Người Rối

Chương 4 - 【Puppeteer】

Hội trường.

Nơi đây đã ngồi rất nhiều sinh viên, nếu đoán sơ sơ thì cũng phải trên hai trăm người là ít. Ai nấy đều mang theo một vẻ mặt hưng phấn, vì chỉ một lúc nữa thôi là bọn họ sẽ có được thứ sức mạnh không thuộc về nhân loại bình thường nữa rồi.

Phát cũng kiếm đại một chỗ. Mỗi vị trí đều được đặt một bản giấy tờ, phía trên ghi bằng tiếng Anh, "Hiệp ước bảo mật."

Hắn mở ra đọc thử, lấy được một cái kết luận đơn giản là, người bình thường không được phép biết về chức nghiệp, ai lộ ra thì bị đá ra khỏi nhóm, đồng thời cũng cần ngăn chặn bất cứ ai có ý định tiết lộ.

Không để Phát cùng những người có mặt ở đây phải chờ đợi quá lâu, trên sân khấu, một vị giáo sư già cùng hai sinh viên khác, một nam một nữ đang từ từ tiến lại. Người nam thì đưa cho giáo sư già cái micro, người sau đón nhận lấy, chỉnh sửa nhẹ nhàng vạt áo, cất giọng nói:

"Xin chào các em, và chào mừng các em đã đến với Học viện Estel.

Xin tự giới thiệu một chút, thầy tên là Clarry Jessesney. Hai anh chị ở bên cạnh là..."

"Hà Ngọc Trường."

"Hoàng Kim Anh."

"Ừm. Nay thầy ở đây để thông báo cho các em về một bước cuối cùng để xác nhận nhập học. Các em... đã thực sự xác định vào đây để học tập?"

Nói xong, ánh mắt giáo sư Clarry trở nên nghiêm túc, tưởng chừng ông sắp làm ra một quyết định trọng đại nào vậy.

"Kể từ giây phút em kí vào bản hiệp ước này, các em sẽ chính thức gia nhập vào mặt khác của thế giới. Từ đây, các em có tỉ lệ mất mạng cao hơn nhiều người thường.

Mạng sống trong các cuộc chiến sẽ trở nên rất mong manh, sơ sẩy một cái là các em ngay lập tức sẽ ngửi mùi đất mẹ.

Vậy thì, các em sẽ lựa chọn như thế nào đây?

Và các em có thể yên tâm rằng nếu như không chọn học tại trường, các em sẽ được xoá sạch trí nhớ những ngày này đi, sau đó được đưa về gia đình.

Quyền quyết định thuộc về các em!"

Giáo sư Clarry nhắm mắt lại, đầu hơi ngửa lên, biểu cảm nhẹ nhõm, tưởng như đang chờ đợi phán quyết từ thẩm phán tối cao. Hà Ngọc Trường và Hoàng Kim Anh đứng ở bên cạnh nhìn màn biểu diễu nhằm doạ dẫm đám học sinh mới này của chính vị giáo sư dẫn đường chỉ lối cho mình thì cũng chỉ có thể thở dài. Hàng năm cũng có nhiều sinh viên nghe lời doạ dẫm sợ mất mật, chỉ có nhờ hai người bọn họ dùng lời nói tâm lý an ủi cùng cam đoan mới làm cho sinh viên yên tâm mà ký vào hiệp ước.

Đây có thể coi là một trong số những ác thú vị của vị giáo sư này, nhưng hai người năm nay cũng có chuẩn bị, nên cũng không quá lo lắng, chỉ đứng lặng hai bên ông chờ đợi các sinh viên ký.

Giáo sư Clarry đứng im, trong đầu đã cười nở hoa, mường tượng tràng cảnh hỗn loạn sau đó như thế nào xảy ra, giống như các năm trước.

Bỏ qua ba người này, trong đám sinh viên cũng đã có dấu hiệu như bọn họ liệu trước, thoái ý cũng nảy sinh.

Siêu phàm hay bình thường, mày chọn cái nào đâu?

Câu hỏi này đang xâm chiếm lấy suy nghĩ của hầu hết tân sinh, yêu cầu bọn họ phải nghĩ thật kĩ, vì không có ai là mong muốn lấy mạng của mình ra đùa cả.

Lúc này, đã có một thanh niên tóc đỏ sột soạt ký giấy, dẫn trước đám người rời khỏi phòng, để lại một bóng lưng thật ngầu trước mặt những kẻ đang còn lưỡng lự.

