Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 50

Cuối cùng một tuần lễ cấm túc của Dương Khoa cũng đi đến hồi kết.

Ngay sáng sớm đầu tuần sau khi lệnh cấm được dỡ bỏ, Dương Khoa đã sửa soạn quần áo chuẩn bị tới công ty SmileIndie để ký kết hợp đồng phát hành trò chơi “Slither”. Song khá đen cho hắn là bộ áo phông quần bò sặc sỡ đang mặc trên người mình không đủ sức thuyết phục mẹ hắn – người sau khi biết tin hắn sẽ đi ra ngoài lo liệu công việc đã đứng chờ sẵn dưới nhà.

Thế là Dương Khoa lại phải quay lên phòng đổi một thân quần áo khác, mà lần này mẹ hắn cũng đi sát theo sau.

“Thay cái áo đấy ra mặc áo này đi con.”

Lục lọi một hồi, từ một góc khuất trong tủ Ngọc Linh lấy ra một bộ quần áo công sở đã được gấp nếp cẩn thận từ trước. Trải rộng ra, bà tràn đầy phấn khởi đưa cho con mình.

“Thôi mẹ ơi. Con mặc đồ bình thường được rồi.” Dương Khoa cố gắng níu kéo những hi vọng cuối cùng.

“Ngoan nghe lời mẹ. Ai lại mặc mấy thứ đồ ấy đi thảo luận công việc bao giờ, những dịp trang trọng con phải chú ý ăn mặc cho lịch sự chứ. Nhanh, cởi bộ đó ra mặc bộ này vào.”

Hết cách rồi, không nỡ làm mẹ buồn Dương Khoa mềm lòng nhận lấy bộ quần áo. Thay áo phông quần bò đang mặc trên người ra, hắn chụp lại một chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc quần âu đen vào trong sự trầm trồ ngợi khen đẹp trai sáng láng của mẹ mình.

Nhìn vào trong gương, Dương Khoa cơ hồ không nhận ra bản thân. Từ xưa tới nay hắn đều xuề xoà trong khoản quần áo, lúc xuyên qua thế giới mới càng là vớ được thứ gì thì mặc cái đó. Vậy nên bây giờ nhìn thấy mình trang trọng trông giống như chuẩn bị đi đón dâu làm hắn thấy lạ lẫm vô cùng.

Ngọc Linh lại chẳng quan tâm, chờ Dương Khoa mặc quần áo xong bà còn bảo con mình xoay hết bên này đến bên kia để quan sát mọi góc cạnh xem có đẹp không, tay thì lăm lăm chiếc điện thoại nháy liên tục những kiểu ảnh kỷ niệm.

“Đẹp lắm. Lát nữa mẹ nhờ thợ in ra ảnh rồi treo lên trên hành lang nhà mình.”

“Thôi đừng mẹ ơi. Làm thế mấy anh chị lại được thể trêu con.”

“Trêu cái gì? Con chỉ vớ vẩn!” Ngọc Linh nhanh chóng phủ quyết phản đối của đứa con, bà nhanh chóng chọn ra một bức ảnh mới chụp đẹp nhất đăng lên mạng kèm theo tiêu đề: “Con trai tôi thế này đi lấy vợ được chưa? ♡” 

Bất lực trước quyết tâm khoe khoang con cái của các bà mẹ, Dương Khoa im lặng xách túi xuống lầu. 

“Có cần mẹ gọi lái xe cho không Khoa ơi?” Giọng Ngọc Linh từ trong phòng hắn vang vọng xuống tận dưới nhà, có vẻ như vẫn còn chưa muốn buông tha cho hắn.

“Không cần đâu mẹ ơi con đi cùng chị Uyên rồi!” Vừa nói với lên hắn vừa bước nhanh đến gần Dương Uyên đang đứng đợi trước cửa nhà thấp giọng: “Đi nhanh thôi chị ơi.”

“Thế à, thế lúc nào về gọi mẹ để mẹ cho người ra đón nhé!”

“Con tự đi về được mẹ không phải lo đâu! Chào mẹ con đi đây!” Dứt lời Dương Khoa nhanh chóng đóng cửa lại rồi cùng Dương Uyên đi ra bãi đỗ xe.

“Trông oách như đi cưới vợ vậy!” Vừa đi sóng vai Dương Uyên vừa cười cười đánh giá.

“Thôi đi chị ơi. Em còn trẻ lắm chưa muốn lấy vợ.” Dương Khoa xụ mặt. Chưa được năm phút mà hắn đã muốn cởi sạch bộ đồ gò bó trên người ra rồi. 

