Nhân Sinh Từ Dò Mìn Bắt Đầu

Chương 273

Thấy bố mình đã nói như vậy Dương Khoa cũng không nghĩ nhiều đến chuyện con em trong dòng họ đổ xô tìm đến Ninja Studio để kiếm chác nữa. Đồng thời trong thân tâm hắn cũng cực kỳ tán đồng cái câu phòng làm việc của hắn không phải cơ quan từ thiện vừa rồi, muốn kiếm chác thì cũng phải thể hiện rằng bản thân mình xứng đáng chứ hắn chắc chắn sẽ không nuôi một đội quân chỉ biết ngồi mát ăn bát vàng.

Bữa cơm gia đình đầm ấm qua đi, Dương Khoa trò chuyện thêm với bố mẹ anh chị thêm một hồi nữa để nắm được tình hình trong nhà thời gian gần đây rồi mới trèo lên phòng ngủ cố thủ như mọi bận. Bởi vì cả người vẫn còn có chút mệt mỏi sau buổi liên hoan linh đình, cho nên hắn quyết định tối nay sẽ chỉ lên kế hoạch làm việc trong tương lai một chút rồi nghỉ.

- -- Danh vọng: -2543

- -- Dung lượng đã sử dụng: 1,57 GigaBytes / 20 GigaBytes

“Tăng lên hơn 2000 điểm? Được đấy, xem chừng không bao lâu nữa thì có thể quy đổi trên Btop trở lại rồi.” Khoé miệng cong lên, Dương Khoa tắt Btop đi rồi đem cất trở lại chỗ cũ. Dù vẫn chưa thể sử dụng được nó như bình thường song hắn vẫn cảm thấy tương đối hài lòng trước việc số điểm danh vọng gia tăng phi mã như khi “Fruit Ninja” mở bán.

Với cái đà này thì ngày hắn quay trở lại với kho dữ liệu trò chơi khổng lồ của Btop hẳn sẽ không còn xa nữa.

“Giờ thì, liên quan đến kế hoạch làm việc trong tương lai…. Có lẽ một hai tháng tới nên hoàn thành cho xong trò chơi “Cut the Rope” còn đang dang dở cho dân tình đỡ kêu ca.” Ngồi về vị trí cũ, Dương Khoa với lấy cây bút trên bàn sau đó bắt đầu viết ngoáy cái tên đầu tiên lên một tờ giấy nháp. Thời gian vừa qua vì bận bịu với “Plants vs Zombies” nên hắn chỉ đảo qua xem tình hình trò chơi giải đố này một hai lần, và hiện tại thì có vẻ như nó đang bị mất dần đi những người chơi trung thành còn bám trụ lại vì không được cập nhật thêm những câu đố mới.

Cho nên nhân thời điểm hiện tại công việc không quá nặng nhọc hắn cần phải tranh thủ hoàn thành nốt trò chơi này ngay mới được. Vì mình và cũng vì cả cộng đồng fan hâm mộ ít ỏi của nó nữa.

“Về phần “Fruit Ninja”, có lẽ nên hỏi ý kiến mấy ông anh kia một chút xem họ có còn muốn tiếp tục phát triển không. Nếu có thì chờ khi nào Btop mở khoá tính năng sẽ quy đổi nốt một vài chế độ còn thiếu sót, còn không thì cứ để nguyên như vậy đi.”

“Phiên bản “Plants vs Zombies” trên thiết bị di động chắc cũng không cần phải nhúng tay chỉnh sửa nội dung gì nữa. Có chăng thì chỉ cần sửa lỗi và cân bằng lại một chút chỉ số mà thôi. Như vậy thì có thể cho đội ngũ nhân viên thiết kế vừa gia nhập phòng làm việc thực hiện ngay khâu chuẩn bị cho công việc chế tác phiên bản trò chơi trên hệ máy PC. Làm dần đi rồi mấy ngày nữa đội kia quay trở lại một cái là bảo họ phụ trách giám sát khâu chế tác luôn.”

Hai cái tên tiếp theo nhanh chóng được Dương Khoa ghi lên giấy. Duy có “Flappy Bird” thì hắn đã quyết định thả nổi từ lâu rồi, cho nên không cần phải quan tâm tới nó nữa làm gì cho nhẹ đầu.

