Nhân Tổ

Chương 288 - Cơn Nghiện

Đã tìm ra nguyên nhân, vậy tiếp theo cần tìm cách loại bỏ. Tôn Kỳ chú ý quan sát đỉa ma, nó không có ngũ giác, nhưng lại tỏ ra khá nhạy cảm với ma khí, dường như chỉ có ma khí mới thu hút sự chú ý của nó.

Tôn Kỳ thử tấn công đỉa ma bằng thần thức nhưng mà không có tác dụng nhiều, hắn lại dùng đại lượng ma khí muốn nhồi bể bụng đỉa ma nhưng mà hắn phát hiện: bao nhiêu ma khí cũng không khiến đỉa ma nổ chết, chỉ giúp nó càng thêm lớn nhanh. Bây giờ nó đã dài hơn một thước, đuôi nó mắc ở cổ Tôn Kỳ, đầu nó cuộn tròn tại đan điền. Cảnh này có chút ghê rợn.

Mặc dù như thế Tôn Kỳ lại hoàn toàn không có cảm giác đau đớn, khó chịu hoặc cảm nhận được sự tồn tại của nó, thứ biểu hiện ra ngoài chỉ là cơ thể hắn cảm thấy mệt mỏi và thèm thuồng ma khí. Hắn bây giờ giống như một con nghiện ma khí.

Cảm giác này thật sự rất rất khó chịu, hắn lúc này mới hiểu được phần nào cảm giác nghiện ngập của đám con nghiện hoa Anh Túc. Hắn cố gắng tỉnh táo, sử dụng lý trí chống lại cơn nghiện, hắn biết rằng nếu đỉa ma không có ma khí nó sẽ suy yếu, thậm chí chết đi. Chỉ cần hắn kiên trì không hấp thụ ma khí trong thời gian dài, đỉa ma sẽ tự động bị tiêu diệt, theo lý thuyết mà nói hắn thực sự có thể sống mà không cần ma khí.

Tất cả mọi thứ dường như đều đứng về phía hắn, chỉ cần hắn kiên trì một thời gian là được.

Nhưng mà muốn vượt qua nghiện ngập, nói dễ hơn làm. Tôn Kỳ mỗi lần đến thời khắc mấu chốt, khi ma khí trong người hắn đã bị hút sạch, hắn chỉ cần tiếp tục không hấp thụ ma khí là được. Nhưng mà cơn nghiện lại nổi lên. Lúc đầu chỉ khiến hắn vò đầu bứt tai, cảm giác như có ngàn con kiến nhỏ đang bò khắp thân thể khiến hắn ngứa ngáy khó chịu.

Hắn ra sức gãi ngứa, lúc đầu cảm thấy khoan khoái nhưng mà sau đó gãi mãi cũng không thấy sướng. Hắn lại ra sức nhiều hơn, lúc này hắn mới cảm thấy thỏa mãn, nhưng rất nhanh hắn lại cảm thấy ngứa ngáy, rồi hắn lại ra sức nhiều hơn nữa, rồi lại thấy thoải mái, rồi lại ngứa ngáy, rồi lại gãi mạnh hơn… Vòng lặp cứ như thế mãi.

Đến khi hắn nhìn lại tay hắn đã rươm rướm máu, khắp cơ thể đầy vết cào xước, máu me chảy ròng ròng. Hắn dùng tay trái giữ lại tay phải, nhưng mà khó chịu quá, chính tay trái của hắn lại cào một đường dài lên tay phải. Không thể chịu đựng được nữa, hắn vứt mớ lý trí linh tinh qua một bên, hắn phải thỏa mãn, hắn muốn thỏa mãn.

Hắn cào, hắn cào, cào mãi… hắn cảm thấy thư sướng. Cho đến khi móng tay hắn bật sứt ra, trên người không có chỗ nào là lành lạnh, mặt của hắn đã bị cào nát bét. Nhưng mà hắn cảm thấy vẫn chưa đủ, hắn cần làm gì đó, một cái gì đó có cảm giác mạnh xua tan đi cơn nghiện.