Hai người Trường Anh cũng có chút bất ngờ. Người được bọn họ nhờ giúp trà trộn vào thì không thấy đâu, mà thay vào đó lại là một người tân sinh mới đến, ẩn ẩn có chút mất mặt đàn anh. Này cũng không thể trách được, vì giáo sư Clarry có khả năng can thiệp tâm thần của mỗi người, nên nếu như ai mà không có nội tâm cứng cáp một chút, ắt sẽ bị ảnh hưởng suy nghĩ.

Vốn dĩ ban đầu khi ai đã bước đến nơi đây rồi thì cũng không còn cơ hội quay đầu lại rồi, sẽ không có chuyện rằng ai từ chối học mà sẽ được thả về đâu, bắt buộc phải nhập học, không thể từ chối!

Vì lý do này nữa nên mấy năm trước hai người cũng rất mệt mỏi vì phải thuyết phục được các sinh viên ký giấy. Không đến vạn bất đắc dĩ thì bọn họ vẫn thích dùng cách mềm hơn cách cứng.

Mà ngay khi người thanh niên tóc đỏ rời khỏi phòng, người được nhờ mới hậu tri hậu giác, cũng nhanh chóng mà ký giấy, sau đó nói:

"Đến đây rồi, chẳng lẽ còn lại về? Tôi đến không phải để do dự!"

Nói xong, người cũng như gió cuốn mà rời khỏi phòng Hội trường.

Đám người còn lại bị lời nói cùng hành động của hai người đầu tiên tác động đến, máu nóng bắt đầu chảy, không chần chừ suy nghĩ thêm mà đồng loạt sột soạt ký giấy.

Phát không vội ký, hắn nhìn thật kĩ cảnh tượng này, thu hết mọi thứ vào đáy mắt, cố gắng mà nhớ lấy. Chính hắn cũng không hiểu tại sao, nhưng bản năng kêu gọi hắn làm như thế.

Hắn lại chính là người ra khỏi phòng muộn nhất.

Tổ ba người của giáo sư Clarry còn tại, nhưng mà giờ phút này, khuôn mặt của ông có chút buồn bã, vì khung cảnh rất hay mường tượng ở trong đầu, mà mỗi năm chỉ có một lần này tại sao lại không diễn ra đâu?

Nhìn thấy mọi chuyện tiến triển thuận lợi, mặc dù về sau người được nhờ hành động có chút ngẩn ngơ, nhưng nhìn thấy tất cả vô sự, hai người cũng thở nhẹ ra, không để ý đến biểu cảm của giáo sư, năm nay lại không cần nấu súp gà nữa rồi.

Đám người sau đó được dẫn tới một khu vực rộng rãi khác.

Phát nhìn đến phía trước, là ba còn đường, cùng với ba cái tên của chúng:

Hệ chiến tranh (War System)

Hệ Nghiên cứu và Chế tạo (Research and Manufacturing System)

Puppeteer ( Người điều khiển rối)

Giáo sư Clarry lần này có vẻ như không tới đây nữa, nên chỉ còn có hai người Hạ Ngọc Trường và Hoàng Kim Anh. Người trước nhìn đám người, hắng giọng một cái, nói:

"Trước hết xin để anh giới thiệu với các em một vài điều lệ.

Thứ nhất, có thể tuỳ ý chọn một chức nghiệp để vào, những với điều kiện là vượt qua được bài thi mà những giảng viên ở đó ra đề.

Thứ hai, chống gây rối, trừng phạt sẽ rất nặng, các em nên chú ý. Ai vi phạm sẽ bị loại trừ khỏi học viện.

Thứ ba, sau khi chọn, các em không thể đổi lại chức nghiệp của mình, nên hi vọng các em suy nghĩ thật kĩ. Bởi vì đây là thứ sẽ theo các em cả đời, có thể sẽ cứu mạng các em lúc nguy cấp.

Được rồi, có ai có câu hỏi nào không?"

Từ trong đám người, một vị sinh viên nào đó dũng cảm nêu lên thắc mắc của cả đám người:

"Đàn anh, tại sao ngoài Hệ chiến tranh cùng Hệ nghiên cứu và chế tạo lại còn một hệ khác là Puppeteer? Nó có vẻ giống một chức nghiệp thuộc hệ chiến tranh mới đúng!"

Hà Ngọc Trường cười đáp:

"Ha ha, thực ra thì năm nào cũng có những câu hỏi như của anh bạn vừa nãy, nên anh cũng giải thích lại một lần cho các em vậy."

