Nhân Cách Nguy Hiểm

Chương 159

Dịch: LTLT

Trong 10 năm, chỉ có bản thân Dương Yến biết bà ta nuôi một đứa “con trai” không thể gặp người ngoài.

Một đứa bé không biết từ đâu xuất hiện, gõ cửa nhà bà ta vào đúng giờ con trai bà ta tan học.

Đứa trẻ này biết rất nhiều chuyện đã xảy ra giữa bà ta và con trai mình.

Giống như nó đã đích thân trải qua cùng bà ta vậy.

“Sườn xào chua ngọt mẹ nấu là ngon nhất.”

“Mẹ ơi, vòng tay năm ngoái con tặng sinh nhật mẹ mẹ còn đeo chứ?”

“Mẹ ơi, mẹ đã hứa chờ qua mùa đông sẽ dẫn con đi sở thú.”

“…”

Dương Yến cảm thấy bản thân đã từ từ “điên” rồi.

Bà ta ép bản thân mình không tìm hiểu tại sao đứa trẻ xa lạ này biết nhiều chi tiết đến vậy, tại sao biết xuất hiện trước cửa nhà bà ta vào giờ này? Một mong muốn từ đáy lòng bỗng nhiên sinh ra bao phủ bà tay giống như vực sâu.

Phải chấp nhận hiện thực con trai đã mất đối với bà ta quá đau khổ. Thế nên bà ta thà chọn chấp nhận chuyện kỳ lạ mà người bình thường đều cảm thấy không thể tin nổi… Con trai bà ta sau khi chết đi lại quay về.

Bà ta dần dần đánh mất lí trí của mình.

“Ồ, chị Yến.” Sau khi con trai về một tuần, hàng xóm mở cửa gặp bà ta ở hành lang, “Nhà chúng tôi có làm chút bánh, chị mang về một ít đi. Người chết không thể sống lại được, ngày tháng còn phải tiếp tục sống…”

Con ngươi của Dương Yến trợn to hơn bao giờ hết, nhìn chằm chằm hàng xóm không chớp mắt. Đôi mắt ấy có hơi khiến người ta sợ hãi: “Cô đang nói bậy gì đó? Con trai tôi đang ở nhà, rõ ràng nó vẫn còn sống.”

Hàng xóm nghẹn lời: “Con trai chị chẳng phải…”

Dương Yến nói rõ ràng từng chữ: “Con trai tôi đã về rồi.”

“Nó đã về rồi.” Dương Yến lặp lại, “Nó đang ở trong nhà.”

Bà ta lén nuôi đứa trẻ không rõ lai lịch trong nhà.

Buổi tối, đứa trẻ này nằm trên chiếc giường đã được bà ta trải xong. Đôi mắt kia khi nhìn người khác tựa như mang theo một sự ác độc không nói rõ đang nhìn thẳng vào bà ta. Đứa trẻ ấy có hơi sốt, nó khàn giọng nói: “Mẹ, trước đây mỗi khi con sốt mẹ đều sẽ hát cho con nghe.”

Advertisement

“Phải, hồi con còn nhỏ bị sốt đều khóc không ngừng.” Trong mắt Dương Yến, gương mặt của đứa trẻ ấy dần dần chồng lên gương mặt trong kí ức, “Chỉ khi nào nghe thấy mẹ hát mới yên lặng.”

Đứa trẻ ấy cố chấp nhấn mạnh: “Bây giờ con cũng sốt rồi.”

Dương Yến: “Nhắm mắt lại đi, mẹ hát cho con nghe.”

[Chúng tôi cứ thế sống cùng nhau mười năm. Mười năm này, thằng bé lớn lên theo quỹ đạo của một đứa trẻ khác. Quần áo tôi mua cho nó đều là màu mà con trai tôi thích. Mỗi ngày tôi đều nấu món con trai tôi thích ăn. Con trai tôi phải học cấp 3, thì tôi mua sách tham khảo cấp 3 cho nó. Ngày nào nó cũng “ngoan ngoãn” làm xong bài tập tôi giao.]

