Nhân Tổ

Chương 422 - Đừng Mà!

Oanh… oanh… oanh… đám Yêu tộc điên cuồng tấn công tường yêu khí.

Có vài chỗ tường yêu khí bị chọc thủng, đám Yêu tộc vội vã lao ra. Nhưng ngay sau đó bức tường tự lành lại, đám Yêu tộc chậm chân điên cuồng tấn công muốn mở lại lối thoát.

Để đám Yêu thú chạy thoát không phải do Tứ Phương Thần Thú không có lực ngăn cản, mà bọn chúng cố tình để như vậy.

Dù sao nơi đây cũng tập hợp phần lớn các chủng Yêu tộc trong Yêu giới, mà lại toàn là thành phần tinh nhuệ của các tộc.

Nếu bọn chúng đều chết đi, vậy thì thực lực Yêu tộc sẽ rơi xuống một mảng lớn. Tứ Phương Thần Thú, Sứ Thanh Giang, Thông Ngôn Đại Thánh chắc chắn không muốn như vậy.

Nên bọn hắn nửa giữ nửa thả, sống hay chết xem mệnh của mỗi tên. Tất nhiên thực lực càng mạnh khả năng sống càng nhiều.

Trong hoàn cảnh hỗn loạn, vẫn có mấy tên thể hiện sự già rơ của mình.

Như Ma Sư Hoàng chẳng hạn.

Ngay khi Tứ Phương Thần Thú phong tỏa không gian, muốn dùng đám Yêu tộc làm vật hy sinh.

Khác với đám Yêu thú cuống cuồng chạy loạn, Ma Sư Hoàng lại dõng dạc ngôn từ:

“Tứ Phương Thần Thú nói rất đúng, tất cả các ngươi đã là Yêu tộc thành viên vậy thì phải làm ra cống hiến.”

Chỉ một lời nói, Ma Sư Hoàng từ thế có thể phải đối đầu với Tứ Phương Thần Thú trở thành đồng minh.

Với thực lực của Ma Sư Hoàng, hắn không khó để rời khỏi đây, Tứ Phương Thần Thú cũng sẽ không làm khó hắn. Nhưng nếu có thể đứng chung hàng ngũ với Tứ Phương Thần Thú, không phải càng tốt hơn sao.

Kẻ khôn không đứng dưới tường đổ, chọn phe thắng mà xếp hàng.

Hành động này của Ma Sư Hoàng không chỉ giúp hắn mà còn cứu cả đám tộc viên hắn mà mang theo.

Thủ đoạn của Ma Sư Hoàng, Tứ Phương Thần Thú dễ dàng nhận ra, bọn hắn cũng không có bài xích, ngược lại còn ngầm thừa nhận.

Tứ Phương Thần Thú biết việc làm hôm nay của bọn hắn không có gì là quang minh, nếu không nói là đê tiện. Tất nhiên trong mắt bọn hắn mạng của Sứ Thanh Giang đáng giá hơn mạng của đám Yêu tộc này.

Nhưng hành động này vẫn sẽ khiến cho rất nhiều Yêu tộc sinh bất mãn, bởi vậy bọn hắn cần một “rau răm” thay bọn hắn chịu “đời đắng cay”, để bọn hắn vẫn là “cây cải” cao cao tại thượng. (1)

Và kẻ có thể làm “rau răm” không ai hợp hơn Ma Sư Hoàng, vì hắn vốn đã mang nhiều tiếng xấu. Nếu Ma Sư Hoàng không đứng ra, bọn hắn có thể phải dùng một chút thủ đoạn. Nhưng Ma Sư Hoàng đã tự nguyện đứng ra, vậy thì còn gì tốt bằng.

Có vài tên Yêu tộc cũng ngay lập tức nhận ra dụng ý của Ma Sư Hoàng, bọn chúng đồng loạt đứng ra xếp hàng cùng.

Tất nhiên có thể cùng xếp hàng với Tứ Phương Thần Thú đều là cao đẳng huyết mạch Yêu tộc, còn đám Yêu thú còn lại có muốn xếp hàng cũng không được, phải dùng để hy sinh.

Sau mười lần “trừng phạt”, Cán Cân Công Lý cuối cùng cũng cân bằng công và tội.

Nhưng không để Thông Ngôn Đại Thánh thở ra một hơi.

Nguyền rủa lôi đình từ trời lại giáng xuống.

