Nguyên Không Giới

Chương 7 - Đấu Giá Hội

Trong khi Liễu Dạ hắn đang đắc ý về thành quả của mình thì bỗng dưng nghe thấy một tiếng kêu éc éc. Hắn liền quay sang nhìn thì thấy bóng dáng một con lợi rừng phải to gấp ba người trưởng thành, con lợn này đang đỏ mắt nhìn Liễu Dạ muốn lao đến tấn công nhưng Liễu Dạ híp mắt lại rồi nhếch mép lên cười gian.

Dù nó là động vật nhưng cũng có ý thức của mình, thấy Liễu Dạ không nhưng không sợ mà còn tiến lại gần thì nó hoảng sợ cong đuôi chạy trốn nhưng không kịp nữa rồi.

-Khặc khặc, ngươi sẽ là sinh vật đầu tiên trải nghiệm cảm giác Cuồng Thú quyền của ta. Ấy, đừng chạy mà, ta đã làm gì đâu.

Tiếng cười của Liễu Dạ vang lên càng làm con lợn rừng hoảng sợ. Một lúc sau thì tay hắn đã xách con lợn trở về, trên thân lợn còn dính một quyền thật sâu, dường như chỉ một quyền này đã diệt sát nó.

-Vậy là tối nay có món lợn rừng thưởng thức rồi. Cũng may cho ngươi là bổn đại gia vừa nghĩ ra cách chế biến mới.

Liễu Dạ vừa cười vừa liếm mép nhìn con lợn trong tay.

Lúc sau về tới căn nhà gỗ thì con lợn trên tay hắn đã được bọc một lớp lá phết bùn mỏng. Hắn tự tin rằng cô nàng Thuần Mặc Thanh mà nếm phải món này chắc chắn sẽ nghiện cho coi.

Quả đúng như vậy, nàng ta sau khi nếm được món ăn này liền cao hứng không thôi, một hơi ăn hết cả hai phần ba con lợn, sức ăn này làm Liễu Dạ hắn phải hoảng sợ, không biết một ngày nào đó nàng ta đói lên thì ăn luôn cả hắn thì chết. Nhưng thứ bỏ ra cũng tương đương với thứ nhận lại, Thuần Mặc Thanh sau khi ăn xong chùi mép rồi tuyên bố mai sẽ dẫn hắn xuống núi thưởng cho một viên Thực Ngôn đan.

Sáng hôm khi mặt trời vừa ló khỏi mặt đất Liễu Dạ đã hô hoán Thuần Mặc Thanh lên đường, đối với hắn thì việc nâng cao tu vi là điều quan trọng nhất.

Tới thành Vụ Am thì cũng là lúc mặt trời lên cao quá đỉnh đầu. Lần này đi thì Liễu Dạ thấy có vẻ như trong thành đông hơn mọi khi, tu sĩ trong thành đi lại nườm nượp, trong đó thậm chí có còn có một vài khí tức khiến hắn không thể nhìn thấu được. Đi một vòng mua được Thực Ngôn đan rồi thì hắn và Thuần Mặc Thanh cũng nghe ngóng được vài tin tức từ miệng tu sĩ trong thành truyền ra. Chẳng là hôm nay có một phiên đấu giá do Vạn Hoa lâu tổ chức.

Lại nói về Vạn Hoa lâu này, đây là nơi giao thương buôn bán đồ sộ nhất trong thành Vụ Am này. Mọi vật phẩm quý giá trong thành đều được đưa tới đây đấu giá cho nên cũng có thể nói mọi tài phú xung quanh khu vực này đều tập trung về Vạn Hoa lâu.

-Ồ, đấu giá sao ? Chúng ta cũng nên đi xem một chút chứ nhỉ.

Thuần Mặc Thanh thản nhiên nói.

Lúc này Liễu Dạ cùng Thuần Mặc Thanh đang đứng trước một lầu các thật lớn. Vẻ ngoài lầu xa hoa, kiến trúc độc đáo. Sơn xanh, mái ngói đỏ uốn lượn thành hình vòng cung, trước cửa còn đặt bức tượng hai con sư tử lớn uy vũ ngửa mặt lên trời. Trên cửa lớn còn đặt một biển hiệu làm bằng phỉ thúy viết ba chữ Vạn Hoa Lâu như rồng bay phượng múa.

Liễu Dạ cùng Thuần Mặc Thanh bước tới khu chưởng quầy, tên tiểu nhị ngồi ở đó đưa cho hai người hai tấm thẻ đề số 17 và 18. Đúng lúc hai người vừa rời đi thì có tiếng nói truyền tới:

-Xin tiểu thư dừng bước !