[Nhưng trong tiềm thức tôi vẫn mơ hồ biết, nó với con trai tôi không giống nhau. Con trai tôi hiền lành, tích cực, lạc quan còn nó… Có đôi khi giống như một ác ma.]

Hôm đó, chó nhà hàng xóm đi đâu mất.

Lúc Dương Yến mua đồ ăn về nhà thì nhìn thấy hàng xóm sốt ruột đi tìm chó khắp nơi: “Có nhìn thấy Đa Đa không?”

Dương Yến lắc đầu.

Đến khi bà ta lấy chìa khóa ra mở cửa nhà, lúc đặt giỏ rau xuống đi đến phòng bếp chuẩn bị rửa rau, bà ta đứng ở phòng bếp ngửi thấy một mùi máu tươi rất rõ ràng.

Nhưng bà ta không có mua thịt mà.

Dương Yến lần theo mùi máu tươi tìm thấy một túi nilon màu đen trong sọt rác. Bà ta mở túi ra… nhìn thấy một đống lông màu đen còn dính máu. Đây chính là con chó Herding tên Đa Đa, hàng xóm ở ngoài cửa vẫn đang tìm nó nhưng nó đã bị chặt thành từng khúc và xuất hiện trong phòng bếp nhà bà ta.

Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng nói: “Mẹ, mẹ về rồi.”

Tay Dương Yến run rẩy, miếng thịt nát trong túi nilon màu đen rớt trên gạch men.

Đứa trẻ ấy bình tĩnh nhìn cái túi đen trong tay bà ta: “Hôm nay con ở nhà làm bài tập. Nó ồn quá, cứ đứng ở cửa sủa hoài.”

Bà ta không thể phủ nhận đây là con trai bà ta.


Bà ta phải mang theo ảo tưởng con trai bà ta còn sống ở bên cạnh mới có thể sống tiếp.

Dù người trở về là một ác ma, bà ta cũng chấp nhận.

“Là nó ồn ào, ảnh hưởng con làm bài tập.” Bàn tay tái nhợt của Dương Yến cầm miếng thịt nát lên bỏ lại vào trong túi nilon đen, “Không sao, mẹ sẽ xử lý cho. Con mau làm bài tập đi.”

Ngón tay Trì Thanh chạm nhẹ lên tay Dương Yến rất lạnh. Dương Yến hiếm khi có suy nghĩ tỉnh táo. Bà ta để ý người đàn ông trước mặt có một đôi mắt đen kịt giống như đứa bé ấy, có điều vẻ suy nhược của người đàn ông này càng nặng nề hơn. Người này giống như đã rất lâu chưa ngủ ngon vậy, dáng vẻ bơ phờ.

Nếu như người bình thường nghe thấy bí mật này, ít nhiều sẽ cảm thấy lạnh sống lưng, rất khó đối mặt với Dương Yến giống như chưa có gì xảy ra. Nhưng Trì Thanh tựa như chưa nghe thấy gì cả, không phải kỹ năng diễn xuất của anh tốt, mà là anh thật sự không có cảm giác gì.

Cảm nhận duy nhất chính là hai người này đều rất không bình thường.

“Chuyện xảy ra giữa dì và con trai dì tôi không có quyền bình luận. Nhưng bây giờ trong khu vui chơi này đang xảy ra chuyện giống như mười năm trước.” Cuối cùng Trì Thanh nói, “Sẽ có rất nhiều gia đình sẽ mất con giống như dì, có rất nhiều đứa trẻ giống con trai dì… sẽ bị giữ lại ở mùa đông này.”



“Hu hu…”

Sau khi được đẩy ra khỏi tay Z, phản ứng đầu tiên của đứa bé là khóc òa lên. Tất cả sợ hãi và hoảng sợ đều bùng nổ vào lúc này.