Ra đến bãi đỗ xe, Dương Khoa trông thấy một chiếc ô tô 4 chỗ sang trọng đã đứng chờ đợi sẵn hai người. Không chút do dự hắn mở cửa lao lên xe ngồi ườn ra ghế sau cho thoải mái.

“Cẩn thận ngồi ngay ngắn lên không nhàu áo!” Dương Uyên lên ghế trước ngồi cạnh tài xế, xót xa nhìn cái áo trắng đẹp thẳng thớm bị chà đạp:

“Chú Thiết, cho hai bọn cháu sang bên quận Long. Ở chỗ nào đấy Khoa?”

“Ở phố Đoàn, số 192, công ty tên là SmileIndie chú ạ.”

“Xin cô cậu thắt chặt dây an toàn.” Vệ sĩ Thiết bắt đầu lái xe chầm chậm đi qua cổng nhà, vượt qua trạm gác rồi bắt đầu lao vút đi trên phố.

Ước chừng hai mươi phút sau.

“Đường về em tự lo được, chị cứ đi đi kẻo muộn.” Dương Khoa chào Dương Uyên rồi xuống xe đóng cửa lại.

“Ok, thế chị đi đây. Bye bye!” 

Dứt lời chiếc ô tô chầm chậm quay đầu lại rồi chạy ngược lại vào nội thành. Đợi cho ô tô biến mất khỏi tầm mắt Dương Khoa mới quay đầu lại tiến vào tổng bộ công ty SmlieIndie.

“Ô! Sao hôm nay trông hoành tráng thế này? Có sự kiện gì à?” 

Mở cửa bước vào bên trong, Dương Khoa ngạc nhiên nhìn khắp xung quanh tiền sảnh. Khắp nơi đều được trang hoàng lộng lẫy với đủ các loại cờ hoa, dải băng nhiều màu sắc. Người qua người lại cũng vô cùng náo nhiệt khác hẳn với những lần trước hắn đến.

“Nhân vật chính đến rồi này mọi người ơi!”

Ngay sau đó, trông thấy Dương Khoa tiến vào tiếng reo hồ đột ngột nổi lên. Mọi người trong sảnh đột nhiên ùa ra vỗ tay, có người còn bắn pháo giấy tứ tung. Thế rồi Tịch dẫn đầu đoàn người đi đến bên hắn:

“Khoa đến rồi hả? Sau lâu thế! Vào đây nào, anh chờ cậu mãi.”

“Anh Tịch à, công ty mình đang tổ chức liên hoan gì sao?”

“Liên hoan chúc mừng cậu chứ còn gì nữa? Cứ đi vào đây rồi thấy.”

Không đùa chứ, công ty đang tổ chức một buổi tiệc dành cho hắn thật sao? Nhân dịp gì mà hấp dẫn thế? 

Dương Khoa phấn chấn đi theo đoàn người vào bên trong sảnh tiếp khách. Chỉ thấy tất cả bàn ghế trong sảnh được quây thành một khu, phía trên bày biện vô số đồ ăn thức uống. Trên tường đối diện lối ra vào còn treo một dải băng rôn to tướng với dòng chữ: “Chúc mừng Bejeweled chạm mốc 500000 lượt bán ra.”

“Trông bộ dạng cậu ngạc nhiên thế này chắc là chưa biết tin hả? Ba ngày trước “Bejeweled” đã chính thức cán mốc 500000 lượt tải xuống trên cả hai thị trường trong nước lẫn quốc tế. Cho nên ngày hôm nay có mặt đông đủ mọi người công ty muốn tổ chức một bữa tiệc nho nhỏ ăn mừng thành tựu mới đạt được.” Tịch thấy Dương Khoa đứng ngây đơ nhìn dải băng rôn bèn vui vẻ giải thích. 

Trò chơi cán mốc phát hành 500000 bản không phải công ty chưa từng có, thế nhưng cộng lại chỉ đếm hết mấy đầu ngón tay mà thôi. Hơn nữa trong quá khứ chưa từng có một sản phẩm nào vươn lên một cách nhanh chóng, mạnh mẽ như “Bejeweled” cả.

Cho nên một buổi tiệc mừng công là điều tất nhiên. Thực ra nếu không vì nhân vật trọng yếu làm nên thành công lần này phải đến hôm nay mới xuất hiện thì công ty đã sớm tổ chức tiệc tùng từ lâu rồi.

