Nguyệt Hàn

Chương 4


Bên ngoài là khung cảnh ồn ào, huyên náo khác hẳn trong bí cảnh rừng rậm mà y sinh sống mấy chục năm.

Mọi thứ quá đỗi xa lạ với một người xuyên không như y.
Thương Cẩn cảm thấy bé con trong lòng hơi siết chặt y phục của hắn, Thương Cẩn sờ nhẹ đầu của bé con "Đừng lo lắng, họ không biết gì đâu".
Thương Cẩn đi tới nơi có cờ xí của Vân Bách tông, sư tôn hắn là Lương tông chủ đang ngồi với bốn vị trưởng lão.

Các đồ đệ lịch luyện bí cảnh của Vân Bách tông dần tập trung lại.
Thương Cẩn đi tới trước tông chủ, sau đó thi lễ "Sư tôn".
Lương tông chủ nhìn đồ đệ yêu thích của mình, sau đó chú ý tới nhóc con trong lòng đồ đệ, hm, nguyên anh sơ kỳ?
Thương Cẩn nói "Sư tôn, đệ ấy là Nguyệt Hy, không có tông môn nên con muốn dẫn đệ ấy gia nhập vào Vân Bách tông".
Lương tông chủ nói "Ừm, tuổi trẻ tài cao, Nguyệt Hy đứng không?".
Thẩm Nguyệt Hy được đặt xuống, y thi lễ một cách lịch sự, giọng nói hài tử non nớt lại có hơi lạnh nhạt "Thẩm Nguyệt Hy, tham kiến tông chủ".
Lương tông chủ mỉm cười, đáng yêu thật đấy, lễ nghi có đủ, còn có một đoạn nhân quả với đồ đệ nhà mình, còn là nhân quả sư đồ, có lẽ đây là cơ duyên của Thương Cẩn.
Lương tông chủ nâng y dậy, sau đó nói "Từ hôm nay Thẩm Nguyệt Hy là môn đồ của Vân Bách thánh tông chúng ta, còn về sư tôn, sẽ do Nguyệt Hy tự chọn, thế nào?".
Các trưởng lão có tu vi nguyên anh, có người nhìn ra, có người thì không, sau đó cũng gật đầu "Vâng thưa tông chủ".
Lương tông chủ bế y lên, sau đó nói "Vậy thì Nguyệt Hy con ở tạm đỉnh Thanh Vãn nhé, ở chung với Thương Cẩn".
Thẩm Nguyệt Hy gật đầu "Vâng ạ tông chủ".
Thương Cẩn mỉm cười, lễ độ thi lễ "Đa tạ sư tôn".
Thương Cẩn bế Thẩm Nguyệt Hy lên tay, vui vẻ lại lịch thiệp vô cùng "Nguyệt Hy, sau này cùng nhau tu luyện nhé, yên tâm ta sẽ chăm sóc đệ cẩn thận".
Thẩm Nguyệt Hy gật đầu.

......................
Sau khi tất cả đệ tử của Vân Bách thánh tông tập hợp, thì tất cả lên phi hành khí quay về, Thẩm Nguyệt Hy khá mới lạ khi nhìn cái thuyền to lớn này bay lên trời.
Thẩm Nguyệt Hy nhìn cảm thấy nó giống máy bay vậy, nhưng nó bay bằng gì, bằng cái thứ gọi là linh thạch à?
Thương Cẩn nhìn gương mặt nhỏ lạnh lùng có vẻ suy nghĩ của Thẩm Nguyệt Hy thì cảm giác đáng yêu vô cùng, đệ ấy có vẻ không giống con nít lắm nhỉ, nhìn trưởng thành thật đấy.
Thương Cẩn nhấc bổng Thẩm Nguyệt Hy lên, sau đó nói "Nguyệt Hy, ta gọi em là A Hy được không?".
Thẩm Nguyệt Hy gật đầu.