“Hu hu hu…”

Đứa bé thoát khỏi nguy hiểm, nhưng tất cả mọi người đều biết tình hình bây giờ vẫn chưa bớt nguy hiểm chút nào. Bởi vì hai bên tiến hành trao đổi con tin với nhau, lúc này Dương Yến đang ở trong tay Z.

Trì Thanh đã nói với Dương Yến phải chú ý an toàn, nhưng Dương Yến cứ chọn lấy thân mạo hiểm.

Không ai ngờ rằng bà ta thật sự đã đánh trúng điểm yếu của Z.

“Hoàn cảnh hiện tại của Dương Yến rất nguy hiểm.” Giải Lâm nói.

Một giây sau khi Giải Lâm vừa dứt lời, Z dùng hai tay bóp cổ Dương Yến thật chặt, giống như muốn trút cơn giận vừa rồi bị lừa gạt: “Mẹ đang lừa con!”

Lúc đầu Dương Yến còn có thể miễn cưỡng ho khan vài tiếng, mấy giây sau ngay cả tiếng ho cũng không phát ra nổi. Gương mặt từ từ biến thành màu tím tái: “… Mẹ…”

Z nghiến răng nghiến lợi: “Mẹ vẫn luôn… vẫn luôn lừa con…”

“Bà ấy vốn dĩ không phải mẹ của mày.” Trì Thanh trước đó đi theo sau Quý Minh Nhuệ cùng bước vào nói, “Không ai lừa mày cả, là mày vẫn luôn lừa bản thân mày.”

Z bỗng nhiên ngước mắt lên nhìn về phía Trì Thanh: “Mày nói cái gì?”

Trì Thanh: “Bà ấy vốn dĩ không phải mẹ của mày.”

Đang nói chuyện, Giải Lâm bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn xà ngang chống trên nóc nhà. Trì Thanh để ý hành động của hắn, lặng lẽ vươn tay chạm vào mu bàn tay của Giải Lâm.

[Khu vui chơi được xây dựng quá lâu rồi. Mấy năm nay nơi này bị bỏ hoang, chắc chắn không có ai đến dọn dẹp, đèn vẫn luôn nhấp nháy, cho nên xà ngang đang treo bóng đèn nhất định không vững chắc… Cảm xúc của gã ta lúc này không ổn định, là chuyện tốt cho chúng ta. Bây giờ có lẽ là thời cơ tốt nhất.]

[Cảm xúc không ổn định chứng tỏ gã ta còn bị ảnh hưởng bởi Dương Yến. Con người một khi bị ảnh hưởng thì rất dễ bị mất tập trung.]

“Ầm!”

Ngay sau đó, xà ngang bị gãy, sự cố xảy ra trong nháy mắt. Người khởi xướng là Giải Lâm phản ứng nhanh nhất, hắn bước dài về phía trước, cùng lúc đó Z lùi về sau né nửa khúc gỗ rơi xuống. Gã mới né xong thì ngay lập tức đã bị Giải Lâm đ è xuống đất.

Cùng lúc này, Trì Thanh và Quý Minh Nhuệ bảo vệ Dương Yến. Người phụ nữ đã gần đến trạng thái hôn mê, nhịp thở yếu ớt.

“Cót két…”

Nửa đoạn xà ngang còn lại bởi vì được đóng đinh khá chặt nên chỉ rơi nửa khúc, đầu còn lại vẫn treo trên nóc nhà, đung đưa qua lại.

Nửa đoạn xà ngang này có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Z và Giải Lâm đang kiềm chế lẫn nhau, một khi xà ngang rơi xuống tất nhiên sẽ đụng trúng một trong hai người họ. Trên xà ngang có vài cây đinh dài nhỏ sắc nhọn, phần nhọn nhất của đinh đang hướng về phía bọn họ. Hai người thay phiên dùng sức, đều muốn tránh khỏi chỗ nguy hiểm nhất.

Mười mấy giây ngắn ngủi, xà ngang lại rơi xuống một đoạn lớn, chỉ còn dính lại một chút.