Đó là kế hoạch chế tác trò chơi của Ninja Studio trong tương lai gần. Về tương lai xa thì như đã thảo luận với nhau từ trước, Dương Khoa hắn cần phải xác nhận lần chót với các thành viên chủ chốt rằng liệu cả đội có còn muốn đi theo con đường chế tác trò chơi PC chiến thuật thời gian thực nữa hay không. Nếu như mọi người đổi ý thì hắn sẽ dẹp đi luôn chứ chẳng bày ra làm gì cho nhọc xác, vì trò chơi này không thể lấy trực tiếp từ Btop mà cần tự thân hắn phải đưa ra nội dung hạch tâm cho cả đội làm căn cứ chế tác.

Tức là hết thảy mọi thứ sẽ được xây dựng chỉ nhờ vào trí nhớ sâu sắc của hắn về trò chơi đó. Khó thì không quá khó, thế nhưng sẽ rất khổ cực.

“… Cơ mà mấy người này chắc chẳng đổi ý đâu, nên thôi thì cứ chuẩn bị lên kế hoạch dần đi vậy.” Suy nghĩ nửa phút đồng hồ, cuối cùng thì Dương Khoa vẫn dứt khoát viết nốt cái tên thứ tư lên tờ giấy nháp sau đó ném chiếc bút về chỗ cũ. Thế rồi chợt nhớ ra một điều gì đó, đầu óc hắn vốn còn đang váng vất sau cơn say bỗng dưng trở nên thanh tỉnh vài phần.

“… Tý thì quên mất, trước khi chế tác trò chơi này phải đi tìm hiểu bối cảnh xem có sai lệch không đã…. Xem ra tối nay cũng không được nghỉ ngơi rồi.” Nghĩ đến đây Dương Khoa đột nhiên đứng dậy. Rời khỏi phòng hắn chạy xuống dưới tầng tìm đến bố hắn, người giờ phút này đang ngồi đọc báo thư giãn bên bàn uống nước như mọi ngày.

“… Sách sử thời kỳ Trung cổ?”

“Vâng. Mà thực ra Trung cổ chỉ là giai đoạn chính thôi ạ. Con cần cả tư liệu của những niên đại liền kề nó nữa, cho nên… đại khái là con cần sử sách từ năm 600 700 cho đến những năm 1600. Của toàn thế giới ạ, chứ không chỉ riêng một vài nước.”

Nghe xong yêu cầu của đứa con út, phản ứng đầu tiên của Dương Trạch là trợn tròn mắt vì ngạc nhiên. Sách sử? Đứa vốn ham chơi lười học như nó sao đột nhiên lại có hứng thú với lĩnh vực khô khan này?

Vài giây sau định thần lại ông mới nói: “Bố có một ít tài liệu ở trong phòng, có điều chỉ bao gồm một số quốc gia châu Á thôi. Nếu con muốn tìm hiểu cả một hệ thống thì phải lên chỗ cụ Trí, thư viện sách trên chỗ cụ chắc là sẽ có đầy đủ.”

“Vâng, thế thì bây giờ con lên gặp cụ ngay đây.”

“Từ từ. Tối rồi đừng làm phiền cụ. Chạy sang nhà anh Tâm bảo anh giúp cho, anh con có chìa khoá vào thư viện đấy.”

“Vâng ạ.”

“Nhớ là lấy quyển nào thì bảo anh con biết để anh còn ghi sổ. Thêm nữa tài liệu trên chỗ cụ toàn là tài liệu quý, khi mượn phải chú ý giữ gìn đừng làm mất mát hư hỏng gì kẻo ông cụ lại mắng cho.”

“Vâng, cái đấy bố khỏi lo con sẽ giữ gìn cẩn thận ạ.” Dương Khoa gật mạnh đầu sau đó chạy vọt đi. Đúng lúc đó, Ngọc Linh từ phòng bếp đi ra trông thấy cảnh này bèn lên tiếng hỏi:

“Sao thế anh? Khoa nó đi đâu à?”

“Ừ, nó sang thư viện chỗ cụ Trí. Kể cũng lạ, thằng này không biết lên cơn gì mà tối tăm mù mịt thế này rồi còn chạy đi tìm đọc tư liệu lịch sử em ạ.”

“Nào có lên cơn gì, nhất định là con nó lại có ý tưởng gì hay cho trò chơi mới rồi.” Ngọc Linh không chút phân vân đáp lại ngay. Đúng là chẳng ai hiểu con bằng mẹ cả.

“… Ra thế, vậy mà anh cứ ngỡ là thằng ôn này lại bày trò oái oăm gì chứ.” Hiểu ra ý tứ của vợ Dương Trạch gật gù: “Cũng đúng, ngữ bộp chộp như nó sao mà có hứng thú đi làm nhà sử học được?”

“Cái anh này, chỉ chê con là nhanh thôi!” Ngọc Linh khẽ gắt rồi ngồi xuống bên cạnh ông: “Anh đừng coi thường thằng Khoa nhà mình nữa, bây giờ khối người phải ao ước có đứa như nó đấy.”

“Ừ thì anh nói vậy thôi chứ chê trách gì đâu? Trưa nay anh còn khen nó hết lời trước mặt cả đống người nữa kia.” Đoạn cặp vợ chồng già lại bắt đầu thao thao bất tuyệt về đứa con khiến họ nở mày nở mặt suốt cả ngày hôm nay.



- ---------

Một tuần làm việc mới lại đến.

“Cúp đây chị Lan, “nguyễn y vân” như lúc chị đưa em nhé.” Dương Khoa bình tĩnh đem trả lại chiếc cúp vàng cho Thu Lan, có điều khi trông thấy cô xoay chiếc cúp săm soi mọi góc cạnh hắn vẫn không nhịn được lo lắng nuốt nước bọt ực một cái. Hôm họp họ trong lúc say sưa không tự chủ được bản thân hắn có đem chiếc cúp ra nghịch ngợm tự sướng cùng với mấy người anh em, thậm chí là còn đánh rơi nó một hai lần vì tay cầm không vững. May mà không có hư hỏng hay xước xát gì, chứ không thì bà chị trước mặt này giết sống hắn mất.

Không đáp lại lời của Dương Khoa, Thu Lan chỉ ngắm nghía chiếc cúp trong tay một lúc rồi đem nó cất vào bên trong một ngăn tủ kính đẹp lung linh tại phòng trưng bày. Trông thấy cô khóa tủ lại cẩn thân Dương Khoa lén lút thở ra một hơi nhẹ nhõm. Qua ải rồi.

“… Khỏi phải thở phào. May cho em hôm đó quăng quật như thế mà cúp nó vẫn không bị sao đấy, không thì chị phải giận em đến hết năm.” Cơ hồ đúng lúc hắn thả lỏng tinh thần thì thanh âm vô cảm của Thu Lan vang lên.

Dương Khoa: (ToT)

Chắc chắn lại là cái bà chị Dương Uyên này buôn chuyện rồi. Cái gì cũng đem ra kể được ạ!

“Thôi bỏ đi. Mẻ thú bông cuối cùng khi nào thì chuyển đến hả Khoa.” Đứng lùi lại bên cạnh Dương Khoa, ngắm nhìn khoảng trống duy nhất còn sót lại trong ngăn tủ kính Thu Lan chuyển chủ đề câu chuyện, ngữ khí của cô đã trở về bình thường.

“Em cũng không biết nữa, họ bảo là cuối tháng này sẽ mang đến mà bây giờ vẫn không thấy có động tĩnh gì. Sao thế chị?”

“Bày nốt chúng vào tủ cho đỡ trống thôi. Với cả chị muốn có một ít mẫu để tính chuyện mở thêm nghiệp vụ kiếm tiền cho Ninja Studio.”

“Nghiệp vụ?... Chị có ý định bán thú bông kiếm tiền à?”

“Ừ, việc bán sản phẩm ăn theo thế này cũng bình thường thôi mà. Có điều chị mới chỉ có ý định như vậy thôi chứ chưa lập thành kế hoạch, vì muốn chuyện bán sản phẩm kiểu này thành công thì tiền đề là trò chơi của em phải bán chạy mới được.”

“Cái đó thì chị yên tâm. Trò chơi mới mở bán một tuần mà đã sắp hoà vốn rồi còn gì nữa, quả này chúng ta thắng lớn là cái chắc!”

“Biết thế. Mà nhân nói đến chuyện trang trí, em vẫn quyết định để phòng của em nó trống hoác ra như vậy à?”

“Đúng vậy, dù sao thì em cũng chả mấy khi làm việc ở nơi đó. Có trang trí cũng để cho ma ngắm thôi.” Dương Khoa gật đầu đáp lại. Hiện tại thì căn phòng làm việc riêng của hắn đang là căn phòng tồi tàn nhất Ninja Studio, đến cái phòng trống dùng để chất đồ tạm bợ cũng được trang hoàng đẹp hơn căn phòng đó chứ đừng nói đến những căn phòng làm việc khác. Người ngoài đi vào phòng hắn đố ai dám bảo đây là phòng dành cho sếp lớn.

Thứ duy nhất có thể xếp vào phạm trù “đồ trang trí” trong phòng làm việc của Dương Khoa lúc này chỉ là bức ảnh chụp năm thành viên đời đầu của Ninja Studio đứng tạo dáng trước căn nhà số 10 treo trên tường. Nó được hắn mang về đây sau chuyến vơ vét những thứ còn sót lại tại nơi làm việc cũ hồi tuần trước, và cho đến bây giờ hắn vẫn không thể tưởng tượng nổi món đồ được trưng bày ngay giữa lối đi như nó lại bị các thành viên của phòng làm việc bỏ qua khi dọn đồ.

Trong lòng thầm mắng mấy anh em thêm một chập nữa rằng đồ kỷ niệm quý giá như thế mà cũng bỏ sót, ngoài mặt Dương Khoa thuận tiện hỏi luôn Thu Lan chuyện tiền nong: “Mà công tác sắm sửa các thứ đã xong chưa chị Lan, quỹ tiền có đủ để trang trải không?”

“Sắm sửa sắp xong rồi, tiền nong thì còn nhiều lắm. Đủ để ứng trước mấy đợt tuyên truyền quảng bá trò chơi sắp tới, thêm cả xây dựng mạng lưới phát hành tại một số nơi trên thị trường quốc tế nữa.”

“Vậy là tốt rồi, em chỉ sợ thiếu thôi.”

“Thiếu thì không thiếu được đâu, cho nên nếu em muốn sắm sửa thêm đồ đạc trong phòng thì cứ nói với chị chứ đừng tiếc làm gì cả. Thôi, đến giờ rồi chị về làm việc đây.” Liếc mắt nhìn đồng hồ một cái, Thu Lan gật đầu chào Dương Khoa rồi xách túi trở về phòng mình. Về phần Dương Khoa thì sau khi chào tạm biệt cô hắn tạt ngay vào phòng sinh hoạt chung cạnh đó để gặp gỡ đội ngũ nhân viên thiết kế mới gia nhập Ninja Studio do Định cầm đầu.

“... Chà chà, bản phân tích mọi người làm rất tốt. Các khía cạnh được nêu ra rất đầy đủ và chi tiết.” Duyệt qua một lượt nội dung của tập giấy trong tay, Dương Khoa mỉm cười tán dương cả tám người đang đứng hồi hộp nhìn về phía mình. Tức thì cả đội mừng rỡ đập tay nhau chúc mừng, riêng Hảo còn nhảy cẫng lên trông cực kỳ khoa trương.

“Ok, vậy là mọi người ở đây đã đáp ứng được yêu cầu cơ bản của công việc sắp tới rồi đấy.” Chờ cho đội ngũ bình tĩnh lại Dương Khoa mới nói tiếp: “Giờ thì, mọi người đã sẵn sàng tinh thần để chính thức bắt tay vào công việc chưa?”

“Sẵn sàng thưa sếp!” Cả tám người lập tức gật mạnh đầu.

“Được, vậy mọi người mau thu xếp đồ đạc đi. Chúng ta sẽ bắt đầu ngay từ bây giờ.” Đoạn Dương Khoa đưa tay ra hiệu cho mọi người đi theo mình tới dãy phòng của bộ môn thiết kế trò chơi.
Bình Luận (0)
Comment