Nhân Tổ

Chương 292 - Phòng Tặc, Phòng Hỏa, Phòng Tinh Niệm

Tên sát thủ mỗi bước đi khí thế ngoại phóng, cơ bắp cuồn cuộn nổi lên, dấu chân hắn hằn sâu trên mặt đất, những viên đá nhỏ rung rinh lơ lửng bay lên.

Rồi chợt hắn thu lại toàn bộ khí thế, những viên đá nhỏ lộp bộp rớt xuống, mặt đất tĩnh lặng, không gian yên tĩnh, hắn từ từ đưa nắm đấm ra sau thủ thế chuẩn bị công kích. Hắn đã tụ toàn bộ khí thế vào trong nắm đấm, một khi đấm ra tất là tuyệt sát.

Tên sát thủ bỗng biến mất tại chỗ. Ầm! vang một tiếng, khí lãng càn quét, đất rung núi chuyển, cây cối đổ rạp. Nắm đấm của tên sát thủ bị một bàn tay chặn lại. Tên sát thủ vội rút tay, giậm chân lùi lại. Ánh mắt của hắn âm trầm, biết mình đã gặp phải cao thủ, đấm vừa rồi là một trong những chiêu mạnh nhất của hắn, có thể không hạ sát được đối phương nhưng sẽ không dễ dàng hóa giải. Vậy mà tên bạch y lại chỉ hời hợt đón đỡ.

Tên sát thủ nghĩ mãi không ra, trong tin tình báo của hắn thì thế lực Lý gia hẳn là không có kẻ như vầy, chẳng lẽ đây là con át chủ bài bí mật của Lý Thiên Hoa.

Hắn nghiêm sắc mặt hỏi:

“Ngươi rốt cuộc là ai?” ngoài miệng tra hỏi, cùng lúc hắn đã luồn tay vào trong túi lấy ra một viên độc đan âm thầm bóp nát.

Tên bạch y lạnh lùng nhìn hắn, không có ý trả lời nhưng cũng không vội ra tay. Một lúc sau, tên bạch y nhàn nhạt mở miệng:

“Độc đã phát tán, ngươi có thể thử ra tay, nhưng hậu quả là ngươi sẽ chết. Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng: ngươi và đồng bọn rời đi nơi này, ta sẽ không truy cứu.”

Tên sát thủ nhíu mày cẩn trọng phân tích tình huống, độc của hắn quả thực đã phát tán ra khu vực xung quanh, độc này vô hình vô vị vô mùi, độc tính cực mạnh chuyên dùng để đối phó với cao thủ Hợp Nhất cảnh. Hắn chính nhờ loại độc này mà đã hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ. Hắn vô cùng tự tin với độc này, nhưng cũng chính vì tự tin khiến hắn sinh ra ngoài nghi vì sao tên bạch y có thể nhận biết hắn đã hạ độc? tên bạch y là cao thủ dùng độc sao? hoặc giả tên bạch y đã trúng độc, đây chỉ là đòn tâm lý đối phó hắn?

Suy nghĩ một hồi, tên sát thủ quyết định lui lại, hắn cảm thấy lời tên bạch y không giả, nếu hắn tấn công hắn sẽ chết, hắn không dám đánh cược mạng sống của mình. Hắn đi thụt lùi, ánh mắt vẫn chú ý tên bạch y, khí thế luôn ở trạng thái sẵn sàng chiến đấu.

Tên bạch y quả thực chỉ đứng đấy không có dấu hiệu ra tay, sau khi đã đi được khoảng cách an toàn, tên sát thủ quay đầu v*t biến mất. Tên bạch y dõi mắt phương xa, lầm bầm gì đó, rồi thân hình hắn cũng từ từ hư ảo.

Tại một chỗ bí mật.

“Lý Thiên Hoa còn có một cao thủ như thế sao? Ngươi có đề cao hắn quá không?”

“Ngươi nghi ngờ Bách Sát Vương ta sao?”

“Ai mà biết được Bách Sát Vương ngươi có dị tâm hay không?”

“Ngươi có tin ta chém chết ngươi?”

“Ta sợ ngươi sao!”

“Hừ! hai ngươi thôi đi! Lý Thiên Hoa có con át chủ bài bí mật cũng không phải là không có khả năng.”

“Các ngươi nói xem tên đó có phải là Lý Thiên Hoa giả dạng?”

“Dựa trên khí tức, chiêu thức thì hoàn toàn không phải.”

“Xem ra lần sau muốn ám sát Tinh Niệm phải lên kế hoạch kỹ lưỡng hơn.”

Tại hoàng cung thư phòng. Lý Thiên Hoa sắc mặt âm trầm nhìn xem báo cáo. Đặt xuống mật thư, hắn hỏi:

“Cô Tinh thúc thấy chuyện này như thế nào?”