Cổ tay Giải Lâm chống xuống nền đất xoay người lại, lưng của Z hướng về phía xà ngang.

Khi xà ngang rơi xuống làm một đống bụi bay lên, trước mắt mọi người đều là một lớp bụi mỏng. Sau khi khôi phục tầm nhìn thì thấy hai người ở hai bên xà ngang, ngoại trừ cổ tay của Giải Lâm có một vết cứa thì không ai bị thương cả.

Theo lý mà nói, vị trí vừa rồi của Giải Lâm chiếm ưu thế, dù bị thương cũng là Z bị thương mới đúng.

Z biết trong tay mình đã không còn con cờ nào có thể uy hiếp bọn họ nữa. Gã ta nằm trên đất, nhìn thẳng vào mái vòm đã đổ nát. Gã cũng không hiểu như những người khác, trong cổ họng ho ra vài giọt máu loãng: “… Tại sao mày lại cứu tao?”


Giải Lâm quỳ một gối xuống đất, chống chân đứng dậy. Cùng lúc đó, cảnh sát hình sự nhận được mệnh lệnh chính xác lập tức phá cửa xông vào. Một hàng người nháy mắt xếp thành một vòng tròn, bao vây Z chặt chẽ, vô số nòng súng đen ngòm nhắm về phía gã.

Mấy giây trước.

Z vốn dĩ không có thời gian né đi. Lưng gã quay về phía nóc nhà, không nhìn thấy tốc độ rơi xuống của xà ngang, chỉ còn lại giác quan thứ sáu nhạy bén cảm nhận được hình như có một cơn gió gào thét đang đập về phía gã. Gã được Giải Lâm đẩy ra.

Khi Giải Lâm rụt tay về, cạnh xà ngang sượt qua cánh tay hắn một đoạn.

“Bởi vì không phải mọi người đều giống như mày.”

“Tao không có quyền tự ý xử lý mạng sống của bất cứ ai.” Giải Lâm nói, “Phải xử mày thế nào thì pháp luật sẽ đưa ra quyết định công bằng công chính.”

Z bỗng nhiên bật cười: “Tại sao chỉ có tao trở thành thế này?”

“Mười năm trước, mọi người đều tham gia trò chơi đó, tại sao chỉ có tao biến thành thế này?”

“Tại sao chỉ có tao bị kéo vào bóng đêm?”

Không ai trả lời câu hỏi này của gã.

Z nằm dưới đất chớp mắt, chậm rãi nói ra câu chuyện mình đã trải qua mười năm trước.

Mười năm trước, sau khi cửa cầu trượt xuất hiện gương mặt tươi cười của gã đàn ông kỳ lạ thì cuộc đời gã bắt đầu thay đổi.

Gã đàn ông vốn dĩ muốn giết gã ta để luyện tập, nhưng hắn ta không ngờ rằng đứa trẻ này lại có dũng cảm cướp con dao trong tay hắn ta.

Đứa trẻ bước ra từ trại trẻ mồ côi giống như cỏ dại.

Kẻ đó nghĩ rằng trẻ em độ tuổi này nên khóc lóc cầu xin hắn ta tha cho, toàn thân run rẩy giống một con thú nhỏ bất lực lưu lạc ngoài đường… Nhưng suy nghĩ muốn sống tiếp khiến gã ta lập tức chiến thắng tất cả nỗi sợ. Gã ta bỗng nhiên bổ nhào đến, dùng răng cắn thật mạnh vào tay kẻ kia, giống như muốn cắt đứt miếng thịt ấy ra.

Gã đàn ông kia rõ ràng không ngờ rằng chuyện sẽ xảy ra như thế này. Hắn ta chịu đau đớn, dao rớt khỏi tay. Z vội vàng nhặt dao lên, mũi dao hướng về phía gã đàn ông. Cả người gã ta vẫn co ro ở cửa cầu trượt giống như con thú trong hang động: “Ông đừng qua đây.”