Liễu Dạ cùng Thuần Mặc Thanh quay lại thì thấy một tên công tử mặc áo trắng, trên tay hắn cầm một cái quạt nho nhã, gương mặt trắng bóc, hai mắt xếch lên kết hợp với đôi môi mỏng làm cho hắn thêm vẻ tà dị, không những vậy bên cạnh còn có mấy tên tùy tùng theo hầu, trong đó có một người áo đen cao lớn đi ngay cạnh âm trầm.

-Ta là Nha Thiên. Không biết cao danh quý tính của tiểu thư là gì ?

Tên mặt trắng nở nụ cười hỏi.

-Ta là Thuần Mặc Thanh , công tử có chuyện gì sao.

Thuần Mặc Thanh đáp lễ.

-Chẳng là ta tới đấu giá hội này xem có gì vui nhưng hôm nay tự nhiên lại gặp một tiểu thư xinh đẹp như nàng đây, không biết nàng đã có gia thất hay chưa.

-Vô sỉ.

Nghe hắn nói vậy thì Thuần Mặc Thanh chau mày tức giận. Tên này không quen không biết mà dám hỏi nàng như vậy, đúng là vô sỉ hết chỗ nói.

Lúc này thì một tên hầu cận bên cạnh tên mặt trắng liền gào lên:

-Ngươi có biết đây là ai không mà dám xúc phạm, đây là thiếu gia Nha Thiên của Nha gia ta, là người thừa kế của Nha lão gia, được ngài châm chước là phúc phận của ngươi, há nào ngươi lại dám xúc phạm người như vậy.

Thấy thế Thuần Mặc Thanh liền vung tay lên, một luồng phong bạo bay tới trước mặt tên hầu. Hắn gào thét lên đau đớn, trên gương mặt chảy đầy máu. Mọi người xung quanh thấy bên này ồm ào thì liền chạy tới xem.

-Đây chẳng phải là Nha thiếu gia hay sao ? Lại có người dám đánh kẻ hầu của hắn.

-Kẻ đó là ai, như vậy chẳng phải là đi tìm chết hay sao.

Từng tiếng xì xào ồn ã vang lên. Thuần Mặc Thanh cùng Liễu Dạ sau khi trừng trị tên hầu cận liền rời đi vào trong lâu các tìm một hàng ghế trống trải ngồi. Bên ngoài lúc này gương mặt Nha Thiên đã vô cùng khó coi. Hắn không ngờ lại có người không cho hắn tí mặt mũi nào như vậy. Nhưng một lúc sau thì hắn lại nhếch mép lên cười.

-Đúng là thú vị, nữ nhân càng bướng bỉnh thì bổn thiếu gia càng thích.

Liễu Dạ cùng Thuần Mặc Thanh hai người sau khi vào phòng đấu giá liền ngồi tĩnh tọa chờ đợi.

-Giờ ngọ đã tới, kính mong các quan khách yên lặng.

Ở bên dưới khu đấu giá là truyền tới lời nói một nữ tử trung niên xinh đẹp. Nàng ta ăn mặc táo bạo, đùi ngọc lộ rõ ra ngoài làm bao nam nhân trong phòng đấu giá thơ thần. Đây là một chiêu trò mà các hội đấu giá đều dùng: Lấy mĩ nữ ra để làm người dẫn. Mục đích là để các nam nhân háo sắc mê muội mà đưa ra cái giá chính mình cũng không biết. Nhưng chiêu này vô dụng với Liễu Dạ, hắn mặc dù cũng liếc qua nhìn nhưng không nhìn lâu, chỉ một lúc rồi lại quay đi. Ở thế giới của hắn thì trò này hắn đã nhìn thấy rất nhiều lần.

Lúc này tiếng nữ tử lại vang lên:

-Đến với Vạn Hoa lâu của chúng tôi đảm bảo sẽ có thứ làm mọi người hài lòng nhất có thể. Bây giờ thì phiên đấu giá bắt đầu.

-Đầu tiên là Ảnh Phong Cước, công pháp Nhân giai sơ kì có giá 70 linh thạch, mỗi lần ra giá là 10 linh thạch.

Nữ tử nọ cầm trên tay một ngọc giản trắng nói.

-120 linh thạch.

Tiếng một người vang lên

-130 linh thạch.

Tiếng một người khác vang lên.

Cứ như vậy tăng dần cho tới khi giá của bộ công pháp này lên tới 170 linh thạch mới dừng lại. Các vật về sau cũng như vậy. Cho tới khi nữ tử mang trong hộp gỗ ra một cây dù nhỏ. Nàng ta nói:

-Đây là vật mà Vạn Hoa lâu trưởng lão của chúng ta trong một chuyến hành trình lấy được. Dù không biết nó có tác dụng như thế nào mặc dù đã tìm hiểu rất kĩ nhưng đoán chừng cây dù này cũng phải lên tới cấp bậc pháp bảo Tinh cấp đỉnh phong.

Bình Luận (0)
Comment