"Puppeteer do một vị tiền bối lưu lại, nếu nhắc tới thì cũng đã có 50 năm rồi. Người này lấy sức một mình gạt bỏ các lời ý kiến trái chiều, dùng công cao chí vĩ đè lại đám người để tách biệt hẳn【Puppeteer】ra làm một hệ riêng biệt."

Đám sinh viên xôn xao, có người lên hứng thú, lời nói thì thầm nổi lên bốn phía, dự là sẽ có kẻ đầu têu ghi danh vào đầu tiên.

Khung cảnh này năm nào hai người Trường Anh cũng gặp, nên lúc này Hoàng Kim Anh cũng đưa ra lời nói:

"Tôi khuyên các em vẫn nên suy nghĩ lại. Có một sự thật các em nên được biết, chức nghiệp này đã năm mươi năm không có người kế tục, các nhân vật kinh tài tuyệt diễm của các năm đều được thử sức, nhưng không có ai là phù hợp cả. Nên các em vẫn nên suy nghĩ lại, chọn chức nghiệp khác cho đỡ tốn thời gian."

Lời này có chút trái tim băng giá, làm lạnh đầu óc của nhiều người định thử thi vào cái nghề nghiệp này.

Thấy lời đe doạ của mình đã đạt đến mục đích, Hoàng Kim Anh cũng không chần chờ thêm nữa, tuyên bố:

"Nếu đã không còn ai có ý kiến gì, vậy tôi xin tuyên bố, bắt đầu!"

Lời này vừa ngắt, các sinh viên cũng nhao nhao tiến lên tới các hệ mà mình muốn chọn.

Tuy rằng lời nói của Hoàng Kim Anh cũng làm lạnh đi cái đầu của nhiều người, thế nhưng vẫn tồn dư nhiều kẻ giữ lấy một suy nghĩ may mắn, nhỡ đâu mình thi được thì sao?

Con người chính là như vậy, chỉ cần còn một tia hy vọng cho sự may mắn, thì đều sẽ lao đầu vào mà thử.

Lúc này, giọng nói của anh cả mà đã rất lâu rồi Phát mới nghe đến chợt vang lên:

"Em út, đã biết mình phải làm gì rồi chứ?"

Phát cười xấu hổ nói:

"Nếu anh định bảo vào【Người chém đầu】thì có lẽ hơi khó, anh không thấy em cũng không phù hợp với đánh nhau sao?"

"..." Anh cả không còn gì để nói, người em trai này nhiều khi thì não chạy rất tốt, nhưng có lúc lại như này, đần đần ngốc ngốc. À mà khoan, cả đám dùng chung một bộ não của nhau nên...

Vấn đề kia rất đau đầu, may mắn là anh cả không suy xét, chỉ yên lặng một lúc, lại nói:

"Em út, chọn【Puppeteer】thôi..."

"Chọn chức nghiệp kia? Nếu vậy cũng rất căng thẳng, anh không có nghe rằng chức nghiệp đặc biệt này đã 50 năm chưa có ai chọn được sao? Rõ ràng là bất khả thi."

"Em út, sao giờ đầu óc màu tỉnh táo vậy?" Giọng nói của anh cả có chút mệt nhọc.

Phát rõ ràng có chút ngạc nhiên, nói:

"Em đương nhiên vẫn thanh tỉnh, anh nói vậy là có ý gì?"

"Tất nhiên là mày có chút thanh tỉnh, nhưng có nhận ra không, từ khi Quân chết, mày dường như trở về lại đúng với tính tình của mình rồi?"

Phát sửng sốt, cẩn thận hồi tưởng lại.

Hắn nhớ lại về mấy ngày trước, cái đêm mà trở về sau khi biết tin em mình đã gặp nạn. Từ thời điểm đấy, tâm hắn bắt đầu lạnh đi, dường như có gì đó đã biến mất.

Mặt nạ đã biến mất, con người chân chính ở đằng sau lộ mặt.

Phát có chút lo sợ, mồ hôi bắt đầu chảy, nhịp tim bắt đầu gia tăng.

Trong tâm trí hắn, một vài hình ảnh bắt đầu hiện trở về, thời gian đảo lưu về đến quá khứ.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mồ hôi cũng liên tiếp rơi chảy như mưa.

"Này..." Phát không rõ ràng cho lắm, nhưng có một giọng nói vang lên bên trong đầu hắn, đánh thức hắn sau dòng lũ kí ức kia.

Hộc hộc!