Thương Cẩn mỉm cười, sau đó nói "Sau 2 khắc, chúng ta sẽ đến Vân Bách tông, đệ hẳn sẽ ngạc nhiên lắm, cảnh tượng bên dưới rất đẹp đúng không?".
Thẩm Nguyệt Hy nhìn xuống bên dưới, y đảm mạc gật đầu, cảnh rất đẹp và hoàn toàn xa lạ.
Thương Cẩn lần đầu chăm trẻ nên có chút lúng túng, Lương tông chủ nhìn đồ đệ mình, ông vuốt vuốt rau của mình.
Đại trưởng lão nói "Tông chủ, đứa trẻ kia tu vi cao thật, tại sao lại không nhận làm đệ tử?".
Lương tông chủ lắc đầu, nhìn về bên kia, ông dùng giọng thâm sâu khó lường "Ta tính ra Thương Cẩn có nhân quả là sư tôn của nhóc con kia, cho nên ta không muốn ảnh hưởng đến điều này, dù sao có vẻ Nguyệt Hy còn rất nhỏ, để A Cẩn dạy dỗ cũng không tệ".
Lương tông chủ tính ra đứa nhỏ kia là Thiên Đạo Sủng Nhi, nhân quả quá sâu, không thể tính xa, có lẽ là một vị đại năng nào đó chuyển thuế, đã tu đạo thì không nên quá tham lam nhân quả, bằng không sẽ gặp họa, vì thế Lương tông chủ quyết định thuận theo tự nhiên.
Đại trưởng lão gật đầu, thuận theo thiên ý vậy.
Các đồ đệ hơi tò mò về tiểu đệ tử ấy khi biết đệ ấy là người của Thanh Vãn phong thì cũng rất kính cẩn, dù sao Thanh Vãn phong là chủ phong của Vân Bách tông, linh khi dồi dào sung túc, là nơi bồi dưỡng ra các đời chưởng môn nhân và trưởng lão.
Nhưng mà có lẽ tiểu sư đệ tính cách thờ ơ nên họ không làm được gì nhiều.
Sư muội Linh An Hương đi tới, cô nàng mỉm cười "Sư huynh, sư đệ, hai người đang nói gì vậy?".
Thương Cẩn mỉm cười ôn hòa "Giảng cho A Hy về nhân gian mà thôi".

Linh An Hương nhìn trên tay của Thẩm Nguyệt Hy thì có hơi bất ngờ "Kia là giới chỉ sao?".

Thương Cẩn đã chú ý đến nó, nhưng đây là đồ của Thẩm Nguyệt Hy nên hắn không muốn động vào, cơ duyên không thể cướp.
Thẩm Nguyệt Hy gật đầu, Linh An Hương cũng nhận ra mình thất thố nên cô nàng nghĩ nghĩ một chút rồi lấy từ trong túi Càn Khôn ra một túi bằng giấy dầu, sau đó ngồi xổm xuống, mở túi giấy dầu ra, bên trong là mấy khối điểm tâm đẹp mắt.
Linh An Hương mỉm cười dịu dàng, đưa tay ra "Xin lỗi nhé, A Hy tha thứ cho sư tỷ nhé, đây là quà xin lỗi".
Thẩm Nguyệt Hy gật đầu nhận lấy, Linh An Hương đã muốn có sư đệ rất lâu, cả Thanh Vãn phong chỉ có 5 đồ đệ, người nào cũng trầm mê tu luyện, chán muốn chết, bây giờ có thêm tiểu đệ đệ, thật là vui vẻ.
Thẩm Nguyệt Hy bị ánh mắt sáng ngời kia nhìn chăm chú, từ trong mắt của Linh An Hương, cậu đọc ra ý tứ nói muốn cậu ăn.
Thẩm Nguyệt Hy: "..." Coi ta là trẻ con thật à?
Mặc dù rất lâu mới thấy lại đồ do con người làm, nhưng cậu không gấp gáp, Thẩm Nguyệt Hy cầm lấy miếng bánh rồi cắn một miếng nhỏ, vị cũng không tệ lắm, mặt nhỏ nghiêm túc ăn bánh.
Linh An Hương vui vẻ, tay cầm bánh, tay chống cằm vui vẻ nhìn tiểu sư đệ ăn bánh, đáng yêu quá, mặt nghiêm túc như, ai u, muốn nựng ghê.
Thương Cẩn có một cảm giác giống như nhãi con nhà mình bị cáo già dụ dỗ, hắn mới hiểu, hóa ra đây là cảm giác mà con xà yêu kia nhìn hắn khi hắn muốn dẫn A Hy đi khỏi bí cảnh, cảm giác con trai mình bị cướp mất vậy.
Tam sư đệ và tứ sư đệ cũng quan sát tiểu sư đệ.
Thẩm Nguyệt Hy ăn xong một miếng bánh, Linh An Hương vui vẻ, cô nàng mỉm cười "A Hy, ăn thêm đi".
Thẩm Nguyệt Hy chỉ ăn 2 khối, sau đó không ăn nữa, ăn ít sẽ ngon, ăn nhiều sẽ ngán.