“Tao qua đó thì mày làm gì được? Mày dám đâm sao?”

“…”

Đối mặt với gã đàn ông xa lạ đang ngày càng tiến đến gần, Z đâm mũi dao ra ngoài, đâm vào ngực gã đàn ông.

Nó dám.

Kẻ đó đổi suy nghĩ.

Hắn ta bỗng nhiên cảm thấy đứa bé trước mặt thú vị.

Sức lực của trẻ con dù thế nào cũng không đấu lại người lớn, Z vẫn bị gã đàn ông lôi ra khỏi cầu trượt.

“Nếu muốn giết người…” Gã đàn ông tiến lại bên tai Z, chỉ vào vị trí tim của mình nói, “Mày nên lệch về phía này một chút.”

“…”

“Tao không giết mày.”

Cuối cùng gã đàn ông nói: “Nhưng mày phải đi với tao.”

Z lúc đó vẫn chưa biết, ba tháng sau gã đàn ông này sẽ trở thành tội phạm chấn động toàn thành phố. Khi ấy gã ta không còn lựa chọn nào khác, bị gã đàn ông ép buộc mang về nhà nhốt trong phòng, nuôi như thú cưng.

Mỗi ngày gã ta đều co ro trong góc nhìn gã đàn ông viết lung tung trên tường trắng. Trên bức tường trắng dán đầy tài liệu tin tức cắt từ báo giấy, gã ta nhìn thấy rất nhiều cái tên khác nhau, cùng với một vài tên cuộc thi giải thưởng cấp 2.

Gã đàn ông thường nói với Z mấy câu nói rất kỳ lạ, thỉnh thoảng tâm trạng tốt còn cho gã ta chút đồ ăn.

“Phần cho trẻ em, đây là đồ chơi được tặng, lấy chơi đi.” Gã đàn ông ném một túi đồ cho Z.

Đồ chơi được tặng trong phần ăn là một chiếc xe đồ chơi màu đỏ, Z ngơ ngác cầm trong tay, trong lòng bỗng nhiên trào dâng một cảm xúc khác thường.

Món quà đầu tiên gã ta được nhận trong đời, là một tên bi3n thái nhốt gã ta tặng cho.

Dần dần, Z bắt đầu nói chuyện với gã đàn ông.


Có lẽ là vì chiếc xe đồ chơi kia, hoặc là vì mấy tháng nay bị nhốt trong không gian kín chỉ có thể đối mặt với gã đàn ông này.

Gã đàn ông lại chọn một đứa bé khác để luyện tập. Đứa bé này gã ta từng nhìn thấy, ở cùng một tòa nhà, trước đây từng gõ cửa để mượn thước da. Giết đứa trẻ này luôn sẽ không an toàn, nhưng hết cách, đứa trẻ này xui xẻo, lúc đến mượn thước da đã nhìn thấy gã ta bị nhốt trong này.

Tối hôm sau, trong căn phòng nhỏ nghỉ ngơi của Z xuất hiện xác chết của một bé trai.

Tình trạng tử vong của cậu bé rất thảm, từ yết hầu đến lồ ng ngực bị rạch một đường rất dài, loáng thoáng có thể thấy được nội tạng.

Gã đàn ông đựng cậu bé vào trong một cái hành lý màu đen, rồi kéo hành lý đi ra ngoài.

“Tối nay ông không về sao?”

“Không về, phải xử lý cái xác.”

“…”

“Đồ ăn để ở cửa.”

“…”

“Nhìn tao làm gì? Có gì muốn tao mang về sao?”

“Phần…” Cuối cùng, Z vừa cực khổ vừa nhỏ giọng nói, “Phần ăn trẻ em, phần lần trước.”

Cuộc đời của gã ta đã thay đổi hoàn toàn.

Ba tháng sau, trò chơi bắt đầu.