“Tuyệt vời!” Nghe thấy trò chơi lại gặt hái thành công Dương Khoa vui mừng ra mặt, trong lòng không ngừng hát vang tiền về tiền về!

Nhân vật chờ đợi cuối cùng đã tới, mọi người nhanh chóng ngồi vào bàn nhập tiệc. Đồ ăn trên bàn phần lớn là đồ ngọt, hoa quả cùng các loại thức uống trái cây, những thứ phù hợp cho một bữa tiệc giữa buổi làm việc trong ngày. Dương Khoa thấy phía góc bàn còn một chỗ trống bèn đi tới ngồi xuống, thế rồi hắn thấy Liễu cũng tiến tới ngồi ngay sát bên cạnh bắt chuyện:

“Chào Khoa. Hôm nay sao em biết công ty tổ chức tiệc mà ăn mặc lịch sự thế này?” 

“Có đâu chị? Chẳng qua hôm nay em muốn đổi phong cách ăn mặc cho chín chắn một tý ấy mà, ai biết được lại đúng dịp tiệc tùng của công ty.” Không thể nói thẳng ra là bị mẹ bắt được, như thế ngượng chết. 

“Ừ trông người lớn lắm, bảo là đi lấy vợ chị cũng tin.” Liễu nhìn từ đầu đến cuối một lượt rồi cười khúc khích.

Dương Khoa: (ノಠ益ಠ)ノ彡┻━┻

Trời cao đất dày ơi! Tại sao cứ ăn mặc sơ mi trắng quần âu đen là phải đi cưới vợ vậy hả? Hắn nghe nhiều đến phát ốm luôn rồi đó.

“Chị cứ đùa, em còn trẻ thế này sao mà đã lấy vợ được?” Ngoài mặt Dương Khoa vẫn cố nặn ra nụ cười.

“Biết đâu được đấy, hay là chưa có đối tượng? Để chị giới thiệu một em trong công ty cho nhé.”

“Thôi chị ạ.” Dương Khoa từ chối ngay tắp lự.

“Không à? Tiếc quá, hay là Khoa có bạn gái rồi? Ha ha trông cười gian chưa kìa, thế này chắc chắn là có rồi!”

“Có đâu? Chị cứ trêu em.”

Mọi người vừa ăn uống vừa chuyện trò cười đùa vui vẻ. Tịch và Liễu cũng nhân dịp này giới thiệu nhân viên của công ty cho Dương Khoa, bao gồm cả người trong phòng phát hành lẫn của những bộ phận khác:

“Xin chào. Nghe danh thiên tài chế tác trò chơi trẻ tuổi đã lâu, bây giờ mới được gặp mặt.”

“Vâng chào anh, anh quá khen.”

“Chào Khoa, anh là fan lớn của “Bejeweled” đấy. Em không biết chứ trò chơi thật là xuất sắc, làm anh chơi đến quên ăn quên ngủ mấy ngày liền!”

“Cảm ơn anh. Anh thấy thích là được rồi.”

“Khoa à, tôi nữa...”

Làm tâm điểm của buổi tiệc, Dương Khoa bị cả chục người xoay như chong chóng. Cuối cùng hắn chẳng còn nhớ ra ai với ai hay đã trò chuyện những gì nữa. Buổi tiệc ăn mừng cứ như thế diễn ra hết nửa buổi sáng mới chấm dứt.

...

Sau khi buổi tiệc kết thúc, Dương Khoa cùng với Tịch chuyển sang một nơi khác để mọi người dọn dẹp sảnh tiếp khách trở về như bình thường. Cũng là để hai người có thể đi vào công tác chính của buổi gặp mặt ngày hôm nay.

“Thế nào? Vui không?”

“Vui lắm anh ạ. Em không nghĩ tới công ty mình lại tổ chức buổi tiệc hoành tráng như thế đâu nhé.”

“Ồ, hoành tráng là tất nhiên chứ. “Bejeweled” thành công như vậy sao có thể thờ ờ được?”

“Mà tình hình của nó trên thế giới ra sao rồi anh? Nó được đón nhận rộng rãi lắm hả?” Trong bữa tiệc Dương Khoa có nghe người nào đó nói trò chơi xếp kim cương mới lạ của hắn rất được hoan nghênh khắp toàn cầu, hơi có chút bất ngờ hắn bèn hỏi lại Tịch cho rõ.