Còn dư lại 3 khối bánh, Linh An Hương ném cho 3 sư đệ nhà mình ăn một cách phũ phàng.
3 vị sư đệ: "..."
Thương Cẩn lấy khăn tay lau miệng cho Thẩm Nguyệt Hy, hắn hình như quên dạy Thánh Khiết thuật cho A Hy rồi thì phải.
Linh An Hương nựng má Thẩm Nguyệt Hy, thích thú vô cùng "A Hy thật đáng yêu, ai u, lớn lên nhất định sẽ là một mỹ nhân".
Thương Cẩn ho một tiếng "Là nam tử, không nên dùng từ mỹ nhân".
Linh An Hương bĩu môi "Sư huynh im đi, đồ không hiểu biết gì cả, vậy mà lại còn đứng bảng mỹ nhân tu chân giới, người làm ra bảng mỹ nhân chắc mắt mù rồi".

Thương Cẩn á khẩu, sau đó chỉ biết cười trừ cho qua.

Thương Cẩn nhấc Thẩm Nguyệt Hy lên, bế y vào trong lòng một cách thành thục "A Hy, xem cảnh nhé, sau này tập ngự kiếm cho đệ".

Thẩm Nguyệt Hy gật đầu "Vâng ạ".
Linh An Hương đứng lên, cô nàng phủi phủi bụi trên váy của mình, tự hào vỗ ngực "Nếu muốn ngắm cảnh thì tìm sư tỷ, sư tỷ dẫn đệ bay".
Thẩm Nguyệt Hy: "..." Xin lỗi, ta chỉ muốn bế quan tu luyện.
Quay về Vân Bách tông, tới trung tâm, phi thuyền đáp xuống, các đệ tử đi xuống, ai về nhà nấy.
Thẩm Nguyệt Hy được Thương Cẩn bế về trúc gian, sắp xếp phòng bên cạnh phòng mình cho Thẩm Nguyệt Hy.
Thẩm Nguyệt Hy sau đó cũng bắt đầu bế quan tu luyện, không thèm quan tâm thế sự, Linh An Hương hay tìm y để chơi, thường xuyên đem linh thạch và giúp y bố trí trận pháp, đem đan dược, điểm tâm, dốc lòng chăm sóc tiểu sư đệ.
Thương Cẩn không chịu thua kém mà cũng chăm chỉ đưa đồ và dạy chữ cho Thẩm Nguyệt Hy.

Thẩm Nguyệt Hy bế quan mất lần, từ 1 năm cao lên 5 năm, sau đó là 10 năm, kiếm pháp, cầm thuật đều được học cẩn thận.

