Nhân Sinh Tùy Tiện Bắt Đầu Từ Tuổi Ba Mươi (Bản Dịch)

Chương 17 - Bấm Máy

Ngày kế tiếp, thành viên chương trình < Chạy Nhanh Đi ! Huynh Đệ > ra mắt truyền thông, tại đại sảnh đài truyền hình SBN, một đám phong viên giải trí gặp được bảy thành viên cố định của chương trình.

Siêu ca, Thần ca đều mặc âu phục màu trắng. Với tư cách là thành viên nữ duy nhất, Lâm Duẫn Nhi mặc một chiếc váy công chúa kiểu phương tây, trên đầu đều là trang sức sáng lấp lánh, mắt tóc xõa dài lộ ra dáng người uyển chuyển. Tất chân màu trắng cùng đôi giày đen làm mị lực của nàng tăng cao một thước.

Mặc dù ngày ra mắt chương trình, Trần Tự với tư cách nhà sản xuất cùng PD chương trình cũng không xuất hiện trước mặt phóng viên. Chỉ có tổng đạo diễn cùng tổng chế tác xuất hiện.

Vương Long đầu tiên hướng giới phóng viên giải thích chương trình này, đại khái nói qua địa điểm quay, cuối cùng liền nhường sân khấu lại cho nghệ sĩ.

Đối với mặt với những câu hỏi của phóng viên, đám người Siêu ca đều rất có kinh nghiệm, dễ dàng ứng phó qua cửa ải phóng viên, hơn nữa còn khiến bọn họ hài lòng. Lâm Duẫn Nhi bởi vì tiếng Hàn không được tốt, vì vậy phóng viên cũng không làm nàng khó xử, cũng chỉ hỏi mấy câu đơn giản, là một thần tượng của Hàn Quốc, nên câu hỏi cũng không làm khó được cô.

Sau khi phỏng vấn kết thúc, tổ chương trình trực tiếp xuất phát đến Tây Hồ, tại đó, tổ chương trình đã đặt phòng xong, nghỉ ngơi một ngày, chương trình chính thức bấm máy.

Tập đầu tiên của chương trình về 'Truyền Thuyết Bạch Xá'. Trạm dừng chân đầu tiên của bảy thành viên 'Running man' là thành phố có danh xưng 'Thiên Đường Giữa Nhân Giân', Hàng Châu, mọi người tụ tập về quảng trường văn hóa Tây Hồ. Bởi vì tập đầu tiên mọi người còn chưa có kinh nghiệm, nên cũng chẳng có khách mời.

Bảy thành viên sáng sớm đã bị nhân viên chương trình đánh thức, dưới cơn buồn ngủ bọn hắn mặc theo vào quần áo vận động, một đường chậm chậm chạy tới quảng trường, mà nghênh đón bọn họ là trò chơi đầu tiên Trần Tự thiết kế, Chạy Thêm Thảm Mát Xa. Bảy người được chia thành hai đội, cởi giày cởi tất, ở trên tấm thảm chạy một vòng, đội nào có tổng thời gian hoàn thành nhanh nhất, chính là đội chiến thắng.

"Không thể nào, thảm mát xa? Mấy cái gai nhọn trên tấm thảm này không đâm xuyên chân chúng ta chứ?" Vẻ mặt Trần Xích Xích đau khổ nói.

"Đúng nha đúng nha, đi chân trần qua cũng quá khó khăn đi, đi hai bước liền đau chết." Đại Trương Vĩ trừng to mắt nhìn tấm thảm, ái oan nói.

"A! Cái này không làm được đâu." Tổ Lam lấy tay sờ gai nhọn trên tấm thảm, cảm nhận ngón tay đau đớn không thôi.

"Nếu như chạy nhanh, cơn đau sẽ không đuổi kịp ha." Tiểu Liệp Báo nuốt một ngụm nước miếng, cười khổ nói.

"Đây chẳng lẽ là trò chơi của oppa PD? Đây là trò mà nhân loại có thể chơi sao?" Đến cả người hay tham gia show như Lâm Duẫn Nhi cũng bị chấn trụ.

Mặt những người khác cũng không còn chút máu, có thể thấy trò chơi này dọa bọn họ thế nào.

"Yên tâm đi, trò chơi này được ta cùng nhân viên công tác thử nghiệm qua, không có chút vấn đề nào. Hơn nữa trò chơi này còn rất có lợi cho thân thể, có thể kích thích huyệt vị ở chân, công hiệu tăng nhanh tuần hoàn máu." Trần Tự đứng ra an ủi.

Hắn vì để nâng cao độ tin cậy, còn tự mình làm mẫu. Cởi tất cởi giày ra chạy một vòng làm mẫu, mặt hắn không đổi sắc, lúc này mọi người cũng tin lời hắn nói, hơn nữa còn cho rằng lúc chạy cũng không đau.

Tuy nhiên bọn hắn ngây thơ quá rồi, nhất là Trần Xích Xích thấy vậy liền xung phong chạy đầu, mới đặt bàn chân lên tấm thảm mát xa, trong nháy mắt hắn liền bị thống khổ bao phủ, bụm lấy hai chân lăn ngoài tấm thảm, mấy người khác mới phát hiện, bọn họ bị Trần Tự vẻ ngoài trung hậu này lừa.

Thế nhưng Trần Tự đã có thể hoàn thành trò chơi, hiển nhiên bọn họ cũng làm được.

Đến tận đây, Running man tập 1 chính thức bắt đầu.

Trần Xích Xích vừa chạy vừa lăn hoàn thành về đích, đáng tiếc thời gian hắn sử dụng nhiều đến cảm động.

"Xích Xích, làm vậy không được a, xem ta."

Tiểu Liệp Báo tuy rằng vừa chạy vừa kêu, thế nhưng hắn dùng thời gian ngắn hoàn thành thử thách của mình, hiển nhiên không thống khổ như Trần Xích Xích.

Đại Hắc Ngưu Thần Ca ngược lại không nói một lời hoàn thành thử thách, nhưng sắc mặt của hắn cũng tái đi rồi, hiển nhiên cũng bị trò chơi làm thống khổ, từ biểu hiện của hắn co thể nhìn ra a.

"Siêu ca, Thần ca hoàn thành tốt như vậy, ngươi với tư cách đội trưởng, cũng không thể kém a." Trần Tự ở một bên cười cười xấu xa, đổ thêm dầu vào lửa.

"Biết rồi, biết rồi, các ngươi nhìn đây." Siêu ca lộ ra vẹ tử tin.

Thế nhưng chỉ mới đặt chân lên tấm thảm hắn liền lộ nguyên hình, cuối cùng vừa chạy vừa lè lưỡi hoàn thành thử thách.

Đánh thương nhất là Yoona của chúng ta, không biết nàng chạy hay đi bộ, làm người xem phải thương tâm, nghe thì rơi lệ. Cũng may nàng vẫn kiên trì thử thách, không cho Trần PD mời nàng bị mất mặt.

Mới trò chơi đâu tiền đã khiến toàn bộ thành viên phải 'biến sắc'. Thành viên running man vừa chạy trên tấm thảm mát xa vừa kêu, coi như là Lâm Duẫn Nhi đáng yêu nhất, lúc này cũng mất đi hình tượng khả ái. Khi bàn châm giẫm lên tấm thảm liền cảm thấy đau đớn, cơn đau từ lòng bàn chân truyền đến đại não, Lâm Duẫn Nhi lúc thì nhíu mày, lúc thì thống khổ, quả thật khiến người xem cảm thấy vui sướng.

Trò chơi đầu tiên kết thúc, tất cả mọi người vứt đi hình tượng mà ngôi trên mặt đất, dùng sức hai tay xoa xoa bàn chân của mình.

"Ta không bao giờ tin trò chơi của tổ tiết mục nữa, bọn hắn chính là lấy tra tấn chúng ta làm niềm vui, thật đáng sợ." Đại lão sư đùa giỡn nói.

"Đúng vậy a, đúng vậy a, ta đã sai khi tin lời Trần PD, bàn chân của ta đến lúc này còn chưa hết tê." Trần Xích Xích cũng thảm thiết nói.

Lâm Duẫn Nhi ở một bên điên cuồng gật đầu, đáng yêu cực kỳ. Tuy rằng tiếng Hán của nàng không phải là tốt, nhưng mà mọi người cũng đều thích nữ hài đáng yêu như vậy.

Thấy mọi người kêu la thảm thiết, Siêu ca với tư cách đội trưởng liền đi động viên, mà tạo hình của Thần Ca không cho phép hắn thống khổ.

Lúc trò đầu tiên hoàn thành, đã tới giữa trưa, tổ tiết mục thông báo với mọi người, có thể đi ăn cơm, mọi người cho rằng có thể tạm thời cáo biệt trò chơi địa ngục. Đối với chuyện này, trong lòng Trần Tự có thể chỉ nghĩ, bọn hắn thật sự quá ngây thơ rồi, còn có trò chơi thú vị đang chờ bọn họ đấy.

"Oppa, ai thiết kế mấy trò chơi này vậy, thật sự đáng sợ, ta cảm giác chân mình không thuộc về mình nữa rồi." Lâm Duẫn Nhi ủy khất chu miệng nhỏ nói ra.

"Hặc hặc, Duẫn Nhi sii, trò chơi này rất thú vị mà, mà do ta thiết kế đấy." Trần Tự cười xấu xa nói.

"Oppa cũng quá xấu rồi, tiếp theo có mấy trò như vậy nữa không?" Lâm Duẫn Nhi lo lắng hỏi.

Trần Tự cố nhịn cười nói: "Yên tâm đi, trò chơi kế tiếp đều rất dễ, không đau khổ như vậy nữa."

Lâm Duẫn Nhi giống như trút đi được gánh nặng, dùng bàn tay nhỏ của mình vỗ vỗ ngực, khuôn mặt giãn ra nói: "Thật tốt quá, ta còn lo lắng nếu gặp thêm mấy trò này, làm sao mà kiên trì được đấy."

Các thành viên lần lượt lên xe, xe bus là do nhà tài trợ cung cấp đấy, ba chiếc xe bus trở nghệ nhân đi tới trò chơi thứ hai.

Nửa tiếng sau, các thành viên theo tổ tiết mục đi vào một tòa nhà cao tầng, đi lên tầng cao nhất, ở giữa có hai các bàn, vừa vặn để hai đội ngồi xuống.

Đợi đến lúc bọn họ ngồi xuống, một đám nhân viên phục vụ liền dọn thức ăn lên.

"Oa oa, tổ tiết mục đối với chúng ta thật tốt, đây chẳng lẽ là đền bù cho trò chơi phía trước." Tổ Lam đối với thưc ăn đầy màu đầy sắc liền chảy nước miếng.

"Bất kể có phải hay không, ta cũng sẽ ăn hết, nhất định phải ăn lại tổn thất khi sáng." Tiểu Liệp Báo vừa cười vừa nói.

"Món cơm tàu, thật xinh đẹp, Yoona muốn ăn." Lâm Duẫn Nhi dùng tiếng Hán lợ lợ của mình tán dương.

"Đồ ăn đã dọn lên xong, đằng sau không biết còn có nhiệm vụ nào chờ chúng ta đây." Siêu ca ho.

Đồ ăn rất phong phú, các thành viên cũng cho rằng đây chỉ là bữa trưa bình thường, không nghi ngờ gì, vừa trò chuyện vừa ăn, rất nhanh kết thúc bữa cơm.

Thế nhưng đúng lúc này, tổ tiết mục mới lộ mặt thật của mình ra.

Bình Luận (0)
Comment