Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 28

Ngày thứ hai tại hội chợ GamExpo.

Dương Khoa vặn eo rời giường. Lạ nhà nên hắn ngủ không được ngon giấc cho lắm, cơ hồ cứ vài tiếng lại mở mắt một lần. Tính ra hắn phải thức giấc hai ba lần, bất quá suốt đêm không có gì khác thường xảy ra.

Dọn chăn màn, vệ sinh cá nhân, sửa soạn quần áo, chuẩn bị đồ đạc cần thiết cho ngày hôm nay. Xong xuôi đâu đó trong phòng cũng chỉ còn Dương Khoa cùng Duy Hải đang chờ. Hai người cùng phòng còn lại suốt buổi tối hôm qua không nói không rằng, đến sáng hôm nay thì không biết mất hút từ bao giờ.

“Nhớ cầm thẻ chưa?” Duy Hải đứng sẵn ở cửa phòng hỏi Dương Khoa.

“Có đây rồi, anh khóa đi.”

Dương Khoa bỏ bớt đồ đạc vào ngăn tủ đã chọn trong phòng, chỉ chọn những thứ cần thiết cho vào ba lô rồi đeo lên người bước ra khỏi phòng. Duy Hải đóng cửa lại rồi cầm thẻ quẹt một cái vào thiết bị bên cạnh cửa, tức thì cánh cửa vang lên tiếng lách cách khóa lại. Xong xuôi hết thảy hai người xuống căng tin trước tiên để giải quyết hai cái bụng lép kẹp trước khi bắt đầu tham gia tranh tài sáng ngày hôm nay.

Cơm nước không được ngon cho lắm, thế nhưng lúc này chỉ cần có cái gì nhét cho đầy dạ dày là được rồi. Cả hai đều không trò chuyện nhiều, mau chóng kết thúc bữa ăn rồi đi thẳng đến nơi diễn ra vòng tranh tài đầu tiên – một căn phòng vốn được thiết kế cho dân văn phòng làm việc, nhưng giờ phút này được bày biện rất nhiều bộ bàn ghế ngang dọc cùng những thiết bị máy tính đặt phía trên.

Ngó bảng danh sách dán trên tường, Duy Hải quay đầu lại nói với Dương Khoa:

“Hây, chú với anh vào cùng một lượt này.”

“Đâu em xem nào.... Ngon đấy, anh em mình có gì hỗ trợ nhau được.”

“Chú cứ đùa, đây đâu phải thi viết trên trường lớp đâu?”

Vì có khá nhiều người dự thi nên việc xét duyệt đánh giá cũng sẽ diễn ra theo từng lượt một. Cả hai đều được xếp vào lượt thứ 5, mà lúc này trong phòng mới chỉ bắt đầu công tác đánh giá. Hai người bèn đứng chờ bên ngoài, để cho đỡ buồn Duy Hải nói lại một lần nữa cho Dương Khoa những gì mình biết về khâu đánh giá sắp diễn ra.

Cứ theo như lời Duy Hải, vòng đầu tiên này hẳn là không có gì đáng sợ, nhất là khi Dương Khoa hắn đã tạo nên một trò chơi hoàn chỉnh. Có điều căn bệnh lo xa cố hữu lại tái phát làm hắn thấp thỏm đứng ngồi không yên bên. Duy Hải thấy thế đành phải một mực trấn an Dương Khoa mới khiến hắn hơi tự tin lên một chút.

Theo thời gian trôi đi, từng người tiến vào rồi ra khỏi phòng, có người vui vẻ ra mặt, có người bình đạm tựa như tất cả đúng như dự định, lại có người không giấu nổi vẻ thất vọng rời đi. Chờ hơn nửa tiếng đồng hồ sau lượt xét duyệt của hai người mới đến.

“Đến lượt mình rồi.”, Duy Hải bấm Dương Khoa một cái. Hai người cùng với tám người khác làm thành một nhóm mười người tiến vào trong phòng.

Bên trong có mười vị giám khảo ngồi phía sau mười dãy bàn, vừa vặn trùng khớp số người dự thi tiến vào mỗi lượt. Trên bàn mỗi giám khảo đặt một đài máy tính PC cùng một chiếc máy tính bảng gắn kèm, bên cạnh là một cuốn sổ dùng để ghi chép đánh giá. Bên trong góc phòng còn đặt một đài máy VR, chỉ có điều không thấy được bật lên. Có lẽ là vì chẳng có người dự thi nào mang tới trò chơi VR cả, thế nên không cần phải chuẩn bị để đánh giá.

“Xin mời Dương Khoa tiến về bàn số 7.”