Phát thở mạnh hai hơi, lấy lại tinh thần một chút. Đứng phía trước hắn là một chị gái quá trên, nếu như hắn không nhớ nhầm thì hình như cô gái này tên là Hoàng Kim Anh thì phải.

Hoàng Kim Anh nhìn thấy tân sinh này có vẻ như bị áp lực mà giáo sư Clarry lúc đầu tạo ra hù đến tinh thần bất ổn, vả lại ban đầu hắn cũng chính là người ra sau cùng, nên mặc định cho rằng người này tâm lý có chút bất ổn.

Thấy hắn tỉnh lại rồi, Hoàng Kim Anh cũng bớt lo, chỉ có sợ hắn ngất ra đây thôi, giọng nói mang chút lo lắng hỏi:

"Sao rồi? Không có vấn đề chứ? Nếu như hôm nay em thấy mệt quá thì có thể xin nghỉ trước, hôm sau có thể xin phép học viện cho chọn tiếp cũng được, dầu gì nơi này cũng chưa thu dọn vội."

"A, em không sao, chỉ là có chút đói." Sắc mặt Phát có chút trắng bệch, giọng nói run run đáp lại.

Hơn mười tiếng trôi qua, vừa xuống sân bay nhận phòng sau đó trực tiếp đi nhận thủ tục ký hiệp ước, hơn mười một giờ đã trôi qua, tất nhiên là hắn chưa được bỏ bụng thứ gì rồi.

Hoàng Kim Anh nghe vậy cũng giật mình, hỏi:

"Trên máy bay không có phục vụ đồ ăn sao?"

Lần này lại đến lượt Phát bất ngờ, ngơ ngác hỏi:

"Máy bay có phục vụ đồ ăn?"

"Hả, đã là máy bay tư nhân thì tất nhiên là phải có đủ các loại dịch vụ rồi." Đàn chị rất tự nhiên nói.

Tốt thôi, Phát một nghèo hai trắng, đã đi máy bay bao giờ đâu, nên cũng có chút điểm mù.

Hà Ngọc Trường nhìn thấy toàn trình, cũng nhân lúc này nói:

"Thế đợi ở đây mấy phút, anh đi mua cho mày mấy thứ đồ ăn tạm thời. Kim Anh, em ở đây trông chừng em nó, đề phòng lại ngất ra thì khổ."

Nói xong, quay người chạy đi, để lại Phát cùng Hoàng Kim Anh.

"Anh chị là người Việt sao?" Phát lúc này nâng lên vấn đề mà hắn đã nghĩ tới từ bao giờ, nhân tiện hỏi.

"Ừm, chị cùng anh Trường đều là người Việt."

Phát gật đầu, cũng có chút không dám nói, phát huy ra đặc trưng của người kém giao tiếp.

Không khí lại bắt đầu lâm vào trầm lặng, đàn chị có vẻ không chịu được, bèn cất lời giới thiệu:

"Thật ra dân mình không có quá nhiều người phát hiện ra chức nghiệp của mình, nên hàng năm cũng ít người được đưa về đây. Nếu tính tổng số lượng dân mình đang ở trại trường thì cũng rất ít, từ 20 người đổ xuống."

Câu chuyện cứ tiếp diễn như thế, đàn chị nói, đàn em nghiêm túc nghe, thỉnh thoảng còn gật đầu biểu thị đồng ý. Đáng tiếc còn thiếu một đĩa hạt hướng dương, nếu không vừa cắn hạt vừa nghe kể thì hết xẩy!

Đi đi lại lại, cuối cùng đàn anh cũng trở về, trên tay cầm một bịch snack cùng vài chai nước ngọt không có gas.

"Ăn tạm đi. Khi nào chọn chức nghiệp với nhận phòng xong thì xuống căn-tin làm một phần cơm."

Phát cầm lấy túi, có chút cảm động, không ngờ ở nơi đất khách quê người này còn gặp được đồng hương tốt bụng nữa.

"Ăn đi, bọn chị còn chút việc. Hẹn em khi nào vào trường vậy." Hoàng Kim Anh nói xong, cùng với Hà Ngọc Trường rời đi.

Mấy gói snack cùng nước ngọt chẳng mấy chốc mà được chén xong. Thực tế thì Phát cũng chỉ hơi hơi thấy đói, nhưng được tiếp thêm năng lượng, hiện tại đã khôi phục hoàn toàn, đau đầu cũng sớm biến mất, lại khoẻ mạnh trở về.

