Người Yêu 2D

Chương 60


o
Game đã tải xong, trên màn hình xuất hiện một số thay đổi mới.
Đầu tiên là thêm một cần gạt tiêu cự ở góc trên bên phải màn hình có thể điều chỉnh kích thước hình ảnh.

Tiếp đó là một đôi bàn tay, tư thế đặt tay giống hệt tư thế hiện tại của Lịch Duyệt Tinh.
Đây là…
Lịch Duyệt Tinh di chuyển tay, phát hiện cái tay trong game cũng động đậy.

Hắn lại trượt cần gạt, nhận ra có thể phóng to và thu nhỏ màn hình, thu nhỏ tới mức độ nhất định còn thấy được bóng dáng của mình trong game!
Hiểu rồi.
Thì ra một loạt nhiệm vụ đã làm trước đó là để tạo mô hình của mình trong game.
Nói cách khác, bây giờ, bé con trong game có thể nhìn thấy mình? Có thể tương tác trực tiếp với hình thể của mình?
Lịch Duyệt Tinh vội quan sát nhóc tì trong game, thấy nhóc con đang nhìn mình không chớp mắt.
Hắn vẫy tay với nhóc, thử gọi một tiếng: “Bé con ơi?”
Dứt lời, động tác được thực hiện.

Nhóc tí hon trong game đột nhiên duỗi tay ra.

Tay của cậu nắm lấy tay của Lịch Duyệt Tinh, hai tay giao nhau.
Giọng nói như trút được gánh nặng vang lên.
“Tây Mộc ơi, là bạn nè”
Túc Minh Khiêm nói rồi bỗng mỉm cười, ý cười nhẹ nhàng ẩn trong giọng nói.
“Cuối cùng tôi cũng có thể thấy bạn rồi”
Độ thiện cảm +100!
Giọng nói của bé tí hon phát ra qua màn hình.

Động tác của nhóc tì như cũng xuyên qua đó, đặt lên ngón tay của Lịch Duyệt Tinh.
Lịch Duyệt Tinh vô thức cong đầu ngón tay, muốn nắm chặt đối phương.

Trong hiện thực, hắn vồ hụt.


Nhưng trong game, ngón tay hắn đã nắm chặt được tay của bé con nhà mình.
Và thế là bàn tay trong thế giới 3D nắm lấy bàn tay trong thế giới 2D.
Ừm…
Nỗi xúc động trong lòng Lịch Duyệt Tinh bất cẩn bay biến, thay vào đó là niềm vui sướng.
Muốn cười ghê.
Không được, nhịn đi.
Thật sự muốn cười quá.
Không được, phải nhịn.
Nhưng mà thật sự——
“Khụ khụ ——” Lịch Duyệt Tinh nhịn một cách cực nhọc nhưng thất bại.

Hắn ho vội hai tiếng, một lần nữa tạo chủ đề tiện thể dời sự chú ý của mình, “Rốt cuộc nhóc cũng thấy tôi rồi… Thế hình tượng của tôi, có giống với tưởng tượng của nhóc không?”
Trong khi nói chuyện, Lịch Duyệt Tinh trượt nhẹ màn hình, phóng to hình ảnh bên trong.
Mặt của nhóc tí hon nhích dần về phía hắn.
Hắn nhìn thấy gương mặt mang ý cười, thấy đôi mắt sáng long lanh của đối phương, thấy một hình bóng bên trong đôi mắt ấy.
Hình bóng của mình.
Mà nhóc con có được hình bóng ấy, là bé con của mình.
Bong bóng nổi ùng ục trong lòng Lịch Duyệt Tinh, bong bóng tự hào, bong bóng yêu thương, và cả bong bóng run rẩy bởi gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của bé con.
Hắn chợt phát hiện, chức năng mới ra này của game quả thực đã gãi đến đầu quả tim mình.
Và… cảm giác như có một lớp kính thật dày ngăn cách hắn và nhóc tí hon, hắn chỉ có thể nhìn ngắm vẻ đáng yêu của con từ bên ngoài.

Mà giờ đây, lớp kính dày đã biến thành tấm màng mỏng, xuyên qua lớp màng như có như không, hắn cảm giác mình đã chạm vào nhóc con.
Túc Minh Khiêm trong màn hình nghiêng đầu, vẻ mặt hơi nghiêm túc.

Đây là dáng vẻ lúc nhóc suy nghĩ.
Trước đây những gì Lịch Duyệt Tinh thấy đều là vẻ đáng yêu theo khuôn mẫu bình thường, mà giờ, cái hắn thấy là vẻ đáng yêu phiên bản HD phóng đại.
Hắn cảm giác tâm can mình đang run rẩy bởi sự dễ thương đó.
Sau đấy, giọng Túc Minh Khiêm vang lên.
“Không khớp lắm.

Nhưng khi bạn xuất hiện là tôi biết ngay…”
Lịch Duyệt Tinh ổn định tâm trạng, tiếp lời: “Biết gì?”

Túc Minh Khiêm cười: “Biết bạn chính là Tây Mộc.