Nghe tên mình được gọi, Dương Khoa lập tức tiến về chiếc bàn được đánh số rõ ràng. Ngồi trước mặt giám khảo, hắn mở ba lô đeo trên người ra lấy ra một chiếc ổ cứng di động. Trong đó có chứa trò chơi “Slither”.

Thành thạo gắn dây kết nối vào máy tính, Dương Khoa đang định lên tiếng giới thiệu thì nghe thấy giám khảo xua tay:

“Cậu thanh niên cứ bình tĩnh. Vòng đầu tiên chỉ là đánh giá sơ bộ thôi, chưa cần thiết phải trình bày.” Dứt lời, người giám khảo này mở ra trò chơi trên máy tính: “Ồ, đa hệ máy?”

“Dạ vâng, trò chơi có thể chơi trên PC lẫn thiết bị di động ạ.”

“Khá đấy, không nhiều trò chơi tham dự tranh tài có thể làm được điều này đâu.” Người giám khảo cười cười khen Dương Khoa một câu, tay phải mở bút đánh dấu gì đó trên cuốn sổ.

Người giám khảo không bật trò chơi lên chơi thử như Dương Khoa dự liệu mà dùng một phần mềm tra xét kết cấu trò chơi. Càng xem xét tới lui, nét mặt người giám khảo ngày càng trở nên nghiêm túc. Ước chừng năm phút sau, giám khảo đặt chuột xuống bàn hỏi Dương Khoa:

“Trò chơi này thực sự được chế tác bởi một mình cậu?”

“Dạ đúng.”

“Mạo muội hỏi một câu, cậu mất bao nhiêu thời gian để chế tác ra trò chơi này?”

“Ừm....” Dương Khoa mặt nhăn lại làm ra vẻ suy nghĩ: “Ước chừng hơn ba tháng thưa giám khảo.”

Tốt nhất là nên nói dối một chút, nếu nói thật là chỉ trong chưa đầy một tháng e rằng người ta không tin.

“Ba tháng? Chà chà, nếu là thật thì cậu thanh niên có tài năng đấy. Cấu trúc thiết kế hoàn chỉnh, lập trình vận hành ổn thỏa, hình âm đầy đủ cả. Lại có cả thiết lập chế độ mạng nữa, rất tốt!” Người giám khảo khen ngợi Dương Khoa một tràng, tay thì múa bút ghi chép trên sổ đánh giá.

Dương Khoa mỉm cười tỏ vẻ cảm ơn, khóe mắt liếc trộm sang bên phía Duy Hải. Giám khảo bên đó vừa mới ghi những dòng cuối cùng vào cuốn sổ rồi đóng bút lại, thấy Duy Hải cười cười nhìn mình xem ra bên đó cũng không gặp vấn đề gì.

Bên này, giám khảo sau khi xem xong kết cấu nội dung không nhịn được mở ra trò chơi. Vốn Dương Khoa còn tưởng xuất hiện vấn đề gì, song thấy giám khảo tỏ ra thích thú mới biết mình quá lo rồi.

Tầm mười phút sau, thấy các thí sinh khác trong phòng đã ra hết mà Dương Khoa vẫn còn ngồi đấy giám khảo mới rút ổ cứng ra trả lại cho hắn:

“Của cậu đây, trò chơi hợp cách.”

“Cảm ơn giám khảo.” Dương Khoa mừng rỡ đáp lại.

Tốt lắm! Vòng đầu tiên thuận lợi vượt qua.

“Cậu có thể về nghỉ rồi, chiều nay hãy mang trò chơi đến khu số 1 nhà D. Nơi đó sẽ diễn ra vòng đánh giá tiếp theo.”

“Vâng.”

Dương Khoa lễ phép cúi chào rồi bước ra khỏi phòng. Xét duyệt kết thúc thuận buồm xuôi gió khiến hắn cảm thấy phấn khởi. Bên ngoài Duy Hải đã đứng chờ sẵn ở cửa:

“Sao lâu thế! Chú qua rồi chứ?”

“Vâng, trông anh Hải chắc cũng thể hả?”

“Ừ, may mắn.”

Đằng sau vẫn còn cả đống người dự thi chờ đến lượt vào phòng, hai người bèn vừa đi vừa nói chuyện:

“Thấy chú ra sau cùng anh còn tưởng chú gặp vấn đề gì chứ.”

“Em cũng nghĩ thế, may quá chỉ là giám khảo hỏi thăm một chút thôi.”

“Thế hả. À mà buổi chiều chú được phân đến khu số mấy vậy?”

“Khu số 1 anh.”

