thân phận, Tôn Kỳ ngay lập tức hành lễ ra mắt.

Hắn nụ cười tươi, cố bày ra tư thế phong độ nhất.

“Ngươi mới là nửa cái đệ tử thôi! đừng làm ra vẻ thân thiết như vậy.” Nhưng mà trong mắt Thanh Thiên vẫn chỉ có chán ghét.

“Ngươi gọi ta có việc gì?” Hàn Thuyên nhìn Tôn Kỳ hỏi.

Tôn Kỳ bắt chước Dạ Tuyết, nước mắt long lanh, làm ra vẻ đáng thương.

Thanh Thiên nhìn mà muốn đập chết hắn ngay tại chỗ, muốn ra vẻ đáng thương vậy thì cũng phải có nhan sắc mới được.

Dạ Tuyết nhìn mà tức nghiến răng.

“Học trò thi đấu được giải nhất, thế nhưng có người không phục, ỷ vào mình là phong thần, tùy tiện thay đổi luật lệ.

Đã thế còn mắng chửi thầy chỉ biết dùng miệng lưỡi...” nói đến đây Tôn Kỳ đưa mắt nhìn lên khán đài.

Hàn Thuyên rất tinh ý, nhận ra Tôn Kỳ ám chỉ Thiên Sát.

Thiên Sát đứng một mình tại chỗ, chân tay run run, lạnh toát mồ hôi.

Hôm nay là ngày gì thế này, hai tên nhóc này sao ai cũng có thể gọi ra? Thanh Thiên thì đã thôi, ngay cả Hàn phu tử cũng bị kinh động.

Hắn muốn khóc đầy dòng sông, tự trách lắm miệng, đúng là họa từ miệng mà ra!!!

Hàn Thuyên nhìn một cái, cũng không có ý trừng phạt.

Hắn thân phận đặc thù, mỗi động tác đều có thể tạo ảnh hưởng rất lớn nên phải cân nhắc cẩn thận.

“Người ta nói cũng không sai.

Ta từ trước đến nay chỉ biết dùng miệng lưỡi.”

“Phu tử khiêm tốn, mỗi lời của ngài chính là vàng ngọc, hơn cả thiên quân vạn mã.” Nhã Văn Thần xoa dịu, không thể làm lớn chuyện, cũng không thể để phu tử mất mặt.

“Đúng vậy… đúng vậy… một lời phu tử hơn thiên quân vạn mã...” đám phong thần đồng loạt hưởng ứng.

Người quân tử không màng danh lợi nhưng cũng không chịu sự khi nhục.

Hàn Thuyên đưa mắt nhìn Thương Quân, hỏi:

“Là chuyện gì?”

Thương Quân chắp tay cung kính, giản lược lại sự việc.

Hàn Thuyên nhìn Tôn Kỳ khiển trách:

“Ngươi vốn dĩ có thể tranh vị trí thứ nhất năm hai học đường, còn tự hạ học bậc làm trò xấu.

Bây giờ còn muốn trách ai!?”

Nghe lời khiển trách của Hàn Thuyên mọi người càng là sửng sốt, lời này khẳng định Tôn Kỳ đã nhất dực mà lại thực lực rất đáng sợ, không những vào năm hai mà còn có thể tranh vị thứ nhất.

Hàn Thuyên có biết thực lực thật của Tôn Kỳ? không! Hàn Thuyên chưa bao giờ thăm dò qua nên cũng không biết.

Ông đưa ra phán đoán này đơn giản vì Tôn Kỳ là người thông minh, mà người thông minh thì thực lực không nên quá kém.

Tôn Kỳ gãi đầu, cười gượng gạo:

“Học trò chỉ là muốn kiếm chút tài nguyên.”

“Ừm! ngươi tự kiếm tài nguyên cũng tốt nhưng không nên phá luật.”

“Vâng! học trò xin ghi nhớ.” Tôn Kỳ vâng dạ, nói sang chuyện khác: “Thưa thầy, mặc dù mang tiếng là học trò của thầy, nhưng chưa từng được nghe lời vàng ngọc của thầy.

Làm cho học trò ra ngoài bị khinh thường, người người chê cười.

Học trò thì không sao, nhưng nhục danh thầy thì không thể chấp nhận được.”

Tôn Kỳ vừa nói vừa liếc nhìn Thiên Sát lão nhân, có ý đâm chọt.

Đám người thì cuồng mắng, ngươi là học trò của phu tử ai dám chê cười ngươi.

“Ngươi nói cũng đúng.” Hàn Thuyên gật đầu, Tôn Kỳ ánh mắt sáng ngời, nếu như có thể được Hàn Thuyên chỉ bảo vậy thì thắng qua trăm vạn đầu sách.

“Nhưng mà ta dạy chỉ sợ ngươi không hiểu, chi bằng trước tiên theo học sư huynh, sư tỷ.”

Tôn Kỳ nghe lời này có chút thất vọng nhưng mà không nhiều, ăn cũng phải từng miếng, đi cũng phải từng bước.

Hàn Thuyên nhìn tất cả phong thần, nói:

“Luật lệ không phải nói đổi là đổi.

Các ngươi triệu tập hội nghị phong thần, tính một phiếu của ta cho Thương Quân.”

Hàn Thuyên đã nói vậy, thì còn gì hội nghị nữa.

Thương Quân chắp tay bái tạ.

“Tên học trò nhỏ này suốt ngày làm phiền ta.

Xem ra những tháng ngày nhàn hạ đọc sách không còn nữa rồi.

Ba tháng nữa ta sẽ đi kiểm tra các lớp học.” Hàn Thuyên hình bóng từ từ biến mất theo lời nói.

Hàn Thuyên đây là mượn chuyện Tôn Kỳ tuyên bố chính thức xuất quan.

“Cung tiễn phu tử!” tất cả đều chắp tay hành lễ.

Sau đó, Thanh Thiên liếc nhìn Tôn Kỳ, nói:

“Ba ngày sau lên Thần Điện gặp ta.”

“Sư tỷ, đệ còn phải đi học.” Tôn Kỳ nét mặt khổ sở.

“Không sao, lên đấy ta dạy ngươi.

Không phải thầy cũng nói bọn ta dạy ngươi sao?!” Thanh Thiên cười gằn từng chữ, hư ảnh dần tan biến.

Khi hai bọn họ hoàn toàn biến mất, tất cả mới kịp thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Phong thần cũng cảm thấy ngột ngạt.

Khổ sở nhất là Thiên Sát lão nhân, lão như già thêm mấy trăm ngàn tuổi.

Hai tên nhóc này thật biết kích thích người già a!

Nhưng mà sự việc đến đây chưa phải kết thúc, Hàn phu tử xuất thế chính là tin tức cực lớn, mấy vị Cổ Thần nhớ đến ngày xưa, Hàn phu tử thường kiểm tra các lớp học, có nhiều người ăn không ít đau khổ.

Lần này không biết lại thế nào.

Tôn Kỳ cũng phải nhân lúc đại thế, lòng người còn chưa ổn định tạo một vụ nổ..

Bình Luận (0)
Comment