Con đường dẫn vào 【Puppeteer】đã sớm trống vắng đến không còn một mống, nhiệt độ cũng đã giảm hết sạch, hiện giờ bọn họ đang tìm cho mình một chức nghiệp phù hợp, sau đó cống hiến sức trẻ của mình ở cái nơi như thế này.

Nhớ lại đoạn ngắn của thời gian trước, nơi đây còn có hàng dài người đang xếp hàng, người người liều mình đi bắt một sợi dây hy vọng yếu ớt, hòng mong muốn nữ thần may mắn sẽ về với vòng tay của mình. Nhưng giờ thì, nhìn đi, tựa hồ có chút châm chọc.

Rất tốt, người đã chạy mất ráo, cũng là lúc mình ra sân!

Phát đứng dậy, nhanh nhẹn thu dọn lại mấy cái túi ni-lông, bỏ vào thùng rác, đúng với một người thanh niên mẫu mực!

Con đường không có gì đặc sắc hay gây ấn tượng lắm, chỉ đơn giản là có một tấm bảng, trên có ghi 【Puppeteer】, dưới là một dấu mũi tên chỉ đường.

Phát theo chỉ dẫn, vào một căn phòng.

Nơi này không có bày trí quá nhiều thứ, chỉ gồm một màu sữa vàng nhạt, chính giữa phòng kê một cái bàn gỗ hình chữ nhật, không lớn lắm. Trên mặt bàn là một con rối gỗ cùng một quyển sách.

Phát cầm con rối lên coi thử trước, phát hiện nó có vẻ chỉ là chất liệu gỗ sồi thông thường, kĩ thuật của người điêu khắc cũng thuộc hạng bình thường, đủ khả năng tạo ra các bộ phận rồi ghép chúng lại với nhau.

Ngắm nghía thật kĩ, chắc chắn là không bỏ qua chi tiết nào, hắn lại cầm lên quyển sách bằng tay còn lại. Mà nói quyển sách thì cũng có vẻ không đúng, nó rất mỏng, khổ thì chỉ cỡ bàn tay.

Bìa sách in tiêu đề《Chỉ dẫn cho người tân thủ về rối!》

Tên sách có vẻ rất tuỳ ý.

Phát lật ra xem thử, bên trong không có quá nhiều chữ, thoáng chốc là đọc xong. Hắn tổng kết lại cách sử dụng con rối gỗ, nhân tiện là khảo thí:

Đưa con rối lên giữa trán, sau đó tưởng tượng ra một ai đó. Càng kĩ càng tốt, đều phải vô hạn tới gần "hồn".

Sau đó con rối sẽ chuyển thành một hình dạng mà chủ nhân nghĩ ra, đặt nó vào ngăn kéo dưới bàn là được.

Máy sẽ thực hiện kiểm tra, tỉ lệ phù hợp vượt qua 89% là hợp cách, vào chức nghiệp, dưới, trượt.

Đơn giản, nhanh, gọn, lẹ, dễ hiểu!

"Để anh thử cho Phát!" Anh cả đột ngột nói, "Là lỗi của anh khi vừa nãy khiến mày lâm vào mất kiểm soát."

Phát nghe đến đây, không vội mà nhường quyền cơ thể, hỏi:

"Mất kiểm soát? Tại sao?"

"Vẫn là không nên hỏi. Anh sợ mày nghe xong lại lâm vào hỗn loạn nữa thì khổ." Anh cả nhẹ nói, nghe không ra vui buồn.

Cuối cùng, Phát vẫn là nghe lời anh cả, nhường lại quyền cơ thể, hắn rất hiếm khi cãi lại mấy người anh chị của mình.

Phương tiếp quản cơ thể, thoáng chốc, khí thế trên người biến đổi. Ánh mắt hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình, khi mà hiển lộ ra đặc trưng cho anh cả, nó trở nên hơi đục lại, nơi đáy mắt chứa nhiều tâm sự.

Hắn cầm lên con rối, đặt đầu nó chạm vào giữa trán(mi tâm) sao cho đúng với quyển sách yêu cầu. Sau đó bắt đầu tưởng tượng. Nói về khoản này, thằng Lâm nó lại tốt hơn, tâm hồn rất hay bay bổng, thực tại cũng khó giữ lại được nó.

Nhưng nếu nói về kẻ nào có khí chất đậm nhất, chắc chắn phải là anh cả.

Hắn luôn mang theo nỗi u buồn từ đâu đâu, có vẻ như từ hư không sinh ra, hấp thụ lấy một phần tiêu cực của cả đám.

Tình cảm tựa như trở thành thật, hiện tại thì Phương đã trở thành một "người", tất cả những suy nghĩ cùng tưởng tượng đều tập trung về trong đầu, muốn khắc hoạ ra một hình bóng mà hắn luôn mong muốn từ lâu.

Giữa điểm tiếp xúc của con rối cùng trán của Phương sáng lên nhè nhẹ, con rối cũng theo đó mà dần dần thành hình.

Một người đàn ông bắt đầu dần hiện ra từ con rối gỗ. Gã có cơ thể lực lưỡng, cơ bắp cứng cáp, mang theo màu đồng cổ. Khuôn mặt thì có chút vuông vức, nét khắc khổ hiện rõ. Tóc tai cắt ngắn gọn gàng, mày rậm mắt to, hơi có chút vẩn đục như cụ ông chạm đến tuổi gà, ở sâu đáy mắt còn đầy những tâm sự nặng nề, dễ khiến người ra đau buồn. Gã khoác lên trên mình một bộ quần áo thể dục màu đỏ, có chút lạ.

Mọi thứ đều bình thường, nhưng chỉ khác một cái là người này rất nhỏ bé, cỡ người có lẽ là bằng với con rối vừa nãy.

Phát rất tự nhiên mà tiếp quản lấy thân thể, trong khi hắn còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì gã đàn ông to con đã mở miệng nói trước:

"Hừm, xem ra chúng ta có thể nhập vào con rối này!"

"Này này này! Anh cả kiếm được gì đó hay hay mà không rủ em. Nhanh, em cũng muốn được biến thân!" Chị Huyền không biết làm sao mà lại thức dậy, ồn ào đòi thử.

"Vẫn là thôi em. Anh cảm nhận được rằng tuy con rối này đặc biệt nhưng chỉ có thể chịu tải được một phần ý thức duy nhất." Anh cả dội cho chị Huyền một gáo nước lạnh.

"Khoan khoan khoan! Sao anh lại có thể nhập vào con rối đấy được? Sao lại nghe được lời nói chị Huyền? Sao lại biến ra hình dạng ấy?" Phát dành được thời gian thoáng chốc mà xổ ra một tràng vấn đề, có chút lo lắng cùng bất ngờ.

"Tất nhiên là anh mày không biết rồi." Anh cả lạnh nhạt đáp.

"Hừ, có đồ tốt là anh luôn xí trước mấy anh em." Chị Huyền cũng nguýt một cái, tỏ rõ sự khó chịu của mình.

Phát cùng Phương đều thở dài, đôi khi người chị hai này cũng có chút trẻ con, không hiểu vì sao ngày xưa lại xuất hiện trong đầu của Phát được.

"Ba vấn đề này mày có hỏi thì anh cũng chịu thôi, vì trực giác để anh làm như vậy. Anh cũng không hiểu lý do gì mà chúng ta lại được sinh ra ở trong đầu mày cả, Phát. Nhưng có lẽ, Estel sẽ cung cấp cho chúng ta lời giải." Anh cả chậm rãi nói ra suy nghĩ của mình.

"Hừ, anh chỉ giỏi rót súp gà với vẽ bánh là nhanh!" Chị Huyền có vẻ như chưa nguôi giận, giọng điệu có chút mỉa mai.

Không chỉ anh cả, mà đến cả Phát là người ngoài cuộc nghe đến lời chị nói thì cũng ngậm ngùi thở dài, con gái mà đã dỗi thì khó mà nịnh được.

Không để ý đến đứa em gái này, anh cả chỉ lặng lẽ đi đến mép bàn, đối với Phát nói:

"Em út, mở giúp anh ngăn kéo."

Phát đi ra phía sau bàn, phát hiện đây có mấy cái ngăn tủ, nhưng chỉ có một cái ngăn được dán một chữ "check" ở phía kéo ra. Đưa anh cả trong hình dáng tự tưởng tượng kia xuống dưới, hắn đun lại ngăn kéo vào trong.

Trên mặt bàn lúc này bắt đầu sáng lên, có mấy dòng chữ bằng tiếng anh bắt đầu chạy:

【Đang kiểm tra....

10%

27%

...

99%

100%

Độ phù hợp là 100%, đủ tư cách học chức nghiệp!】

Thông báo vừa ra trong nháy mắt, một tin tức đã được chuyển đi cho đủ các loại phân bộ cùng cơ quan trên toàn thế giới.

Chức nghiệp huyền thoại đã phủ bụi 50 năm, nay sắp được tái hiện thực tế!

Bình Luận (0)
Comment