Thông Ngôn Đại Thánh dùng Cán Cân Công Lý đón lấy nguyền rủa lôi đình, rồi phân lại “tội” cho đám Yêu tộc.

Liên tục như vậy, tổng cộng mười đạo nguyền rủa lôi đình giáng xuống, với hơn một trăm lần “trừng phạt”, Thiên Tru cuối cùng cũng tan biến.

Răng rắc…. răng rắc… sức chịu đựng của Cán Cân Công Lý đã đến cực hạn, không thể chịu đựng thêm nữa, từng vết nứt trải dài chằng chịt từ trong ra ngoài.

Rắc! một tiếng, Cán Cân Công Lý tan rã thành tro bụi.

Thông Ngôn Đại Thánh đưa tay nắm lấy đống tro tàn mà thở dài, không biết nên nói gì.

Tứ Phương Thần Thú thu hồi tường yêu khí, đám Yêu thú còn sót lại mừng như được tái sinh, vội cắm đầu chạy không dám quay đầu nhìn một cái.

Tứ Phương Thần Thú bay lại chỗ Thông Ngôn Đại Thánh. Bạch Hổ an ủi:

“Đại Thánh không cần quá nuối tiếc, có thể chế tạo một lần thì có thể chế tạo lần hai. Nếu Đại Thánh cần thần kim có thể đến chỗ ta lấy.”

Chu Tước tiếp lời:

“Cán Cân Công Lý hy sinh đáng giá. Đại Thánh sau này luyện bảo cần thần hỏa có thể đến tìm ta.”

Thanh Long và Huyền Vũ cũng mở lời an ủi, hứa trợ giúp Thông Ngôn Đại Thánh.

Thông Ngôn Đại Thánh khách sao đáp lời:

“Đa tạ chư vị. Chuyện luyện bảo vẫn là để sau lại nói, chúng ta xem Sứ Thanh Giang thế nào rồi?”

Đám Tứ Phương Thần Thú gật đầu, bọn hắn biết Sứ Thanh Giang bị thương nhưng còn sống nên cũng không quá vội vàng.

Lúc này đám Ma Sư Hoàng, cao đẳng huyết mạch Yêu thú cũng bay lại gần, bọn hắn cảm thấy mình và Tứ Phương Thần Thú cùng chung chiến tuyến.

Nhưng Tứ Phương Thần Thú không nghĩ như vậy, Bạch Hổ đưa tay ngăn lại bọn hắn, nói:

“Chuyện ở đây đã có bọn ta, các ngươi có thể về.”

Đám Ma Sư Hoàng đưa mắt nhìn nhau, bọn hắn có cảm giác bị lợi dụng và bây giờ thì bị bỏ rơi.

Huyền Vũ nhìn ra tâm tư của bọn hắn, mở miệng giải thích:

“Chuyện của Sứ Thanh Giang, các ngươi không giúp được gì, có bọn ta là được rồi. Bây giờ quần Yêu trong lòng còn đang hoảng loạn, cần các ngươi về ổn định bọn chúng, tránh cho bọn chúng hoảng quá hóa rồ, làm ra những chuyện không thể chấp nhận, như... phản bội Yêu tộc chẳng hạn!? Lúc đó các ngươi không tránh khỏi trừng phạt.”

Huyền Vũ giọng nói ôn tồn, không hề chứa gươm đao, sát khí, nhưng mà đám Ma Sư Hoàng nghe xong cảm thấy hơi lạnh sống lưng.

“Các ngươi trở về, cũng cần tận trí lực phá giải sấm ngôn.” Thanh Long nói thêm một câu.

Sau đó, Tứ Phương Thần Thú và Thông Ngôn Đại Thánh đi đến chỗ Sứ Thanh Giang, bơ luôn đám Ma Sư Hoàng.

Đám Ma Sư Hoàng nhìn nhau trao đổi một ánh mắt, sau đó đồng loạt quay lưng bỏ đi, mỗi tên đi về một hướng, không biết trong lòng đang suy nghĩ điều gì.

Huyền Vũ đỡ lấy Sứ Thanh Giang, nhỏ vào trong miệng hắn một giọt tinh huyết. Huyền Vũ và Sứ Thanh Giang có nhiều liên hệ huyết mạch, một giọt tính huyết đủ để ổn định huyết mạch của Sứ Thanh Giang.

Tam thú còn lại cùng lấy ra thảo dược cho Sứ Thanh Giang dùng.

Một lúc sau, Sứ Thanh Giang ổn định lại vết thương, nhưng vẫn còn mê man bất tỉnh.

Thông Ngôn Đại Thánh lên tiếng:

“Bạch Vân Sơn đã bị hủy, Sứ Thanh Giang cần một nơi yên tĩnh an toàn để chữa thương. Các vị nghĩ sao?”

Tứ Phương Thần Thú nhìn nhau, nhẹ lắc đầu, Thanh Long mở miệng:

“Chỗ bọn ta không tiện lắm! việc chữa trị cho Sứ Thanh Giang phải làm phiền đến Đại Thánh.”

Thông Ngôn Đại Thánh gật đầu, hắn cũng đoán được câu trả lời sẽ là như vậy.

“Được. Vậy Sứ Thanh Giang cứ để cho ta. Còn chuyện sấm ngôn, các vị có kiến giải gì không?”

“Chữ “hỏa” đầu tiên… ưm… ta nghĩ Đại Thế Giới, hỏa đạo không ai qua được ta.” Chu Tước mở miệng nói, giọng điệu nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi. Nhưng ý trong đó không che giấu sự tự phụ của bản thân.

Tam thú liếc Chu Tước, thầm mắng kiêu căng. Nhưng mà bọn hắn cũng không mở miệng phản đối, vì lời Chu Tước hoàn toàn có lý, bọn hắn không chỗ nào có thể bắt bẻ.

“Vậy còn Tôn, Cốt, Tuyết, Hợp các vị nghĩ sao?” Thông Ngôn Đại Thánh lại hỏi.

“Ngoại hiệu của ta là Long Tôn.” Thanh Long đơn giản nói, nhưng ý của hắn không cần nghĩ nhiều cũng hiểu.

“Ta sinh ra trên đỉnh Thiên Tuyết Sơn, quanh năm tuyết phủ trắng.” Bạch Hổ nhẹ nhàng nói.

“Ta chính là hợp nhất của hai chủng tộc quy, xà.” Huyền Vũ tiếp lời.

Bọn hắn không cần nhiều lời, ý tứ trong đó đã rất rõ ràng.

Đám Tứ Phương Thần Thú cũng không khác gì đám Yêu tộc trước đó, đều tranh cái lợi về mình. Khác biệt chỉ ở chỗ một bên lời nói sỗ sàng, một bên lời nói thanh cao.

Tứ Phương Thần Thú nhìn nhau, thầm mắng vô sỉ.

“Còn Đại Thánh, Đại Thánh nghĩ sao?” Thanh Long quay ra hỏi.

Suy nghĩ một chút, Thông Ngôn Đại Thánh nói:

“Ta nghĩ đây là sấm ngôn Đại Thế Giới nên mỗi chữ có thể tương ứng với một giới. Hỏa, Tôn, Cốt, Tuyết ứng với bốn tộc, còn Hợp có thể ý nói hợp nhất, một tộc nào đó sẽ thống nhất Đại Thế Giới.”

Nghe lời này, Tứ Phương Thần Thú như sáng mắt ra, cảm thấy hổ thẹn trong lòng. Trước đó bọn hắn tâm ích kỷ quá lớn khiến cho tầm mắt bị che mờ, tự giải sấm theo lợi ích của mình, khiến cho sấm ngôn bị bẻ cong.

“Tài trí, tấm lòng của Đại Thánh khiến bọn ta hổ thẹn.” Tứ Phương Thần Thú hơi cúi đầu nói.

“Chỉ là đổi một góc nhìn khác mà thôi. Lời của các vị cũng không phải không có lý, dù sao tương lai cũng không ai biết trước.” Thông Ngôn Đại Thánh khách sáo nói.

Tứ Phương Thần Thú cười cười gật đầu, bọn hắn biết đây là Thông Ngôn Đại Thánh cho bọn hắn mặt mũi.

Bọn hắn sau đó tiếp tục trao đổi một lúc, nhưng vẫn không nghĩ ra điều gì mới, bọn hắn đành chia tay trở lại nơi ở của mình.

Trời tối đen như mực, trên trời không một ánh trăng sao.

Xoạt… xoạt… xoạt… trong bụi rậm, một con báo lách thân chui ra, toàn thân đầy vết gai xước, bùn đất lấm lem, miệng không ngừng lẩm bẩm chửi. Kẻ này không ai khác chính là Lĩnh Nam.

Nhớ lại tình cảnh trước đó, hắn vừa giận vừa sợ. Lúc đó vô cùng hỗn loạn, Yêu thú đạp lên nhau chạy trốn. Hắn vì thế cũng lạc mất bầy. Nếu không phải may mắn theo đuôi một vị cường giả, lúc tên kia đánh thủng tường yêu khí chạy ra ngoài, hắn cũng nhanh chân chui theo.

Hắn sau đó cắm đầu chạy, chạy mãi cho đến khi bóng đêm che kín đường, thân xác mệt lả thì mới dừng lại.

Hắn bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo, dựa vào gốc cây thở hổn hển.

Xoạt… xoạt… xoạt… có âm thanh từ trong bụi rậm, Lĩnh Nam giật mình, nhướng lên đôi mắt mệt mỏi cảnh giác.

Bộp! Lĩnh Nam không kịp phản ứng, một cự trảo đè đầu hắn xuống đất.

Hắn cố chống cự vùng vẫy, nhưng vô ích hắn đã sức cùng lực kiệt. Cốp! một tiếng, hắn bị đánh mạnh vào gáy, hắn ngất ngay tại chỗ.

Trong cơn mê man, hắn nghe được âm thanh văng vẳng bên tai.

“Đại ca nói đang buồn chán, vừa hay mang ả này cho đại ca giải trí.”

Trong một hang động, một con sư tử bờm đen đang nằm nhàm chán gặm khúc xương.

Hai con sư tử khác vác con báo đi vào trong, một tên hồ hởi nói:

“Đại ca, ngài nói đang nhàm chán nên bọn ta ra ngoài bắt con báo này cho đại ca giải trí.”

“Ta không hứng thú.” Tên sư tử đen phất phất tay nói.

Hai tên sư tử cười dâm tà nói:

“Đại ca, con báo này thế nhưng nhìn rất được, lông mượt, eo thon, tứ chi mảnh mai thanh thoát.... hắc… hắc… hắc...”

Tên sư tử đen vẫn không tỏ ra hứng thú.

Lĩnh Nam lúc này mơ màng tỉnh lại, vùng vẫy, hét lớn:

“Các ngươi là ai? mau thả ta ra, có biết ta là ai không?”

Hai tên sư tử đập đầu hắn, quát:

“Im miệng, được phục vụ cho đại ca là phúc hạnh của ngươi, ngoan ngoãn nghe lời cho ta.”

“Nhưng ta là giống đực mà...” Lĩnh Nam vội nói.

“Giống đực sao?” vừa nghe giống đực, tên sư tử lập tức quay đầu nhìn, ánh mắt kỳ quái liếm mép.

“A! đại ca là lỗi của bọn ta, lúc đó tối quá không có quan sát kỹ.” một tên vội giải thích.

“Không sao! ta thích. Các ngươi ra ngoài đi.” tên sư tử ánh mắt dâm tà nói.

Hai tên sư tử nhìn nhau không hiểu, nhún vai ra ngoài.

“Nhớ! sau đó có chuyện gì cũng không được đi vào.” tên sư tử dặn.

“Vâng!” hai tên sư tử đáp lời rồi nhanh chóng lui ra.

Trong hang động chỉ còn lại hai bọn hắn, con sư tử bước tới, liếm mép cười cười.

Lĩnh Nam sợ hãi nép vào sát tường, giọng run run:

“Ngươi… ngươi định làm gì… ta là đực đó...”

“A… a… a… đừng mà!!! đừng mà!!!!”

p/s: (1): nguyên văn câu ca dao: Gió đưa cây cải về trời - Rau răm ở lại chịu đời ( có bản chép là “lời”) đắng cay.

có hai lời giải thích cho câu ca dao:

thứ nhất: Nguyễn Ánh chạy quân Tây Sơn mang theo hoàng tử Hội An (tục gọi là hoàng tử Cải) sang Pháp, để rơi bà Phi Yến (Lê Thị Răm) là mẹ của hoàng tử ở lại. Bản này được nhận định không đúng với lịch sử.

thứ hai: Lê Chiêu Thống mang Hoàng thái hậu và con trưởng Nguyên Tử sang Trung Quốc cầu viện, để lại Cung phi Nguyễn Thị Kim. Cung phi ẩn tránh trong dân gian, Cung phi đã làm thơ phong dao về cuộc đời mình, nên có câu ca dao trên. Tuy nhiên cũng không có bằng chứng lịch sử chứng minh là thật.

Bình Luận (0)
Comment