“Số 1?” Đang đi Duy Hải chợt đứng lại, quay mặt nhìn Dương Khoa hâm mộ: “Tuyệt lắm! Chú giỏi thật đấy!”

“Sao giỏi hả anh?” Dương Khoa ngạc nhiên khi thấy Duy Hải có phản ứng khác thường.

“Việc chia khu trong vòng tiếp theo cũng ẩn giấu huyền cơ đấy. Số khu càng bé càng chứng tỏ trò chơi của chú càng hoàn chỉnh, có được ấn tượng ban đầu tốt tại vòng sàng lọc đầu tiên. Từ đó có thể thấy được khu số 1 là khu tập hợp toàn các trò chơi có phẩm chất ưu tú, có khả năng rất lớn tiến vào vòng chung kết. Mà thực tế mấy năm nay top 10 trò chơi trụ lại cuối cùng phần nhiều toàn từ khu 1 mà ra.”

“Vậy hả anh.” Nhớ lại biểu lộ của giám khảo, Dương Khoa càng thêm vui vẻ: “Vậy anh Hải vào khu số mấy?”

“Số 2. Ôi.” Nói đến đây Duy Hải thở dài buồn bã: “Bao năm rồi không chen lên 1 được.”

“Thế hả.... Sao lại vậy nhỉ, trò chơi của anh cũng đâu tệ lắm đâu?”

“Chú cứ động viên anh quá đà. Trình anh đến đâu anh biết chứ, còn nhiều thiếu sót nên không vào nổi khu 1 là lẽ bình thường.”

“Mà theo em chẳng sao đâu anh. Số má quan trọng gì, biết đâu lần này anh được vào top 10 cũng nên.”

“Chỉ hi vọng thế. Thôi mình ra ngoài làm cốc nước đi, xả hơi tí.”

“Ok con dê.”

Hai người lại rời Hiệp hội đi sang ven đường ngồi tâm sự chán chê đến giữa trưa, tiện thể mua hai suất cơm mang về phòng ngồi ăn. Về tới chân cầu thang khu phòng ở, đột nhiên hai người bắt gặp thanh niên “đại thần” cùng phòng hằn học xách theo đồ đạc chạy vọt qua.

“Ớ, ông bạn này xách túi đi đâu vậy?” Dương Khoa ngoái đầu lại nhìn theo.

“Còn đi đâu nữa? Bộ dạng này là chết sấp từ vòng gửi xe rồi!” Duy Hải đứng bên cạnh lộ ra ý cười.

“Tức là vòng loại vừa rồi trượt ấy hả? Ối giời ôi, tưởng nhân vật phụ ghê gớm thế nào, ai ngờ rời khỏi bộ truyện sớm vậy!”

“Hê! Thôi kệ, lên phòng đi.”

Quả nhiên, hai người vừa lên phòng một cái là gặp ngay Đạt mặt mày khoái trá huyên thuyên: “Mấy anh em không biết chứ, thằng kia làm ra trò chơi không bằng đống rác. Bị giám khảo phê bình còn dám đập bàn đập ghế vặc lại, kết quả bị mấy người xúm lại tống ra. Trình *** có mà cũng dám ra cái vẻ ta đây, *** biết nhục!”

“Sao ông anh biết thế?” Dương Khoa tò mò xen vào.

“Hê, đây cố ý nán lại xem thằng đó có bản lĩnh gì. Ai ngờ được xem hài kịch không tốn tiền. (cười đểu)”

“Vậy là kết quả gửi về đây hả Đạt.” Duy Hải bỏ hộp cơm xuống bàn, mắt nhìn sang tờ giấy đặt bên cạnh.

“Đấy nó đấy! Thôi chào mọi người đây đi ăn mừng đây.” Trả lời cộc lốc, Đạt chỉnh lại quần áo ngay ngắn rồi rời khỏi phòng. Dương Khoa cũng bày hộp cơm lên bàn cạnh Duy Hải, tay cầm lấy tờ giấy kết quả lên đọc.

“Chỉ có thế này thôi sao anh Hải?” Trên giấy chỉ ghi mỗi tên của người trong từng phòng cùng kết quả đánh giá trò chơi hợp lệ hay không hợp lệ. Theo đó Dương Khoa, Duy Hải cùng Đạt ba người được vào vòng sau. Duy Hải tới khu số 2 còn hắn và Đạt tới khu số 1. Người thanh niên kia tên Trọng thì đã rớt đài.

“Ừ, thì vòng đầu tiên chỉ là để xem trò chơi của mình có là một trò chơi đúng nghĩa hay không thôi, đã đi sâu vào đánh giá chi tiết mặt nào đâu? Thế mà đã có một đống người rớt đài ngay từ vòng gửi xe này đấy.”