Cảm giác mạnh đó là gì?... Đúng rồi! là đau… chỉ cần thật đau sẽ xua tan đi cơn nghiện. Làm sao để đau? Làm sao đây?

Hắn đưa mắt nhìn thấy cánh tay đỏ máu, hắn còn thấy được cả cơ thịt trên cánh tay. A! đúng rồi! chính là nó. Hắn đưa miệng cắm phập vào cánh tay, hắn dùng sức lắc đầu, sau đó giật mạnh. Cơ tay rách toang, máu chảy ròng ròng. Trong miệng hắn ngậm một miếng thịt tươi của chính mình, miệng hắn đỏ ngòm, hắn ngửa mặt lên trời cười điên khùng. Rồi hắn cắm đầu đập thẳng vào cột nhà. Hắn bất tỉnh.

Nửa ngày sau, Tôn Kỳ từ từ mở mắt, hắn cảm thấy toàn thân đau nhức. Hắn chống tay ngồi dậy. Bỗng nhiên ọe ra một tiếng, hắn phun ra miếng thịt trong miệng.

Cơn nghiện lúc này đã tạm qua đi.

Hắn đánh giá thân thể mình, sắc mặt hắn cực độ âm trầm, hắn lấy ra vài viên đan trị thương nuốt vào. Một canh giờ sau, vết thương đã tạm ổn.

Nhưng đúng lúc này cơn nghiện lại râm ran kéo đến, Tôn Kỳ tái mặt, không dám cứng rắn chống đỡ như trước, hắn vội lấy ra ma thạch hấp thu. Ma khí đi vào trong người hắn lại bị đỉa ma hút hết. Ăn no, đỉa ma dịu xuống, cơn nghiện cũng qua đi.

Tôn Kỳ thở dài, muốn không phát cơn nghiện thì phải cho đỉa ma ăn no. Nếu nó ăn no, nó sẽ lớn lên. Nếu nó lớn lên, nó sẽ càng ăn nhiều hơn. Và Tôn Kỳ sẽ phải cung cấp nhiều ma khí hơn, đến một ngày nào đó, khi hắn không thể cung cấp đủ, đỉa ma sẽ vật chết hắn.

Ngày hôm sau, khi cơn nghiện lại tới. Tôn Kỳ lần này đã tự trói mình vào trong cột nhà, hắn tự tin có thể vượt qua cơn nghiện.

Cảm giác ngứa ngáy thèm thuồng xuất hiện, hắn nhăn mặt cắn răng chịu đựng, hắn cố vùng vẫy khỏi dây trói. Toàn thân hắn đều bị dây trói siết chặt, lằn lên những vết đỏ, rồi da hắn nứt ra bật máu, sợi dây thấm máu chuyển sang màu đỏ. Hắn nghiến răng hét lên, trên mặt hắn nổi gân xanh.

Trong đầu hắn lúc này chỉ còn mỗi ma khí, tất cả suy nghĩ lý trí đều bị vứt sang một bên. Cơn nghiện càng lúc càng dữ dội khiến hắn càng thêm điên cuồng, hắn gồng lên với một sức mạnh khủng khiết, dây thừng bị hắn giật đứt, hắn vùng lên nhào tới đống ma thạch tham lam hấp thụ. Hắn thậm chí còn không kịp chờ vận dụng ma pháp hấp thụ. Hắn cầm ma thạch đưa vào miệng cắn rốp rốp khiến miệng hắn đỏ ngòm máu, hắn đưa lên mũi hít hà, đôi mắt trợn ngược trắng dã trong cơn mê lâng lâng.

Khi đã thỏa mãn cơn nghiện. Tôn Kỳ nhìn lại bản thân, hắn không còn nhận ra hắn, hắn đã biến thành thứ gì thế này, hắn hét lên hối hận. Cũng may đây là phòng kín, dù có la hét cỡ nào thì bên ngoài cũng không biết được. Trước đó hắn cũng đã dặn thời gian này không được làm phiền hắn nghiên cứu, nên trong này hắn có làm gì, bên ngoài cũng không để ý.

Hắn tự hứa với bản thân, ngày mai nhất định phải chiến thắng cơn nghiện.

Hôm nay hắn khóa mình lại bằng xích làm từ vạn niên hàn thiết, vô cùng cứng chắc với sức mạnh cơ thể của hắn thì không thể giật đứt được. Tôn Kỳ yên tâm, cảm thấy lần này chắc thắng.

Cơn nghiện đến, hắn lại vùng vẫy, quả nhiên hắn không thể giật đứt được sợi xích. Hàm răng hắn nghiến chặt vào nhau keng két, hắn cắn nát môi cố làm dịu cơn nghiện, miệng hắn đầy máu, nhưng cơn nghiện vẫn không ngừng giày vò hắn. Cuối cùng không chịu được, hắn cắn đứt lưỡi để ngất đi.

Nửa ngày sau, hắn mơ màng tỉnh dậy, cơn nghiện đã tạm qua đi. Hắn dùng thần thức cuốn lấy chiếc chìa khóa gần đó, rồi mở khóa. Khi đã tự giải thoát, hắn lập tức lấy đan dược nuốt vào.

Hắn dùng thần thức quan sát đỉa ma. Con đỉa lần đầu phát hiện chỉ to bằng ngón tay, dài một gang tay, vậy mà bây giờ nó đã to bằng bắp tay, thân nó đã dài hai thước, cuốn từ cổ hắn, thân nó chạy dọc theo kinh mạch, đầu nó cuộn tròn lấp kín đan điền.

Đỉa ma không nhận được ma khí nên đang cựa quậy, răng nó không ngừng cắn vào đan điền, truyền chất độc vào trong cơ thể Tôn Kỳ, thúc giục hắn hấp thụ ma khí.

Tôn Kỳ sắc mặt cực kỳ âm trầm, xem ra không thể dùng cách cứng rắn để chống lại cơn nghiện, hắn cần nhanh chóng tiêu diệt đỉa ma. Hắn nuốt đan dược chữa thương và hấp thụ ma khí để ngăn cơn nghiện.

Sau đó, Tôn Kỳ đi ra khỏi phòng gọi lại Tiểu U, hắn giao cho nàng một tờ giấy, nói:

“Chuẩn bị những thứ này rồi mang vào trong phòng cho ta.”

Tiểu U nhìn tờ giấy rồi nhìn Tôn Kỳ, nàng lo lắng hỏi:

“Ca, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao nhìn ca tiều tụy vậy?”

Tôn Kỳ cố gượng ra nụ cười nói:

“Ta không sao, chỉ là nghiên cứu quá độ nên hơi mệt mỏi.”

“A, vậy ca nhớ giữ gìn sức khỏe, không nên làm việc quá sức, dù sao ca mới chỉ mới khỏi bệnh.”

“Được, ta biết rồi.”

Nói xong, Tôn Kỳ bước lại vào phòng, để lại Tiểu U dõi theo hắn đầy lo lắng.

Mấy canh giờ sau Tiểu U mang đồ vào phòng.

Tôn Kỳ mở ra một chiếc hộp. Nắp hộp vừa mới hé mở, một luồng hàn khí thoát ra ngoài khiến nhiệt độ trong phòng giảm đột ngột. Bên trong là một viên Cực Hàn Châu.

Đây là bảo vật lấy từ dưới đáy biển bắc, cực kỳ quý hiếm, đối với tu sĩ tu luyện băng thuộc tính vô cùng hữu ích. Viên Cực Hàn Châu này là Tôn Kỳ lừa được của Lý Thái Hoàng.

Tôn Kỳ ngồi đả tọa, đặt viên Cực Hàn Châu vào lòng bàn tay. Nhiệt độ quanh thân hắn nhanh chóng giảm xuống, tay hắn bắt đầu kết xuất lớp băng mỏng, rồi lan nhanh hết cánh tay. Chẳng mất bao lâu, toàn thân hắn đã đóng băng. Máu huyết ngừng chảy, cơ thịt đông cứng, hồn phách cũng run lên vì lạnh.

Hắn lại quan sát đỉa ma. Nó lúc này có chút chậm lại, thân thể nó co lại cuộn tròn giống như đang ngủ đông.

Nửa ngày trôi qua, đỉa ma vẫn chưa có giấu hiệu bị tổn thương, còn hắn thì sắp lạnh đến chết. Tôn Kỳ buông ra Cực Hàn Châu, xem ra không thể dùng băng để đông lạnh chết đỉa ma.

Dùng băng không được, vậy thì dùng lửa, lần này là Hỏa Nguyên Châu. Kết quả: hắn bị cháy sém hết lông trên người, còn đỉa ma thì vẫn nhởn nhơ.

Đến lúc này cũng không cần thử thêm các thuộc tính nguyên tố khác. Tôn Kỳ thở dài, nếu như lúc này có Hỏa Hỏa vậy thì dễ giải quyết rồi, chỉ cần một ngọn lửa, con đỉa này chắc chắn phải chết. Đáng tiếc Hỏa Hỏa đang bị tổn thương cực lớn, nó đã chìm vào trong ngủ say, nếu cưỡng ép gọi Hỏa Hỏa tỉnh dậy, chỉ sợ hậu quả khó lường. Vả lại hắn vẫn còn những phương án khác, chưa đến mức phải tuyệt vọng.

Trong phòng lúc này ngoài Tôn Kỳ còn có một tên Tạo Thể cảnh đang bị trói lại, tên này là do Tôn Kỳ yêu cầu mang đến. Tên Tạo Thể cảnh này đã bị phế đi ngũ giác, khóa chặt tu vi.

Tôn Kỳ đặt xung quanh tên này một đống ma thạch, sau đó hắn lấy kim châm đâm vào các huyệt đạo, cưỡng ép tên này hấp thu ma khí. Chẳng mấy chốc ma khí đã nhồi đầy cơ thể, khiến hắn phình lên như một quả bóng tròn.

Tôn Kỳ lấy tay làm đao. Phập một cái cắm xuyên bàn tay vào ngực tên Tạo Thể cảnh, ma khí trào ra cuốn quanh tay hắn. Đỉa ma lập tức động đậy. Có lẽ trong mắt đỉa ma lúc này, trước mắt nó là một đống mỹ thực đang mời gọi. Đỉa ma giơ đầu lên cao giống như đang ngửi mùi tìm phương hướng. Sau đó nó di chuyển, từ đan điền nó bò đến cánh tay.

Tôn Kỳ hai mắt sáng lên: có hiệu quả. Hắn đang dùng chiêu di hoa tiếp mộc, dụ đỉa ma tiến về phía tên Tạo Thể cảnh xấu số.

Đỉa ma đi đến bàn tay hắn, nó thò đầu ra cắn phập vào trái tim tên Tạo Thể cảnh hút lấy ma khí, Tôn Kỳ vui mừng từ từ rút tay ra. Nhưng mà con đỉa này quá lì lợm, một đầu vẫn cắm về phía trái tim tên kia, một đầu vẫn cuốn lấy tay của hắn.

Tôn Kỳ kéo mãi mà nó vẫn không dứt ra. Lúc này cơ thể trương phình của tên kia đang nhanh chóng xẹp xuống, Tôn Kỳ biết nếu không nhanh tay, đỉa ma sau khi hút hết ma khí sẽ quay lại cơ thể hắn.

Tôn Kỳ dứt khoát đưa tay chém xuống, cắt đôi con đỉa ma, nếu đã không thể lôi ra vậy thì chém chết nó.

Đỉa ma đứt đôi, hai đầu giãy giụa, cả hai đều rụt vào. Đỉa ma nhanh chóng hút khô tên kia để chữa lành thân thể, nhưng khi nó lành vết thương thì tên kia cũng đã thành xác khô. Vật chủ đã chết, tin tưởng không bao lâu nó cũng sẽ chết theo.

Tôn Kỳ thở phào, bây giờ hắn chỉ cần loại bỏ đoạn xác đỉa này nữa thôi là xong. Nhưng khi hắn nhìn lại, mặt hắn tái mét, đoạn xác còn lại phần đuôi tự biến thành một cái đầu khác, nó chui vào trong đan điền, trọn cuồn trong đấy.

Bình Luận (0)
Comment