Tây Mộc phải giống như bạn vậy.”
Thật ra có rất nhiều từ ngữ để miêu tả người đang ngồi trước mặt, ví dụ như đẹp trai, anh tuấn, thậm chí gợi cảm.

Song Túc Minh Khiêm đều không lựa chọn.

Cậu chọn cách diễn đạt quan trọng với mình hơn.
“Bạn rất chân thực”
Chân thực và đầy sức sống, không giống với tất cả những thứ còn lại nơi đây.
“Tây Mộc ơi, tôi… hơi sợ”
Nói tới đây, cậu không duy trì nổi nụ cười.

Cậu rất mong được gặp Tây Mộc, vô cùng vui sướng khi có thể thấy Tây Mộc.
Nhưng khi Tây Mộc thật sự xuất hiện ở đây, khi cậu tận mắt thấy sự đặc biệt của Tây Mộc.
Túc Minh Khiêm ý thức được rằng trước đó mình vẫn luôn bỏ sót một việc.
Tây Mộc không ăn nhập với nơi này.
Cậu cũng không ăn nhập với nơi này.
Bọn họ đều không ăn nhập với nơi này.
Lịch Duyệt Tinh ngẩn ra.
Hắn thấy nhóc con trong màn hình đột nhiên cúi đầu, giơ tay lên chống trán, như không muốn để người khác thấy vẻ mặt lúc này của mình.

Hắn chỉ có thể nghe thấy đối phương nhỏ giọng tiếp tục:
“Tây Mộc à, bạn bảo đây là quá khứ của tôi.

Nhưng nơi này là quá khứ của tôi thật sao? Tôi không biết gì cả, có thể nó đã từng là quá khứ chân thực của tôi, cũng có thể là quá khứ người khác hư cấu ra cho tôi.

Tôi không biết cái gì là thật, cái gì là giả, tôi không phân biệt được… Tôi… xin lỗi, tôi rối quá”
Lịch Duyệt Tinh hốt nhiên không nói nên lời.
Sự rối rắm trong câu nói của Túc Minh Khiêm đang men theo giọng của cậu, truyền thẳng lên người Lịch Duyệt Tinh.

Hắn nhìn Túc Minh Khiêm, nhận ra Túc Minh Khiêm đã biết rồi… Thứ hắn vẫn luôn muốn cho cậu biết song chẳng dám.
Dù đã chuẩn bị sẵn sàng cho chuyện này từ trước, nhưng khi ngày ấy thật sự tới, khi sự việc thật sự ập đến, Lịch Duyệt Tinh vẫn cảm thấy luống cuống.
Bé con rất căng thẳng, còn sợ hãi.
Mình… mình phải làm gì đây?
Sau sự hỗn loạn chính là im lặng.
Sự im lặng lan tỏa giữa hai người.
Một lát sau, Túc Minh Khiêm cúi đầu, có vẻ đã điều chỉnh xong tâm trạng.

Cậu lắc đầu khe khẽ, sau đó ngửa mặt lên nói: “Thôi, bỏ đi, đừng nói chuyện này nữa.

Đây là lần đầu chúng ta gặp mặt, mình nói chút chuyện thoải mái nhé.”
“Bé con.” Lịch Duyệt Tinh bật thốt, “Tôi ——thật ra tôi biết bây giờ nhóc đang ở đâu.”
Bàn tay để trên bàn của Túc Minh Khiêm run rẩy dữ dội.

Cà phê bị cậu đánh đổ, chất lỏng màu nâu tràn ra bàn, nháy mắt vẽ thành một bức tranh méo mó xấu xí.
Lịch Duyệt Tinh nhìn mặt bàn rồi lại nhìn Túc Minh Khiêm: “Mà sở dĩ chưa nói, là bởi tôi không dám nói với nhóc.

Tôi không biết nhóc có thể chấp nhận chuyện này không, tôi sợ nhóc đau lòng, sợ hãi bất lực.”
Sau khi nói xong.
Thình thịch thình thịch.
Trái tim đập dữ dội trong lồng ngực, lòng bàn tay ướt đẫm.
Lịch Duyệt Tinh chờ phản ứng của Túc Minh Khiêm, hắn vô cùng căng thẳng.
Sau khoảng lặng ngắn ngủi, tay của Lịch Duyệt Tinh được nắm lấy.
Túc Minh Khiêm cúi đầu, như thể không chịu nổi gánh nặng, một lát sau, thậm chí còn còng cả lưng, tựa như sức nặng ấy đã tới mức bờ vai của cậu không gánh nổi.
Mà trong cả quá trình đó, cậu vẫn nắm lấy tay Lịch Duyệt Tinh thật chặt.
Cậu vô thức dùng sức, nhất là lúc mở miệng nói chuyện, như thể làm vậy cậu sẽ có can đảm đối mặt với chuyện tiếp theo.
“Bạn nói đi Tây Mộc, tôi nghe đây…”
“Bé con à, không thì vầy nhé?” Lịch Duyệt Tinh không chờ Túc Minh Khiêm nói hết đã ngắt lời, hắn nói nhanh, rõ ràng, “Tôi là nhà văn, để tôi kể cho nhóc nghe một câu chuyện.