“Đâu chỉ là rộng rãi?” Tịch hồ nghi nhìn Dương Khoa: “Cậu không đọc tin tức mấy ngày gần đây sao? Trò chơi được người chơi và các nhà phê bình tán dương là đã mở ra một lối đi mới đầy thú vị cho dòng thể loại xếp hình nhàm chán, hơn nữa nó còn đem lại cảm hứng cho rất nhiều nhà chế tác trò chơi khác. Mà rốt cuộc là cậu có lên mạng không đấy?”

“Không anh ạ, mấy ngày hôm nay em vắt chân lên cổ hoàn thành cho kịp tiến độ đây anh này.” Dương Khoa vội lấp liếm mở túi ra lấy chiếc ổ cứng chứa toàn bộ nội dung trò chơi “Slither” đặt lên bàn, trong lòng thì nghĩ trang web nào mà đưa tin hay thế? Để về nhà hắn tìm đọc ngay!

“Thế thì khi nào về cậu tìm đọc trang web nước ngoài ấy, trên đó ghi rõ ràng lắm. Lên mà xem giờ trò chơi của cậu đang nổi tiếng ra sao?" Tịch thấy Dương Khoa muốn đi vào công việc cũng mở cặp hồ sơ lấy ra giấy bút: “Ok, giờ ta vào việc chính. Trước anh gửi cậu hợp đồng mới cho cậu xem qua này.”

“Vâng.”

Đưa tay tiếp nhận bản hợp đồng, Dương Khoa vừa đọc thông tin điều khoản vửa nghe Tịch giải thích:

“Dựa theo ý kiến sử dụng trang web làm nền tảng của cậu, lần này công ty SmileIndie quyết định sẽ đưa trò chơi “Slither” phát hành đồng bộ trên toàn thế giới ngay khi vừa ra mắt. Tên miền web bọn anh đã có rồi, nhưng còn việc xây dựng nôi dung thì bọn anh chưa tiến hành vì còn phải chờ trò chơi của cậu.”

“Không sao đâu anh. Anh cứ đem trò chơi đưa lên chạy bình thường không có vấn đề gì cả. Chỉ cần thiết kế giao diện trang web cho phù hợp là xong.” Dương Khoa lên tiếng, mắt vẫn không rời khỏi hợp đồng.

“Vậy thì càng tốt. Cơ mà anh nghĩ chúng ta vẫn phải lùi lại ngày mở cửa trò chơi vì song song với trang web trên máy tính, việc phát hành trên thiết bị di động bên anh đang gặp một chút rắc rối. Cho nên đi qua uớc tính sơ bộ, có lẽ gần một tuần nữa trò chơi mới có thể mở cửa trên trang web và sau đó ít ngày là trên các thiết bị di động. Cậu có ý kiến gì về chuyện này không?”

“Em không có vấn đề. Bên anh cứ đảm bảo vận hành suôn sẻ là được, với em chờ lâu một chút cũng không sao.” 

“Ok. Còn về phân chia lợi nhuận, trước hết thì anh chúc mừng cậu vừa mới lên cấp sao đã nhé. Thế là thoát kiếp tân thủ rồi đấy!”

“Anh cứ đùa, em còn phải cố gắng nhiều lắm.”

“Ha ha, khiên tốn thế. À mà phương án thu lợi nhuận của cậu vẫn giống như lúc trình bày tại GamExpo chứ?”

“Vâng, trò chơi sẽ dùng hình thức quảng cáo không bắt buộc cuối mỗi ván chơi anh ạ.”

“Thế thì được rồi, hợp đồng sẽ không phải sửa chữa. Lần này trò chơi hoàn toàn dựa vào quảng cáo để kiếm tiền nên chúng ta sẽ phân chia đơn giản thôi. Phần của cậu sẽ là 35 đồng cho mỗi một lượt xem quảng cáo trong nước và 0,002 USD cho một lượt xem quảng cáo trên thế giới. Được chứ?”

“Được ạ.”

Khoản tiền thu được từ quảng cáo tuy vô cùng nhỏ bé nhưng năng nhặt chặt bị, nếu lượng người chơi đủ lớn vẫn có thể đem lại một lượng thu nhập khả quan cho tác giả trò chơi. Hơn nữa nó còn là một khoản thu nhập ổn định chứ không giống như bán ra trò chơi theo cách thông thường, lúc đầu sẽ thu được nhiều sau đó cứ giảm dần cho đến không còn chút gì.

“… Lần này chúng ta hợp tác phát hành một trò chơi trực tuyến nên sẽ có thêm một nội dung, đó là khoảng thời gian phát hành. Thông thường khi một trò chơi có lượng người chơi sụt giảm đến một mức nhất định thì bên anh sẽ ngừng vận hành, có điều lần này... dù sao chúng ta đã hợp tác với nhau rất là vui vẻ. Vậy nên anh có thể đưa ra cam đoan công ty sẽ phát hành trò chơi ít nhất trong vòng hai năm, trong thời gian đó dù lượng người chơi nhiều ít thế nào cũng sẽ không ảnh hưởng tới việc vận hành trò chơi của em. Dù chỉ còn một người chơi bọn anh vẫn sẽ mở cửa server như bình thường.”

Nói đến đây Tịch lộ ra vẻ băn khoăn trên khuôn mặt. Trước đó anh đã có phân tích sơ qua khi theo dõi quá trình tranh tài của trò chơi tại hội chợ, theo đó anh vẫn còn có chút lo lắng về việc trò chơi liệu có đủ khả năng giữ chân người chơi về lâu về dài hay không?

“Slither” là một trò chơi rất đặc biệt, chất lượng của nó phụ thuộc vào số lượng người chơi nhiều ít, càng đông thì chơi càng vui. Nhưng một trong những yếu tố hàng đầu để người chơi đến với trò chơi là liệu nó có đảm bảo chất lượng hay không. Hai điều này tạo ra một vòng luẩn quẩn làm Tịch đau đầu suy nghĩ suốt mấy đêm.

Cũng giống như những trò chơi trực tuyến khác, anh chỉ sợ rằng khi khoảng thời gian hào hứng ban đầu qua đi, trò chơi sẽ đón nhận sự sụt giảm người chơi như một lẽ tất yếu. Song với yếu tố càng nhiều người chơi thì càng vui của trò chơi thì điều này không chỉ đơn thuần là lẽ đương nhiên nữa mà sẽ còn là một yếu điểm chí mạng nếu không có biện pháp kích cầu khắc phục – thứ mà cho đến hiện tại anh còn chưa nghĩ ra.

Trò chơi đơn giản quá cũng có cái dở!

Nếu là những trò chơi trực truyến bình thường thì anh có cả tỷ cách kích cầu, từ mở server mới cho đến tổ chức sự kiện vân vân…. Nhưng với cái trò chơi đơn giản đến hết mức này thì anh đã sắp đầu hàng đến nơi rồi.

Cho nên, nguy cơ tiềm ẩn của trò chơi này khá cao, cao hơn cả “Bejeweled” mà hai bên đã từng hơp tác.

Có điều anh vẫn làm ra quyết định lùi một bước. Thuyết phục Ban giám đốc, thuyết phục đồng nghiệp, thuyết phục cấp dưới, cuối cùng “Slither” vẫn được ấn định vận hành dài hạn.

Thêm một lần đánh cược.

Không nói đến lần hợp tác trước thực sự là quá tốt đẹp, công ty mình kiếm lớn cả danh lẫn lợi, lần này cũng là anh phải đứng ra mới giữ được chân người ta ở lại với công ty. Giờ chẳng nhẽ lại muốn đuổi người ta đi bằng những điều khoản vô nhân tính?

Không được, cược thì cược, cùng lắm thì lấy lợi nhuận khổng lồ của “Bejeweled” bù lại. Chứ anh không thể vuột mất quý quân GamExpo năm nay vào tay người khác được. Như thế thì cả anh lẫn công ty đều sẽ thành trò cười lớn nhất năm nay mất.

Nhận ra được sự khác thường trong giọng nói của Tịch, Dương Khoa ngẩng đầu lên nhìn. Không khó để nhận ra duyên cớ, hắn cười cười đặt hợp đồng xuống bàn.

“Hề hề, anh Tịch chưa gì đã sợ trò chơi thất bại rồi hả?”

“… Cũng không phải là như vậy, chỉ là bọn anh đang đau đầu đi tìm giải pháp kích cầu nếu gặp phải trường hợp không đủ lượng người chơi nhất định tham gia vào trò chơi. Em cũng biết đấy, trò này càng đông thì càng vui mà.”

“Ồ, nhắc đến chuyện này em mới nhớ. Anh không phải lo chuyện có quá ít người chơi đâu, em đã có giải pháp đối phó rồi.”

“Thật à?! Cậu có sáng kiến gì hay?” Nghe thấy Dương Khoa nói đã có biện pháp, Tịch sửng sốt.

“Nói suông không thuyết phục lắm, không bằng anh em mình nhìn trực tiếp thế nào?” Dương Khoa mỉm cười thần bí khi thấy Tịch tỏ ra thất thố.

“Được!”
Bình Luận (0)
Comment