Nhân Sinh Tùy Tiện Bắt Đầu Từ Tuổi Ba Mươi (Bản Dịch)

Chương 89 - Cảnh Báo

Vương Mạn Ny ôm một đống quần áo đi trước dẫn đường, Triệu Tĩnh Ngữ ưu nhã đi ở phía sau.

"Phu nhân họ gì?" Vương Mạn Ny vừa đi, vừa trò chuyện với Triệu Tĩnh Ngữ.

"Ta họ Triệu." Ánh mắt Triệu Tĩnh Ngữ băng lãnh nhìn Vương Mạn Ny.

"Chính là chỗ này, Triệu phu nhân." Vương Mạn Ny đi tới trước cửa phòng thay đồ nói ra.

Dưới sự chỉ dẫn của Vương Mạn Ny, Triệu Tĩnh Ngữ tiến vào phòng thay quần áo, Vương Mạn Ny cầm quần áo đưa cho nàng, sau khí vì nàng đem rèm kéo xuống, hơn nữa còn canh giữ bên ngoài.

Zoe tiêu thụ yên tĩnh đi tới bên cạnh Vương Mạn Ny, tựa ở bên cạnh nàng nhỏ giọng hỏi: "Tình huống gì đây, là khách hàng lớn à, xem ra tháng này KPI của ngươi đứng thứ nhất rồi."

"Ta cũng không biết, trước kia chưa từng gặp, ta cũng chỉ mới gặp mặt ở phòng gym ngày hôm qua." Vương Mạn Ny nghiêng đầu, nghĩ nửa ngày cũng không ra.

"Oa, phòng gym còn có chỗ tốt vậy sao, là chỗ trên đầu phải không? biết thế ta cũng làm cho mình một cái thẻ hội viên." Zoe hâm mộ nhìn Vương Mạn Ny nói ra.

"Cái thẻ kia của ta do bạn trai tặng đấy, tự mình mở thẻ tốn không ít tiền đâu." Khóe miệng Vương Mạn Ny bất tri bất giác vểnh lên.

"Lợi hại lợi hại, đúng là đại tỷ của ta, cố gắng lên!" Zoe nắm chặt bàn tay, cổ vũ Vương Mạn Ny.

Một lát sau, Triệu Tĩnh Ngữ ăn mặc quần áo lúc đầu đi ra.

Vương Mạn Ny mong đợi hỏi: "Thế nào, Triệu phu nhân, có thứ nào ngài ưu thích không?"

"Những bộ quần áo kia ta đều không thích, không có thứ nào tốt cả." Triệu Tĩnh Ngữ mặt không biểu tình nói.

"Ân." Trong nội tâm Vương Mạn Ny có chút thất vọng, xem ra kẻ có tiền cũng không tiêu hoang.

"Ngươi có thứ gì tốt để đề cử không?" Triệu Tĩnh Ngữ mắt nhìn bốn phía, giống như không có thứ gì có thể khiến nàng hài lòng.

Vương Mạn Ny từ trên giá quần áo lấy xuống hai chiếc váy, mặt mày hớn hở giới thiệu nói: "Hai chiếc váy này rất hợp với ngài, chiếc váy hồng nhạt này, lộ ra vẻ thời thượng cùng trẻ tuổi, thích hợp mặc đi nghỉ ngơi. Mà chiếc váy màu trắng này lộ vẻ đoan trai cao nhã, có thể phô ra thân thể của ngài."

Triệu Tĩnh Ngữ ở một bên nghe nàng giới thiệu ,nhìn một cái, dáng vé không để ý lắm, đôi mắt nhỏ quét lui quét tới trên thân Vương Mạn Ny, khiến nàng có chút không được tự nhiên.

"Vậy ta thử xem sao, còn có cái này, cái này, cái này nữa, đều mang theo." Triệu Tĩnh Ngữ chỉ chỉ vào một đống quần áo khác nói.

"Tốt." Vương Mạn Ny lần này không dám nói nhiều.

Lần này Triệu Tĩnh Ngữ đi ở phía trước, mà Vương Mạn Ny ôm một đống quần áo, giống như nha hoàn đi theo phía sau.

Hơn 10 phút sau, Triệu Tĩnh Ngữ lại ở trong phòng thay đồ đi ra, nhìn Vương Mạn Ny lắc đầu, xem ra nàng đối với những thứ này cũng không hài lòng lắm.

Vương Mạn Ny lần này cười không được nữa, khách nhân khó chịu nàng cũng gặp rồi, thế nhưng giống như Triệu Tĩnh Ngữ, nàng còn lần đầu tiên gặp được.

Nếu như Triệu Tĩnh Ngữ biết suy nghĩ trong nội tâm Vương Mạn Ny mà nói, Triệu Tĩnh Ngữ nhất định nói cho nàng biết, đây mới là hiện trạng của ngành dịch vụ, thử mãi nhưng một món cũng không mua, cho nàng biết tiền của phú hào cũng không dễ kiếm vậy đâu.

Hơn nữa, lúc này mới chỉ là bắt đầu, đằng sau còn nhiều chỗ cho Vương Mạn Ny thử.

Cứ như thế liên tục, Triệu Tĩnh Ngữ thử đi thử lại nhiều lần, nhưng đều bất mãn.

"Làm sao bây giờ, những món này, ta đều không hài lòng."

Triệu Tĩnh Ngữ giả bộ buồn rầu, sau đó lại đi chọn quần áo.

"Lại không hài lòng?" Vương Mạn Ny nhỏ giọng thần nói.

Theo Triệu Tĩnh Ngữ từ một giờ, lúc này đã là năm giờ, hơn bốn tiếng thời gian, Triệu Tĩnh Ngữ không mệt, nhưng bản thân Vương Mạn Ny mệt muốn chết a.

Đương nhiên, Vương Mạn Ny không biết là, Triệu Tĩnh Ngữ ở trong phòng cũng không thèm thử quần áo.

Bất quà lần này, Triệu Tĩnh Ngữ cũng không chọn quần áo nữa. Nàng ngồi trên ghế salon, lập tức có nhân viên vì nàng bưng ca phê tới.

"Phu nhân, bằng không để ta thay nàng phục vụ ngài đi, đồng nghiệp của ta cũng chạy hơn bốn tiếng rồi, cho nàng nghỉ ngơi một chút." Zoe đứng ở một bên, vẻ mặt nịnh hót nói.

"Không cần, ta cảm thấy nàng rất tốt." Triệu Tĩnh Ngữ uống một ngụm cà phê giá rẻ, nhíu mày nói.

"Ngài đã thử hơn bốn tiếng, còn chưa chọn được đồ phù hợp sao?" Trong nội tâm Zoe có chút không vui, nhưng cũng không dám biểu lộ ra ngoài.

"Làm sao, tiệm các ngươi chỉ cho mua không thử?" Triệu Tĩnh Ngữ vốn mỉm cười, liền xụ mặt xuống.

"Được thử, được thử. Tôi cùng ngài lựa chọn, thẳng đến khi ngài vừa lòng mới thôi." Vương Mạn Ny sợ Triệu Tĩnh Ngữ nổi giận, vội vàng hòa giải.

"Được rồi, không thử nữa, mua cái cà vạt này đii." Triệu Tĩnh Ngữ mỉm cười, từ ghế sô pha đứng dậy, rút đại một cái cà vạt nam sĩ.

Vương Mạn Ny nhìn thấy mình vất vả phục vụ cả ngày mà khách nhân chỉ mua một cái cà vạt, lập tức có một loại cảm giác buồn bực hoa đầu chóng mặt.

Nàng biết lúc này nụ cười của mình nhất định rất cứng ngắc, nhưng mà nàng cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể cố gắng mỉm cười.

Thẳng đến khi cung kính đưa Triệu Tĩnh Ngữ rời đi, mặt Vương Mạn Ny mới hạ xuống, cùng đồng sự phàn nàn vài câu, bàn về nữ nhân này, hy vọng đừng bao giờ đụng phải nữa.

Nhưng đời không như nàng mong muốn, ngày hôm sau, Vương Mạn Ny lại đụng phải Triệu Tĩnh Ngữ.

"Ai nha, ta đang ở Thượng Hải, không ở Hong Kong. Đúng rồi, quần áo? đang mua? Không có a, không có đồ phù hợp, cũng không có kiểu dáng tốt, chất liệu cũng tệ nữa, không bằng cửa hàng Hong Kong của chúng ta.'' Triệu Tĩnh Ngữ ở một bên sờ quần áo ,một bên nói chuyện điện thoại.

Mà vì nàng phục vụ vẫn là Vương Mạn Ny, Mạn Ny lòng đắng chắt đứng ở một bên, trên mặt cố gắng nở nụ cười giả dối, trong nội tâm thì thầm mắng Triệu Tĩnh Ngữ.

"Giúp ta lấy đôi giày kia tới đây." Triệu Tĩnh Ngữ nghiêng chân ngồi lên ghế sô pha, chỉ vào một đôi giày nữ màu bạc nói.

"Triệu phu nhân, là đôi giày màu bạc này sao?" Vương Mạn Ny hỏi.

Triệu Tĩnh Ngữ nhẹ gật đầu, sau đó không để ý tới nàng, tiếp tục nói chuyện điện thoại.

Vương Mạn Ny đeo lên bao tay, từ trên tù giảy lấy xuống một đôi giày cao gót màu bạc.

"Ngươi không giúp ta đi vào?" Triệu Tĩnh Ngữ nhíu mày, ưu nhã nói.

Sắc mặt Vương Mạn Ny khẽ biến, sau đó ngồi xổm xuống, vì Triệu Tĩnh Ngữ đổi giày.

"Xem ra mấy người làm ngành dịch vụ như ngươi, đều có thể hạ thấp tư thái hùa ý nam nhân nhỉ." Triệu Tĩnh Ngữ nhìn Vương Mạn Ny ngồi xuống đất đổi giày cho mình, hàm ý nói.

"Không phải." Trong lòng Vương Mạn Ny bạo hỏa, lông màu liền nhíu lại.

"Vậy là khách hàng rồi." Triệu Tĩnh Ngữ cười khẩy nói.

"Có phải tôi phục vụ không chu đáo nên đắc tội ngài rồi không?" Vương Mạn Ny trầm mặt hỏi.

"Đôi giay này rất đẹp, phải không?" Triệu Tĩnh Ngữ chẳng thèm đáp lời.

"Vậy ngài tự mình chọn đi, tôi đi ăn cơm." Vương Mạn Ny đứng dậy, cởi ra bao tay.

"Làm sao, ngươi không muốn phục vụ cho ta nữa?" gương mặt Triệu Tĩnh Ngữ dần dần âm trầm lên.

"Không phải, tôi thấy mình năng lực có hạn, để đồng nghiệp khác tới phục vụ cho ngài tốt hơn." Vương Mạn Ny cũng không định nhịn nữa.

"Làm sao, bị chiếm dụng chút thời gian liền không vui rồi, vậy ngươi hẳn cũng cảm nhận được, nam nhân của mình bị nữ nhân khác chiếm dụng cũng không phải là điều gì vui vẻ đi." Triệu Tĩnh Ngữ cười lạnh nói.

"Ta lấy cái này, tính tiền." Triệu Tĩnh Ngữ lại chọn đại một cái cà vạt.

Triệu Tĩnh Ngữ từ trong túi xách lấy ra một tấm thẻ tín dụng đưa cho Vương Mạn Ny, Vương Mạn Ny cầm lấy nhìn lên cái tên trong đó, sắc mặt liền đại biến.

Hóa ra, chủ của tấm thẻ này là Lương Chính Hiên.

"Chiếc nhân này là của Lương Chính Hiên tặng cho ta vào bảy năm trước, chúng ta tuy chưa kết hôn, nhưng đã đính hôn. thân sĩ Hong Kong đều công nhân mối quan hệ vợ chồng của chúng ta. Hắn tuy rằng ngoài miệng nói mình theo chủ nghĩa không kết hôn, nhưng là để ứng phó mấy tiểu cô nương quấn quít như ngươi đấy." Triệu Tĩnh Ngữ lạnh lùng cảnh báo Vương Mạn Ny: "Nếu như ngươi không muốn mất đi công việc này, thì lập tức rời khỏi Lương Chính Hiên, ta không muốn nghe thêm tin tức về cô với Lương Chính Hiên nữa."

Triệu Tĩnh Ngữ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Vương Mạn Ny, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường.

Vương Mạn Ny nghe xong như rớt vào hầm băng, nàng cảm giác toàn thân vô lực.Thế giới này, còn có....Tình yêu tốt đẹp nữa không, làm một nữ nhân vì sao lại khó như vậy!

Triệu Tĩnh Ngữ đi rồi, nhưng Vương Mạn Ny thật lâu còn chưa hồi phục lại tinh thần.

Bình Luận (0)
Comment