Gã ta khác với tất cả những đứa trẻ bị ép tham gia trò chơi. Những đứa trẻ này có đứa bị đánh ngất, có đứa bị che mắt khi nhốt vào những gian phòng khác nhau sẽ khóc lóc muốn về nhà. Gã ta đứng ở cuối hành lang, đứng bên cạnh kẻ kia.

Trên hành lang tối om, gã ta với kẻ kia một cao một thấp đứng cùng nhau, hai bên hành lang là tiếng khóc la không ngừng.

Sau khi bắt cóc gần hết trẻ em, gã đàn ông mở một cánh cửa trong số đó. Bên trong đã có một đứa bé, đứa bé đó bị đánh ngất rồi ném vào đây. Z khi ấy cũng không cao, vừa thấp vừa gầy. Gã ta đi qua hành lang, bước từng bước một, tự đi vào trong căn phòng đó.

Trước khi đóng cửa lại, gã đàn ông nói với Z: “Tao chỉ cần một đứa trẻ, mày sẽ sống đến cuối cùng chứ?”

Giống như ba tháng trước lúc hai người lần đầu gặp mặt, Z ôm đầu gối, đóng giả thành tư thế co người sợ hãi. Gã ta duy trì tư thế này, ngẩng đầu lên nhìn gã đàn ông bước ra khỏi cửa.

“Rầm.”

Đến khi cửa bị đóng lại, cả căn phòng không còn chút ánh sáng bị bóng tối nuốt chửng.

… “Tao chỉ cần một đứa trẻ, mày sẽ sống đến cuối cùng chứ?”

Z co ro trong bóng tối rất lâu, trong khoảng thời gian này gã ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào đứa bé cùng phòng. Đến khi đứa bé bị đánh ngất bên kia tỉnh lại. Đứa bé đó cũng trạc tuổi Z, nhưng dáng người lại khác biệt rất lớn với gã ta. Không tìm thấy điểm giống nhau giữa hai người từ mọi mặt.

Gương mặt của đứa bé đó tròn tròn, là một chú bé mũm mĩm, mắt hai mí.

Sau khi tỉnh lại, cậu bé vô cùng hoảng sợ: “Đây là đâu…”

Z nhìn cậu bé, bóng tối là một lớp màu bảo vệ rất tốt, khiến cậu bé không thể nhìn rõ ánh mắt giống như rắn của gã ta, Z nói: “Không biết.”

Đứa bé ấy: “Cậu cũng bị bắt đến đây sao?”

Z: “Ừ.”

Chênh lệch tuổi tác giữa hai người không lớn, con nít ở độ tuổi này suy nghĩ không sâu xa, sau khi thấy có đồng bọn thì cậu bé đã thả lỏng hơn nhiều.

“Cậu học ở trường nào?”

Z thuận miệng nói dối: “Trường trung học thực nghiệm.”

Hai người cứ thế câu được câu không tám chuyện.

Chủ đề nói chuyện nhanh chóng kết thúc.

Cậu bé rơi vào im lặng, lại cảm thấy sợ hãi: “Sẽ có người đến cứu chúng ta sao? Chúng ta sẽ được về nhà chứ?”

Z không lên tiếng.

“Về nhà” chẳng qua là hai chữ khiến con người có cảm giác an toàn.

Tất cả mọi người ở đây đều muốn về nhà, nhưng Z biết, gã ta không có nhà.

Z lớn đến như này, thứ gần giống với “nhà” nhất ấy lại là căn phòng có xích sắt nhốt gã ta ba tháng, là chiếc xe đồ chơi màu đỏ được tặng trong phần ăn.

Sau khi nhắc đến “nhà”, cậu bé dường như đã mở máy nói chuyện.

Để trấn áp nỗi sợ hãi càng ngày càng khó thở trong lòng mình, cậu bé ấy bắt đầu nhắc đến “nhà” mình nhiều lần.

“Mẹ tớ đang chờ tớ về.” Cậu bé nói, “Hôm nay phát bảng điểm, tớ thi được hạng hai toàn trường. Nếu như mẹ biết chắc chắn rất vui.”


“Cậu biết không, mẹ tớ nấu sườn xào chua ngọt rất là ngon.”

“Tớ thích nhất sườn xào chua ngọt mà mẹ tớ nấu.”

“…”

Phiền chết đi được. Z nghĩ.

Gã không muốn nghe chút nào.

Z không muốn thừa nhận cảm giác kiểu mình chưa từng ăn kẹo, nhưng bên cạnh có người không ngừng nói cho mình biết kẹo ngọt đến cỡ nào, kẹo của người đó rất ngọt. Gã ta chắc chắn sẽ không thừa nhận bản thân có cảm giác đó. Z nói với bản thân mình: Chỉ là vì cậu ta nói nhiều quá thôi.

Trong một khoảnh khắc nào đó, gã ta có suy nghĩ muốn gi ết chết kẻ này bây giờ.

Nếu như có thể khiến cậu ta im lặng thì tốt.

Tuy nhiên thời gian trôi qua từng ngày, có đôi khi Z lại hi vọng cậu ta có thể nói thêm nhiều chuyện giữa cậu ta và mẹ.

Bởi vì những câu chuyện này chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc đời gã ta.

Cậu bé thỉnh thoảng nhận thấy tính tình của bạn cùng phòng hơi kỳ lạ. Có đôi khi cậu ta trông như không muốn nghe nhưng sau khi cậu bé im lặng nói ít đi thì bỗng nhiên người đó lại đột ngột nói một câu, bắt đầu chủ đề nói chuyện một lần nữa.

“Lần trước cậu nói tiền cậu để dành được…” Z mím môi, nhỏ giọng nói, “Cuối cùng đã mua thứ gì?”

Đó là chủ đề nói hôm qua, hôm qua cậu bé lải nha lải nhải nói: “Tớ để dành tiền tiêu vặt cả năm, mua cho mẹ một món quà sinh nhật.”

Tính cách của cậu bé rất tốt, không tính toán chuyện hôm qua Z bỗng nhiên làm mặt lạnh với cậu. Cậu nhớ đến mẹ, mỉm cười. Gương mặt cậu khi mỉm cười có hai lúm đồng tiền nhàn nhạt: “Mua một chiếc vòng tay màu bạc, mẹ thích lắm… Sau này tớ kiếm được tiền sẽ mua cho mẹ chiếc khác còn đẹp hơn!”

Một lát sau, cậu bé lại nói:

“Cậu có thích sở thú không? Tớ rất muốn đi sở thú, chờ qua mùa đông mẹ tớ sẽ dẫn tớ đi sở thú… Mùa đông năm nay lạnh thật, khi nào mới qua đây.”

Z cứ như thế biết được rất nhiều chuyện giữa mẹ cậu bé và cậu bé.

Bởi vì thiếu một đứa trẻ, cho nên thời gian bắt đầu trò chơi không tính theo thời gian bọn họ bị nhốt lại.

Đến khi trò chơi bắt đầu, vào ngày đầu tiên bắt đầu trò chơi, khi tất cả mọi người còn đang tiêu hóa lời nói của “kẻ đó”, chưa phản ứng gì cả thì tay của Z đã bóp cổ cậu bé kia. Tay của gã ta không ngừng siết chặt, lần đầu tiên hai người dựa gần đến vậy, cậu bé lúc này mới nhìn rõ đôi mắt của người bạn cùng phòng… Đó là một đôi mắt không giống với người bình thường, đôi mắt ấy lạnh tanh như mắt của rắn nhìn chằm chằm vào cậu.

Chẳng mấy chốc, đôi mắt tròn xoe kia không còn đáng yêu nữa, tròng mắt lồi ra ngoài, vẻ mặt dần dần dữ tợn. Hai chân cậu bé đạp lung tung trên đất.

Trước khi chết, câu cuối cùng cậu bé nghe thấy là: “Tao muốn sống tiếp, thế nên mày đi chết đi.”