Trong bóng tối, một giọng nói đáp lời:

“Có thể bọn hắn đã đánh hơi được kế hoạch của chúng ta, nên giữa chừng rút lui, hủy bỏ ám sát.”

“Có gián điệp?”

“Chắc là không. Nếu có gián điệp, bọn hắn sớm đã bày ra kế ứng phó. Nhưng lần này bọn hắn rút lui vội vàng, chứng tỏ ngay lúc đó đổi ý.”

“Ừm… xem ra kế hoạch của chúng ta còn chưa chu toàn, bị đối phương nhìn ra. Sau này cần tỉ mỉ hơn.”

Không lâu sau, đoàn xe Tôn Kỳ bình bình an an trở về Đan Thanh Cung, hắn không biết được rằng lưỡi hái tử thần vừa lướt qua cổ hắn.

Giải quyết được chuyện đỉa ma, Tôn Kỳ tâm trạng vô cùng thoải mái, bây giờ tính mạng của hắn đã an toàn, tiếp theo là cần giúp đỡ Hỏa Hỏa mau chóng tỉnh lại, đồng thời phải nhanh chóng tìm cách thoát khỏi hoàng cung.

Thời gian tiếp theo, Tôn Kỳ chủ yếu nhốt mình trong phòng đề luyện linh khí. Sáu tháng sau, Tôn Kỳ đã nhận được tín hiệu liên kết hồn phách từ Hỏa Hỏa, khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.

Ba tháng sau, một tiểu hỏa nhân xuất hiện đứng trên vai Tôn Kỳ, nó mở miệng ngáp dài, duỗi ra cái lưng mệt mỏi, giọng ngái ngủ nói:

“Sau mấy ngàn năm yên giấc là kẻ nào to gan đánh thức bổn Hỏa Tổ?”

Tôn Kỳ khóe mắt giật giật:

“Hỏa Hỏa, ngươi lại làm sao nữa?”

“Phàm nhân to gan! Gọi ta là Hỏa Tổ!” Hỏa Hỏa tức giận quát.

Tôn Kỳ nhíu mày, phải chăng bị hao tổn sinh mệnh bản nguyên quá nhiều nên dẫn đến mất trí nhớ, hắn nhẹ giọng hỏi:

“Hỏa Hỏa, ngươi bị mất trí nhớ sao? Ngươi còn nhớ ta là ai không?”

Hỏa Hỏa đưa ánh mắt cao ngạo nhìn Tôn Kỳ, nói:

“Đã bị mất trí nhờ thì làm sao nhớ được ngươi là ai. Hừ! mau gọi Hỏa Tổ.”

Tôn Kỳ liếc xéo nó với ánh mắt khinh bỉ, con hàng này lại giở trò, hắn hời hợt nói:

“Ngươi đã mất trí nhờ thì sao ngươi biết ngươi mất trí nhớ?”

“A, bị phát hiện rồi!” Hỏa Hỏa ánh mắt lảng tránh, nói: “Ngươi làm sao phát hiện được?”

“Ngươi đóng kịch quá lộ liễu, không nhận ra mới lạ.” Sau đó Tôn Kỳ lại hỏi Hỏa Hỏa về chuyện xảy ra trong Tổ Địa, rốt cuộc là vì sao nó lại rơi vào trạng thái bị kiểm soát.

Hỏa Hỏa cũng không rõ ràng vì sao, lúc đó nó chỉ nghe được giọng nói quen thuộc, rồi đi theo giọng nói chỉ dẫn, sau đó lại cảm thấy có thứ gì đó đồng nguyên đồng gốc với nó. Khi tiến vào sâu linh trí của nó bỗng nhiên bị áp chế, giống như gặp phải khắc tinh tự nhiên. Tiếp đó nó biến thành con rối, nó không còn ý thức được gì nữa.

Mặc dù chính miệng kể ra nhưng Hỏa Hỏa cũng cảm thấy mâu thuẫn, nó luôn cho rằng mình là cổ nguyên sinh mệnh, một trong những sinh mệnh đầu tiên của vũ trụ, sinh cùng thời với nó chỉ sợ rất ít, nên có tồn tại mang tính áp chế với nó là điều không thể. Nhưng điều không thể này lại xảy ra.

Hỏa Hỏa không hiểu được, Tôn Kỳ càng không thể giải thích. Nghĩ không ra vấn đề, bọn họ tạm gác lại chuyện này sang một bên.

Đến bây giờ Tôn Kỳ đã giải quyết xong chuyện bản thân và Hỏa Hỏa, hắn cảm thấy vô cung thoải mái, tiếp theo chỉ còn lại một chuyện là thoát khỏi hoàng cung.

Kế hoạch của hắn gồm có hai bước:

Thứ nhất tạo ra giả tượng rằng hắn vẫn còn đỉa ma trong người và không hề hay biết, để Lý Thiên Hoa mất cảnh giác với hắn vì theo như suy đoán thì kẻ cấy ma chủng đỉa ma vào người hắn chính là Lý Thiên Hoa. Hắn cần đóng vai một kẻ sắp chết để Lý Thiên Hoa buông lỏng cảnh giác.