Thẩm Nguyệt Hy cũng lấy ra đan dược trong giới chỉ ở bí cảnh cho Thương Cẩn làm Thương Cẩn cảm thấy con trai cuối cùng cũng biết báo ân, vui vẻ trân trọng vô cùng, sau đó quyết tâm kéo Thẩm Nguyệt Hy đi tìm kiếm ở Vạn Binh thành.
Thẩm Nguyệt Hy nhận được bội kiếm Hoài Tẫn, là thanh kiếm được coi là Thần Binh không nhận chủ đã lâu bây giờ lại chấp nhận chủ nhân.

Kiếm chọn chủ chứ không phải chủ chọn kiếm.
Thương Cẩn nhìn thần nhận chủ thì cũng vui vẻ, hắn biết A Hy rất có tài mà.

Trên thiên hạ này chỉ có còn rất ít thần binh ở dưới đáy hồ, chỉ có người có duyên mới có thể nhận lấy nó, bằng không thì không thể cưỡng cầu.
Sau khi lấy được Hoài Tẫn kiếm, Thẩm Nguyệt Hy ký khế ước với kiếm xong, kiếm linh của Hoài Tẫn vui vẻ ong ong, có cảm giác rất thân thuộc làm Thẩm Nguyệt Hy cảm thấy ấm áp.
Sau đó lại bế quan tu luyện được trăm năm lại bị Linh An Hương kéo ra ngoài luyện kiếm.
......................

Thời gian của tu chân giới là thứ vô dụng nhất, Thẩm Nguyệt Hy bế quan rất lâu, khi mở mắt ra đã là trăm năm.

Thương Cẩn tu vi đạt tới Dung Hợp cảnh đỉnh phong, chuẩn bị đi ra ngoài lịch luyện để chuẩn bị cho chức chưởng môn nhân của mình.

Lương tông chủ ở cảnh giới độ kiếp nên muốn bế quan tu luyện, không muốn quản lý nên Thương Cẩn mới gấp rút ra ngoài như vậy.
Trước khi đi, Thương Cẩn tới tìm Thẩm Nguyệt Hy.

Thương Cẩn đã trưởng thành hơn rất nhiều, nhìn tiểu sư đệ của mình đã là Dung Hợp cảnh trung kỳ.
Thương Cẩn sờ mũi ngại ngùng, hắn bị gọi là thiên tài của Vân Bách tông, so ra vẫn kém tiểu sư đệ.
Thương Cẩn nhìn Thẩm Nguyệt Hy đã qua năm năm, dáng vẻ từ 7 tuổi cũng tương tự 12 tuổi rồi.
Thẩm Nguyệt Hy tới nơi này gần 300 năm, cậu cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, nhưng tu vi của cậu dường như chậm lại.
Thương Cẩn nói "A Hy này, lần này ta ra ngoài lịch luyện, khi quay về sẽ nhậm chức tông chủ, khi đó A Hy có thể bái ta làm sư không?".
Thẩm Nguyệt Hy nhớ mấy chục năm trước thì Thương Cẩn có nhận một đồ đệ rồi nhỉ.

Thẩm Nguyệt Hy gật đầu "Được, huynh cố lên".
Thương Cẩn vui vẻ rồi mỉm cười "Khi ta quay về nhất định sẽ đem quà cho đệ, yên tâm nhé".
Thẩm Nguyệt Hy gật đầu "Vâng" rồi đưa một ít đồ cho Thương Cẩn.
Thương Cẩn cười cười rồi chỉ lấy một lọ đan dược, còn lại pháp bảo đều đẩy về cho y "A Hy cầm lấy đi, đồ này chỉ sợ thiếu không sợ thừa đâu".
Thương Cẩn cảm thấy A Hy rất tài, là kiếm tu tài giỏi, còn am hiểu cầm thuật, có được tiên khí Giang Tuyên cầm, còn biết được luyện đan, giỏi thật đấy, không hổ là nhóc con nhà mình.
Thương Cẩn tự hào mấy giây rồi tạm biệt Thẩm Nguyệt Hy và rời đi.

Thẩm Nguyệt Hy nhìn bóng người rời đi, y rũ mắt xuống, chỉ cần cố gắng thêm thôi, phải cố gắng..

Bình Luận (0)
Comment