Z nhìn về phía Dương Yến, người phụ nữ vẫn đang hôn mê. Ánh mắt của Z đang vẽ từng chút một trên gương mặt bà ta: “Nên bà ấy vẫn luôn không biết, tao biết rõ chuyện của bà ấy với con trai bà ấy đến vậy… Là vì năm đó tao bị nhốt chung phòng với con trai bà ấy, là tao đã giết con trai bà ấy.”

Mọi người đều không ngờ rằng câu chuyện của Z và “người mẹ” này lại thành như thế.

Z dời tầm mắt, lại nhìn về phía Giải Lâm: “Anh trai mày rất thông minh. Trò chơi tiến hành được một nửa thì hắn ta đã tìm ra tao. Hắn nghi ngờ danh sách mất tích không đầy đủ, cho nên tìm đến trại trẻ mồ côi. Mối quan hệ giữa tao và người đó quá chặt chẽ. Mới đầu bọn tao muốn trừ khử hắn bởi vì nếu tìm ra tao thì sẽ dễ dàng tìm ra người đó. Sau này “người đó” biết mình không thể chạy thoát nhưng vẫn muốn bảo vệ tao, chỉ cần tao còn sống thì người đó còn sóng… Anh mày chỉ có thể chết.”

Khi ấy, bọn họ chỉ biết Giải Phong đã đi đến trại trẻ mồ côi. Nhưng bọn họ không biết thời gian “ba tháng” này đã khiến Giải Phong rối rắm. Anh cho rằng dù thế nào vẫn còn người bị hại khác.

Thời gian ba tháng này không thể giải thích, mối liên quan giữa hai người đều không cao lắm.

Hơn nữa sau vài lần đến hỏi thăm, Giải Phong lại biết được tính cách của đứa trẻ mồ côi mất tích bình thường rất lầm lì, khiến mọi người không thích. Từ giáo viên đến những đứa trẻ khác đều không nhìn ra được chút buồn bã. Bọn họ đều cho rằng là đứa bé ấy tự động muốn đi, vốn dĩ nó không muốn ở trong trại trẻ mồ côi. Cho nên cuối cùng Giải Phong xé trang nháp viết về trại trẻ mồ côi đi.

Bởi vì vụ nổ ấy đã giải quyết Giải Phong, cũng cho Z thời gian trốn thoát.

Gã ta không phải trẻ em bị bắt cóc thật. Từ lúc bắt đầu gã đã rất quen thuộc với địa hình nơi đó, biết được mấy lối ra vào bí mật. Z thoát khỏi đống hỗn loạn, tiếng xe cấp cứu, tiếng xe cảnh sát, tiếng đám đông đang xầm xì bàn tán phía sau càng ngày càng cách xa gã.

Nhưng Z không biết nên đi đâu. Gã ta bỗng nhiên đi về khu vui chơi trước đó. Z biết “người đó” bị bắt rồi. Gã co ro trong ống cầu trượt rất lâu, trên người toàn là bùn và vết máu đã khô.

Gã ta nên đi đâu đây?

Z ở trong khu vui chơi mấy ngày liền.

Buổi sáng nhặt đồ mà du khách vứt trong giỏ rác để ăn, buổi tối ngủ trong cầu trượt.

Cho đến chạng vạng ngày thứ mười, có vài đứa trẻ tan học về, bọn chúng đeo cặp sách, trong tay cầm xiên nướng mua ở mấy tiệm ở cổng trường, dọc đường vừa nói vừa cười đi ngang qua khu vui chơi.

Z bỗng nhiên nhớ đến gương mặt tròn tròn kia.

Cùng với câu nói mà cậu bé mặt tròn ấy đã nói: “Mẹ tớ đang chờ tớ về…”

Thế là buổi tối 6 giờ 40 phút ngày thứ mười.

Gã ta giống như một âm hồn bò ra từ địa ngục, đứng ở trước cánh cửa kia.

“Cốc cốc.”

“…”

“Mẹ ơi, con về rồi.”

Bình Luận (0)
Comment