“Đúng vậy, chỉ qua một vòng đã loại đi 25% số người, thật là đáng sợ.”

“Không chỉ 25% thôi đâu. Anh đoán đến chiều nhiều nhất chắc chỉ còn khoảng 70 người.”

“70?” Như thế là vào tầm 30-40%, Dương Khoa nhẩm tính.

“Ừ, mà 70 là còn lạc quan đấy. Năm nào chẳng ối người về sớm như thanh niên kia.” Duy Hài cười cười đánh mắt sang chiếc giường trống: “Phòng mình may mới loại một người, các phòng khác có khi còn nhiều hơn, thậm chí về hết sau buổi sáng cũng có.”

“Như vậy cũng tốt, thú thực ban đầu nghe thấy có hơn trăm người tham gia em cũng hết cả hồn.”

“Chế tác độc lập nó là như vậy. Hơi hỗn loạn, chất lượng cũng không đồng đều. Nếu là chế tác đoàn đội thì sẽ đỡ hơn, tuy ít bên tham dự nhưng trò nào trò đấy đều đảm bảo hoàn chỉnh, cạnh tranh gay gắt hơn nhiều.”

“Gay gắt lắm à? Anh kể rõ hơn đi.”

“Anh cũng không biết nhiều lắm, nhưng từ mấy năm nay tham dự có thể thấy bên đoàn đội đấu đá khá kịch liệt, nhất là ở chỗ....”

Hai người cứ thế trò chuyện cả trưa, vừa ăn uống vừa chờ đợi đến chiều dự thi vòng tiếp theo.

...

----------

Hiệp hội Trò chơi, nhà D, khu số 1.

Toà nhà này nằm trong khu hội chợ triển lãm chính nên khung cảnh xung quanh rất náo nhiệt. Tứ phía treo đèn kết hoa, người qua người lại đủ mọi thành phần, các gian hàng thì đang được gấp rút trang trí những khâu cuối cùng để chuẩn bị cho ngày mai khai mạc triển lãm.

Tạm thời cất lại ý muốn dạo chơi các gian hàng, Dương Khoa xốc lại ba lô lách vào hàng người đang xếp hàng tại khu số 1. Chiều nay, Dương Khoa và Duy Hải thi ở hai khu khác nhau nên cả hai tạm thời tách ra.

Dương Khoa cứ theo sơ đồ đi sâu vào bên trong, cuối cùng hắn dừng chân trước một hội trường sân khấu được lâm thời che kín bằng phông bạt, chắc là để ngăn cách với nhóm người dự thi đang chờ bên ngoài. Xung quanh có khá nhiều dãy ghế, Dương Khoa chọn cho mình một chiếc ghế trống rồi ngồi xuống đợi tới lượt mình.

Người đến tham dự tranh tài vòng thứ hai cũng đã tới gần như đông đủ, ước chừng có khoảng 20 người tất cả. Dương Khoa cũng thấy Đạt trong số này nhưng hắn không tiến đến bắt chuyện mà ngồi yên tại chỗ. Không gì khác, ghét cái thái độ nói chuyện mà thôi.

Mặc dù số người dự thi hiện tại đã ít đi rất nhiều sau buổi sáng sàng lọc cùng với sự phân chia khu vực, nhưng lần này mỗi lượt đánh giá chỉ có một người tiến vào khu vực phía trên. Thế nên chiều nay Dương Khoa ngồi chực chờ còn lâu hơn cả ban sáng, mồm ngáp liên hồi như thằng nghiện vì thiếu ngủ.

“Đỗ Đình Đạt!”

Có điều khi nghe thấy nhân viên xướng lên cái tên này, Dương Khoa vẫn ngẩng đầu lên theo dõi người kia đi vào. Ước chừng mười phút sau, hắn thấy Đạt mặt mày hơn hớn đi ngược trở về, chắc là đã có được kết quả ưng ý.

Nhìn theo thân ảnh Đạt rời khỏi hội trường, Dương Khoa chép miệng một cái, sau đó lại khoanh tay gục đầu xuống nhắm mắt lại. Xem ra người này cũng có thực tài, mặc dù tính cách chẳng ra sao cả.

Nhưng mà kệ.

Dù có nắm chắc một suất đi nữa thì đã sao?

Hắn nhất định sẽ không thua kém!

Nửa tiếng sau.

“Dương Khoa.”

Nghe thấy nhân viên gọi đến tên mình Dương Khoa ngẩng đầu lên, hít sâu một hơi cho tỉnh táo rồi đứng dậy, xốc lại ba lô vững bước đi về phía trước.
Bình Luận (0)
Comment