Thứ hai chính là phải thu thập càng nhiều thông tin càng tốt, điều này cực kỳ quan trọng trong kế hoạch chạy trốn. Muốn thu thập thông tin hắn không thể đi hỏi thăm từng tên, hắn chỉ có thể thông qua sưu hồn thuật, nhưng muốn dùng sưu hồn thuật thì hắn phải nhận được sự dung túng của Lý Thiên Hoa, mà muốn có được điều này thì hắn phải cho thấy bản thân giá trị.

Từ hôm sau, Tôn Kỳ bắt đầu lao vào luyện đan, kết quả hắn đạt được vô cùng tốt khiến cho Lý Thiên Hoa cũng có chút phân vân, nên hay không đem Tôn Kỳ ra làm mồi nhử.

Một ngày đẹp trời, theo thói quen Tôn Kỳ lại đi dạo. Hắn ngồi trên xe lăn, mặc dù đã hoàn toàn khỏi mọi thương thế nhưng hắn vẫn là ưu thích ngồi xe lăn, Tiểu U thì đi phía sau đẩy xe, Tiểu Diêm mang theo thùng đồ, Lý Biểu bên cạnh bảo vệ, phía sau còn có một đội vệ sĩ.

Bọn hắn đi tới một cái đình viện nằm giữa hồ, Tiểu Diêm trải điểm tâm lên bàn. Gió thổi hiu hiu, mặt hồ gợn sóng, lá cây nhẹ đung đưa, hương sen thơm thoang thoảng, Tôn Kỳ vừa thưởng thức bánh ngọt vừa ngắm phong, tinh thần vô cùng thoải mái.

Hắn hỏi:

“Lý đội trưởng nói không sai, Vạn Liên Hồ quả thực là nơi thư giãn rất tuyệt.”

“Cung chủ thấy thích là được rồi.” Lý Biểu cung kính nói.

“Ừm.” Tôn Kỳ gật đầu, rồi lại hỏi: “Một nơi tốt như thế này, lại không thấy ai thưởng thức, thật là đáng tiếc.”

“Thật ra nơi này lúc nào cũng đông du khách.” Lý Biểu trả lời. “Ồ! Vậy sao ta không thấy ai?” Tôn Kỳ thắc mắc.

Tiểu U che miệng cười khúc khích, Tôn Kỳ lấy làm lạ hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Ca muốn nghe câu trả lời thật hay giả?” Tiểu U hỏi lại.

“Ưm… cả hai đi!”

“Câu trả lời thứ nhất là do hào quang của ca chói lóa, bọn hắn không dám lại gần. Câu trả lời thứ hai là do dạo gần đây ca tùy tiện bắt ma đem đi thí nghiệm, bọn hắn đều một đi không trở lại, ác danh của ca trong hoàng thành ai mà không biết. Ngay cả thuộc hạ thân tín của Kim vương gia cũng bị ca bắt đi, thử hỏi còn ai dám lảng vảng trước mặt của ca nữa chứ?!”

Tôn Kỳ vỗ tay cười ha hả:

“Tiểu U lời đầu vẫn là thật lòng, phía sau nói dối cũng quá tệ đi, muội thật thà như vậy có lúc sẽ bị ăn hiếp.”

Tiểu Diêm trợn mắt: vô sỉ!

Lý Biểu thán phục: quả nhiên là cung chủ, da mặt dày ta mãi mãi không bằng.

Tiểu U cười khúc khích.

Gần đây, Tôn Kỳ quả thực lạm sát vô tội, hắn mỗi lần đi dạo đều tiện tay bắt đến một hai tên làm thí nghiệm, hắn vô cùng tùy hứng thấy ai vừa mắt liền bắt, không cần biết thuộc hạ của ai.

Lần trước hắn đi thuyền bắt gặp một tên Tạo Thể cảnh liền bắt đi, mặc cho tên này đã kêu gào mình là thuộc hạ của Kim vương gia, sau đó Kim vương gia xuất hiện năn nỉ hắn thả thuộc hạ, nhưng mà hắn vẫn không một chút nể mặt.

Nghe nói lúc đó đầu Kim vương gia như muốn bốc khói, hắn vô cùng tức giận đi vào triều cáo tội Tôn Kỳ, nhưng sau đó Tôn Kỳ vẫn phè phởn sống tốt. Hiển nhiên là Lý Thiên Hoa không hề trừng phạt Tôn Kỳ. Ai cũng nhìn ra bệ hạ đang dung túng Tôn Kỳ.

Từ đó về sau ác danh của Tôn Kỳ đã truyền khắp trong hoàng cung, bọn họ lưu truyền một câu nói: Phòng tặc, phòng hỏa, phòng Tinh Niệm.

Bình Luận (0)
Comment