Nếu thích câu chuyện ấy thì nhóc hãy nhớ nó, nếu không thích thì hãy quên nó đi.”
Giọng hắn nhẹ dần.
Hắn nhìn chăm chú vào hình ảnh trong game, cảm giác bàn tay trong hiện thực của mình cũng trĩu nặng, đang được nắm chặt lấy.
Hắn muốn trao cho Túc Minh Khiêm sức mạnh của mình.
“Chỉ là một câu chuyện.” Lịch Duyệt Tinh lặp lại, “Chúng mình chỉ đang kể chuyện mà thôi.”
Nhóc tí hon trong game vẫn không ngẩng đầu lên, nhưng tư thế cứng ngắc của cậu dường như thả lỏng hơn, tiếp đó, một tiếng “Ừ” khẽ phát ra.
Lịch Duyệt Tinh lặng lẽ thở phào.
Hắn sắp xếp mạch suy nghĩ của mình, rất nhanh, nhân vật và nội dung chính trong câu chuyện đã hiện lên trong đầu hắn.


Hắn mở miệng kể:
“Đây là câu chuyện về một cậu bé và Ma pháp sư”
Cậu bé là Túc Minh Khiêm.
Ma pháp sư tất nhiên là hắn.
“Lâu, lâu lắm rồi, có một cậu bé hồn nhiên đáng yêu sống trong một tòa lâu đài ẩn chứa sức mạnh thần bí.

Cậu bé gọi sức mạnh ấy là “ước gì được nấy”, cậu có thể có được bất cứ thứ gì mình muốn trong lâu đài này”
“Cậu bé không lo áo cơm song lại sầu não u buồn, thậm chí cậu chẳng biết mình không vui vì điều gì.

Mãi cho đến một ngày, cậu đi tới rìa lâu đài, trông thấy một Ma pháp sư đứng bên ngoài lâu đài, khoác pháp bào ánh sao”
Lịch Duyệt Tinh tỉnh rụi thổi phồng mình.
“Ma pháp sư này tên là Ma pháp sư Tinh Tinh, tuy Ma pháp sư Tinh Tinh không phải Ma pháp sư lợi hại nhất thế gian nhưng hắn chắc chắn là Ma pháp sư đặc biệt nhất trên đời.

Hắn gặp cậu bé, giống cậu, hắn cũng thấy hứng thú với cậu bé.

Qua lại thường xuyên, bọn họ kết bạn, cậu bé thích Ma pháp sư Tinh Tinh, cố gắng mời hắn vào lâu đài làm khách, song nhiều lần đều bị Ma pháp sư từ chối.

Cậu bé buồn lắm, cậu coi Ma pháp sư là người bạn duy nhất của mình, nhưng cậu lại không thể ở bên bạn mình”
“Ma pháp sư Tinh Tinh không nỡ khiến cậu bé đau lòng, cuối cùng bất đắc dĩ nói cho cậu bí mật thật sự của lâu đài”
“Thì ra, tòa lâu đài này chỉ là một bức tranh trong tay Ma pháp sư Tinh Tinh, tất cả những phép thuật ước gì được nấy chẳng qua chỉ là nét bút hắn tùy ý vẽ lên thôi”
““Vậy tôi cũng do bạn vẽ ra ư?” Cậu bé quá sợ hãi”
““Không phải, đồ dùng trong nhà và đồ ăn bên cạnh cậu do ta vẽ ra, nhưng cậu đột nhiên xuất hiện trong tranh của ta vào một ngày nọ.” Ma pháp sư Tinh Tinh lắc đầu bảo”
““Tại sao tôi lại xuất hiện trong tranh?” Cậu bé vừa mờ mịt vừa buồn đau, “Tôi tới từ đâu? Tôi muốn về nhà, tôi còn có thể về nhà không?””
““Đương nhiên rồi.” Ma pháp sư Tinh Tinh nói, “Ta là Ma pháp sư thần kỳ nhất trên đời này cơ mà, ta có thể vẽ ra lâu đài này, đương nhiên cũng có thể vẽ nên đường về nhà cho cậu.

Nhưng có lẽ phải cần chút thời gian, dù sao tất cả phép thuật đều cần quá trình chuẩn bị.

Chờ ta chuẩn bị xong, ta sẽ vẽ ra con đường đó, nắm tay cậu, đưa cậu về nhà””
““Nhưng mà ——” Cậu bé vẫn thấp thỏm lo lắng, “Dù tôi về được nhà, thì có khi nào đó vẫn là một bức tranh, liệu tôi có phải do một Ma pháp sư khác vẽ ra không?””
““Không đâu.” Ma pháp sư Tinh Tinh nói một cách chắc chắn, “Ta không thể vẽ được cậu, Ma pháp sư khác cũng không vẽ được cậu.

Ma pháp sư và cọ vẽ lợi hại đến đâu cũng không thể vẽ ra được tình cảm, cậu chính là cậu có một không hai trên đời””
 
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment